Sau đó thì sao? Có phải anh định bảo em là anh vì Triệu Mộ Hiền mà không cần sống nữa, đồng thời cũng muốn bọn em không được tính toán so đo, cứ thế mà chấp nhận số mệnh đến ba mươi tuổi thì chết? Phải vậy không? – Đông Phương Thiên Kiêu túm áo Đông Phương Phong Hoa, tức tối gầm lên.
Vội vã quay trở về Đài Loan, Đông Phương Thiên Kiêu ban đầu định sẽ cử sói Đông Phương đi tìm bắt Triệu Mộ Hiền trở lại, nào ngờ vừa về đến Đông Phương cư thì phát hiện ra Đông Phương Phong Hoa đã đưa Triệu Mộ Hiền về nhà.
Nhưng điều nực cười là ở chỗ, mọi người trong nhà dường như đã quyết định chấp nhận Triệu Mộ Hiền trở thành một thành viên trong gia đình Đông Phương, thật bất ngờ là không hề có ai phản đối hay có ý kiến gì, thậm chí ngay cả bà nội và mẹ cũng đều thỏa hiệp.
Máu nóng trong người anh trào lên bừng bừng không cách nào nén xuống nổi.
Là vì anh cả ích kỷ, muốn anh cùng Khuynh Quốc và Tuyệt Thế cả ba người cũng phải từ bỏ cơ hội duy nhất cứu mạng mình, như thế có đáng mặt làm anh nữa không?
Đông Phương Phong Hoa mặt mày ủ dột, hứng chịu cơn giận và những lời chỉ trích của Thiên Kiêu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Xin lồi em, Thiên Kiêu.
- Xin lỗi? Chỉ một lời xin lỗi là xong sao? Đe chuyện tình của anh được vẹn toàn mà hy sinh tính mạng của bọn em, thật là quá nực cười. – Anh cay độc nói.
- Anh… sẽ tìm cách khác để giải lời nguyền. – Đông Phương Phong Hoa hiểu rõ bây giờ dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể xoa dịu được cơn giận của em trai.
- Liệu có còn cách nào khác không? Không, em không muốn lãng phí thời gian, Triệu Mộ Hiền phải chết. – Nói xong Thiên Kiêu đột ngột đẩy Đông Phương Phong Hoa sang bên, tiến thẳng về phía Triệu Mộ Hiền đang đứng cạnh.
Đông Phương Phong Hoa kinh hãi vội vàng giơ tay ra chặn lại.
Nhưng Thiên Kiêu thân thủ mạnh mẽ, chỉ cần lộn một vòng đã tránh được cánh tay Đông Phương Phong Hoa, đáp xuống sau lưng Triệu Mộ Hiền, một phát kẹp chặt cổ cô.
Triệu Mộ Hiền sợ hãi giật nảy lên, chết trân tại chỗ, không có cách nào chạy thoát.
- Thiên Kiêu, bỏ cô ấy ra! – Đông Phương Phong Hoa cuống quýt.
- Thiên Kiêu, con bình tĩnh một chút đi… – Đông Phương phu nhân cũng ra mặt khuyên can.
- Mẹ, con rất bình tĩnh, là mọi người hóa điên rồi! Chẳng lẽ mọi người quên cô ta là vật tế sao! Là người duy nhất giải được lời nguyền mỹ nhân, tại sao mọi người cóthể bỏ qua cho cô ta chứ? – Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng nói, đồng thời xiết ngón tay mạnh thêm.
- Ối… – Triệu Mộ Hiền bị xiết cổ chặt không thở được, sắc mặt bắt đầu trở nên lúc đỏ lúc xanh.
- Thiên Kiêu, Mộ Hiền đã trở thành người phụ nữ của anh rồi. – Đông Phương Phong Hoa vừa lo lắng vừa đau lòng tuyên bố.
- Thếthì đã làm sao? Cho dù cô ta không phải là gái trinh nữa, em cũng sẽ lấy mạng để vá đĩa. – Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng nói.
- Anh hai, anh cả thật lòng yêu Triệu Mộ Hiền… – Đến lượt Đông Phương Khuynh Quốc khuyên giải.
Anh hai không chứng kiến cảnh anh cả đã quyết liệt cứu Triệu Mộ Hiền thế nào, nếu anh nhìn thấy, chắc anh sẽ không làm khó anh cả như vậy.
- Yêu? Ai trước đây đã từng dặn dò chúng ta, người như chúng ta không có tư cách yêu đương, càng không nên làm cho bất kỳ người nào phải đau khổ nhỏ lệ vì chúng ta, sau khi có được tình yêu mà phải chết, vậy thì, người được anh yêu, cũng là người bị anh bỏ lại thật đáng thương… Anh cả, câu nói này anh không quên chứ? – Đông Phương Thiên Kiêu miệng lưỡi sắc sảo châm chọc Đông Phương Phong Hoa.
- Anh không quên, đến bây giờ anh vẫn cho là như thế. – Đông Phương Phong Hoa nghiêm túc tó lời. – Nhưng, Mộ Hiền đã làm anh hiểu ra, trên thế gian này, có người biết rõ chúng ta phải chịu lời nguyền mà vẫn dám yêu chúng ta, biết rõ chúng ta không thể đi cùng họ đến lúc đầu bạc răng long, mà vẫn đủ dũng khí để lựa chọn được sống cùng chúng ta…
- Vậy sao? Triệu Mộ Hiền, cô cóthể chịu được cảnh nhìn người đàn ông mình yêu chết đi sao? Cô không thấy đau đớn sao? – Đông Phương Thiên Kiêu bỏ tay ra, lạnh lùng hỏi Triệu Mộ Hiền.
Triệu Mộ Hiền thở hổn hển, một lúc lâu sau mới nói thành tiếng.
- Hư… tôi… làm sao cóthể không đau khổ? Người còn sống phải chịu đựng nỗi nhớ nhung và những giày vò không gì sánh được, sự đau khổ đó, không phải là việc một người bình thường cóthể chấp nhận… – Cô quay đầu nhìn thẳng vào anh, nói tiếp – Nhưng cũng chính vì thế, tôi không muốn anh ấy sau khi giết tôi mà phải đau đớn đến già, tôi thà làm người ở lại còn hơn, tôi sẽ sinh con cho anh ấy, sẽ cùng anh ấy đi đến phút giây cuối cùng của cuộc hành trình…
Câu nói này làm hai vị phu nhân Đông Phương vô cùng cảm động, nhưng không lay chuyển nổi Đông Phương Thiên Kiêu.
- Nói hay lắm, thực làm người ta cảm động lắm đấy! Nhưng mà, hai người yêu nhau chết đi sống lại mà không để tâm đến lời nguyền của nhà Đông Phương chúng tôi, không để tâm đến sự sống chết của chúng tôi, làm vậy các người có yên lòng mà tiếp tục yêu nhau không? – Anh gằn giọng cười nhạt.
-Tôi…
- Anh cả, tốt hơn hết là anh hãy làm cho rõ ràng, không chừng đứa con gái này rất nham hiểm, để không phải chết cô ta mới dựng nên màn kịch khiến anh yêu cô ta. – Anh tiếp lời giọng cay độc.
Triệu Mộ Hiền trợn tròn mắt, tức giận gào lên phản đối:
- Đủ rồi! Nói cho cùng, anh chỉ vì sợ chết mà không bỏ qua tôi, đúng không? Cho dