Chương 177: 177 : Ngao Tuyết Hiến Tế – Võ Hồn Thứ Ba

“ Xoạt “. Một thanh ngân thương xuất hiện một cách bất ngờ, đâm về phía tứ đại hộ pháp.

Ba tên hộ pháp tại một kích lôi đình của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang trong nháy mắt ngã xuống, ngay cả thi thể cũng bị nhiệt độ tản mát trên ngân thương làm cho bốc hơi. Duy chỉ có lão giả mà cầm trong tay pháp trượng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc từ bỏ ba tên hộ pháp kia, lợi dụng hồn kỹ trốn ở dưới lòng đất sâu thẳm, may mắn tránh thoát một kích này. Mặc dù trên người nhiều chỗ bị thương, nhưng lại cũng không đáng lo ngại.

Sau khi từ bên trong đại địa chui ra, lão giả kia liền thừa dịp Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang đang trong cơn giận dữ, lí trí biến mất mấy phần, dùng hồn kỹ thứ chín, quyết định liều mạng, cho nên mới có một màn tiếp theo xảy ra.

Một gã thạch nhân khổng lồ cầm trong tay một thanh lưỡi dao sắc bén, từ dưới đất xuyên qua, cổ của Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang.

" Cạc cạc cạc, ta đánh chết Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang, cho dù không bắt được Ngân Long thì lần này thánh chủ đại nhân cũng nhất định sẽ thưởng cho ta, ít nhất sẽ giúp ta đột phá tới Siêu Cấp Đấu La, thậm chí một bước chạm tới Cực Hạn Đấu La cũng không phải là không thể ! "

Lão giả râu bạc trắng đứng ở trên đỉnh đầu người khổng lồ, cười một cách điên cuồng, bên trong hai tròng mắt tràn đầy vẻ tham lam.

" Ngao ô ! " Sói con tránh thoát khỏi trói buộc, chạy về phía mẹ nó, một giọt huyết lệ chảy xuống.

" Ta, muốn giết ngươi ! "

Hàn Hàn cắn răng nói ra những lời này. Năm cái hồn hoàn ngay lúc này cũng toàn bộ sáng lên, tiếng rồng ngâm như ẩn như hiện truyền tới từ sau lưng nàng, thanh thế cực kỳ vang dội.

Hoàng kim trúc địch đột nhiên biến đổi hình dạng. Đầu rồng dài ra, miệng rồng mở rộng, từ trong xuất hiện một lưỡi kiếm màu bạc.

Bởi vì còn đang chìm đắm trong tham lam mơ tưởng, năng lực phản ứng của lão giả tựa hồ giảm xuống mấy cấp bậc. Mãi tận tới khi Hàn Hàn cách hắn còn sót lại một thước, hắn mới phản ứng được.

Phốc xuy !

Tiếng thân kiếm chém vào thân thể vang lên. Cánh tay phải của lão giả râu bạc bị chặt đứt trong nháy mắt. Mà lão ta cũng bởi vậy mà lảo đảo lùi về phía sau ba bước .

" Ngươi nha đầu thối này, vốn là ta còn muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ xem ra ta không thể không làm thịt ngươi. Yên tâm, trước khi chết ta sẽ cho ngươi cảm nhận được tư vị sung sướng nhất, ta sẽ từ từ chơi chết ngươi ! " Lão già dâm đãng nhìn Hàn Hàn nói.

" Hống ! "

Ngân Dạ nghe được lời của hắn, ngửa mặt lên trời thét dài, đem lão giả râu bạc trắng dọa sợ.

" Hừ, quên mất con có ngươi, con súc sinh này ngươi cái này, cho ta an tĩnh lại, dù sao cũng muốn mau trở thành thánh chủ đại nhân hồn hoàn hồn cốt rồi. " Hắn tựa hồ vẫn không hiểu được tình thế lúc này, đắc ý cười nói.

Hai mắt Ngân Dạ hiện lên một tia chẳng đáng, miệng rồng mở to, chuẩn bị phát động công kích về phía lão giả thì lại có người ngăn cản nó.

“ Dừng, dừng lại. Tên này nhất định phải để ta tự tay giết chết. “ Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang nói. Sau đó nó toét miệng cười một tiếng, chuyển sang Đường Miên Phong nói : " Nhân loại. Ta chưa từng cho ai biết tên của mình, giờ ta cho ngươi biết tên của ta. Tên của ta là Ngao Tuyết. Ngươi tin tưởng ta sao, ngươi nguyện ý đặt cược tính mạng của mình trong tay của ta sao ? Hoặc là nói, ngươi có thể bảo vệ con của ta hay không ? "

Đường Miên Phong ngây ngẩn cả người, trong mắt thoáng qua hình ảnh Ngân Nguyệt Khiếu Thiên Lang vì sói con mà bạo nộ, chợt không chút do dự gật đầu .

" Đúng không, cảm tạ... Hống ! "

Tự lẩm bẩm một câu, lưu luyến nhìn sói con lần cuối cùng, như muốn in ấn hình bóng của nó trong mắt mình. Ngao Tuyết khép lại hai tròng mắt, ngay sau đó trên người sáng lên kim quang chói mắt. Đồng thời, trên người Đường Miên Phong cũng xuất hiện kim quang tương tự.

“ Không thể nào ! “ Ngân Dạ lẩm bẩm một tiếng. Hàn Hàn cũng sững người đứng nhìn một màn này.

" Không tốt, đây là, hiến tế ! "

Lão giả râu bạc trắng trợn to cặp mắt, vung tay lên, vội vàng điều khiển người khổng lồ chạy trốn .

Hiến tế, danh như ý nghĩa, chính là dâng hiến hết thảy, sinh mạng, hồn hoàn hồn cốt, thậm chí linh hồn, giao cho người được hiến tế. Hiến tế như vậy, căn bản không có bất kì cơ hội phục sinh.

Dần dần, kim quang trên người Ngao Tuyết biến thành kim diễm, đây là đang thiêu đốt sinh mệnh cùng linh hồn của mình a !

" À ú ! "

]

Theo một tiếng sói tru mà Ngao Tuyết phát ra, kim diễm thiêu đốt phạm vi trong nháy mắt mở rộng, trên người lão già kia cũng dấy lên kim diễm có thể thiêu đốt linh hồn.

Chỉ một thoáng, Lạc Nhật Sâm Lâm, kim quang vạn trượng !

…........................................................

" Ngô ..."

Hàn Hàn chậm rãi mở mắt ra, bởi vì ánh sáng quá đỗi chói mắt cho nên nàng không thể không che chắn ánh mắt của mình. Đột nhiên, Hàn Hàn phảng phất nhớ ra cái gì đó, chợt đứng dậy, chạy hướng bọn họ cùng Minh Thần Giáo giao chiến.

Chạy đến nơi, nàng chỉ thấy duy nhất hai thân ảnh cô tịch đứng đó, bên cạnh họ là một con ngân long. Hàn Hàn trong nháy mắt trầm mặc.

Nàng chậm rãi bước tới bên cạnh người thanh niên kia, trong ngực hắn còn ôm một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đáng tiếc là trên người nàng lại không tỏa ra bất kỳ sinh cơ.

Trước mặt bọn họ là một hòn non mộ. Mộ bia có viết vài chữ bằng máu.

Ngao Tuyết chi mộ.

Quay sang phía Đường Miên Phong, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi :

“ Ngươi không sao chứ ? “

“ Ta ? Ta làm sao có thể có việc gì ? Ngay cả Tuyết Nhi cũng kiên cường như vậy sao ta có thể có chuyện gì được. “ Đường Miên Phong vẫn ôm Hỏa Vũ ở trong ngực mình, ngồi xổm xuống xoa đầu sói con.

Lãnh Tuyết, chính là tên mà Đường Miên Phong đặt cho sói con. Lãnh trong lãnh ngạo lạnh lùng, hắn muốn Lãnh Tuyết có khí độ giống như Ngao Tuyết vậy. Còn về phần Tuyết, đương nhiên là lấy từ tên của Ngao Tuyết rồi. Đường Miên Phong muốn để Lãnh Tuyết luôn luôn nhớ lấy mối huyết hải thâm thù.

Giết mẹ chi hận, không thể không báo.

Biểu lộ của Đường Miên Phong trong phút chốc trở nên cực kỳ lạnh lùng :

“ Minh Thần Giáo, Minh Thần Giáo... Hết Hỏa Vũ lại tới Ngao Tuyết... Tất cả là do các ngươi gây ra... “

“ Hôm nay các ngươi tổn thương bọn họ, ngày mai nhất định ta sẽ tàn sát cả nhà các ngươi ! Thù này không báo, ta cũng không phải họ Đường ! ”

Hàn Hàn cùng Ngân Dạ thấy một người một sói như vậy, trong lòng ngoại trừ thở dài cũng không biết làm gì.

Tức giận qua đi, Đường Miên Phong chung quy cũng bình tĩnh trở lại, nghĩ tới lời nói của lão già kia, đôi lông mày hơi nhíu lại.

Chẳng lẽ nói...

Nghĩ tới đây, trên người Đường Miên Phong bỗng xuất hiện một luồng nồng nặc hồn lực ba động, võ hồn cũng trong lúc đó thả ra ngoài.

“ Hít hà... “ Ngân Dạ và Hàn Hàn cùng lúc hít vào một ngụm khí lạnh. Tiểu Lãnh Tuyết cũng trợn to đôi mắt sói to tròn vo của mình.

Bọn họ nhìn thấy gì, sau lưng Đường Miên Phong xuất hiện tới ba hồn ấn.

Cái đầu tiên có hình dạng một con phượng hoàng, từ bên trong tản mát ra cao quý cùng uy nghiêm.

Bên trong hồn ấn thứ hai là một con hồn thú tựa hổ mà không giống hổ. Trên lưng nó có một đôi cánh màu máu, trên đầu cũng có một cái sừng đỏ tía.

Mà hồn ấn cuối cùng, lại có hình dạng một thanh kiếm. Kiếm này vô cùng sắc bén, chỉ để ở đó thôi, nó cũng có thể giống như một tấm gương vậy, phản chiếu lại ánh sáng mặt trời. Ở nơi chuôi kiếm lại khảm nạm một viên kim cương màu đen, chỗ tay có khắc phức tạp mà khó hiểu cổ đại chú văn.

“ Cửu Thải Tiên Phượng, Cùng Kỳ Ma Thú, thêm nữa Hàn Uyên Kiếm. Tiểu tử này rốt cục là quái vật phương nào. “ Lúc này trợn mắt hạ hốc mồm cũng không đủ để hình dung biểu lộ của Ngân Dạ, nó đã bị Đường Miên Phong khiến cho quá đỗi kinh ngạc rồi.

Tam sinh võ hồn.

Trong đầu của Hàn Hàn cũng vang lên bốn chữ này.

" Ngao Tuyết . . ."

Vuốt ve thân kiếm, Đường Miên Phong phảng phất từ đó cảm nhận được Ngao Tuyết khí tức. Một vòng hồn hoàn màu đỏ tươi quấn quanh thân kiếm, khí tức ấm áp mà quen thuộc khiến cho Lãnh Tuyết không khỏi nhắm mắt lại hưởng thụ, nó giống như đang nằm trong vòng tay của Ngao Tuyết vậy.

Đúng lúc này, Đường Miên Phong đột nhiên cảm nhận được đau đớn truyền đến từ phía sau lưng. Bất đắc dĩ đem Hỏa Vũ đặt xuống đất, một tay che ngực, võ hồn không biết thu về từ khi nào.

Xoạt !

Bạch y trên người trong nháy mắt bị xé rách, Đường Miên Phong cảm giác đau đớn trên lưng cũng ít đi vài phần, thế nhưng mà hắn luôn cảm thấy trên đó lại thêm ra chút đồ vật.

“ Ngươi... “ Hàn Hàn chỉ vào Đường Miên Phong, ánh mắt nàng cực kỳ kinh ngạc.

Hắn vội vàng đi tới bên cạnh bờ sông. Nhìn bóng dáng của mình phản chiếu từ trên mặt nước, Đường Miên Phong ngây ngẩn cả người .

Hắn tướng mạo cũng không có gì khác mấy. Thế nhưng điều làm Đường Miên Phong khiếp sợ, làm hắn sửng sốt, chính là sau lưng của hắn có thêm một vật mà mình hết sức quen thuộc – Ngao Tuyết lang dực !

Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, đây chính là Ngao Tuyết lang dực !

" Ngao Tuyết, đây chính là lễ vật mà ngươi để lại cho ta sao, như vậy lễ vật, thật là . . . "

Không thể nghi ngờ, Ngao Tuyết để lại lễ vật cho Đường Miên Phong chính là hồn cốt trung trân bảo, là vật mà mỗi hồn sư đều mơ ước – ngoại phụ hồn cốt.

….............................................................

Minh Thần Giáo, Thánh Chủ Điện

Một gã nam tử ngồi ở vị trí cao nhất, mặc áo bào đen nạm vàng, đầu đội cửu khúc tử kim quan, tay cầm một chiếc quạt lông vũ không ngừng phe phẩy. Hai mắt huyết hồng đã báo ra thân phận của hắn.

Không phải là Long Vô Bệnh thì còn ai vào đây.

Khuôn mặt của Long Vô Bệnh cực kỳ âm trầm nhìn hai mươi tư cái ngọc bài liên tiếp vỡ vụn, thấp giọng nói : " Xuất động tứ đại hộ pháp, hai mươi tên tán nhân, vẫn không thể bắt được Ngân Long nhất tộc sao . "

Giọng nói của hắn xen lẫn tức giận, uy thế tỏa ra cũng là để cho người ta giống như rơi vào hầm băng vậy, lạnh đến thấu xương.

" Bẩm thánh chủ, theo thuộc hạ khám xét, tại chỗ cũng không có Ngân Long nhất tộc thi thể, chỉ có lưu lại hồn lực ba động . "

" Phải vậy không . . ." Long Vô Bệnh nhíu mày, sau đó hơi thở ra, nói :

" Được rồi, nếu không có thi thể, đã nói lên nó còn chưa có chết. Nếu như vậy chúng ta vẫn còn có cơ hội. "

Nói xong liền không để ý tới tên kia, quay sang Đại Thánh Linh đang đứng bên cạnh hắn, hỏi :

“ Đã tìm thấy chưa ? “

“ Vẫn chưa tìm thấy. Thế nhưng theo thuộc hạ, chúng ta cứ theo dõi hành tung của Sử Lai Khắc học viện, Đường Miên Phong nhất định sẽ trở về đó. “ Cửu U hồi đáp.

Long Vô Bệnh trầm ngâm một lúc, gõ gõ ngón tay trên ghế : “ Cứ theo ý của ngươi đi. Đường Miên Phong, ta nhất định cho ngươi nếm trải tư vị sống... không... bằng... chết. “ ( Câu này xem phim ta rất thấy bọn phản phái nói, thế nhưng mà chưa thấy đứa nào thực hiện được, anh em thấy có nên thực hiện không ? )

Team Đang Bí Ý Tưởng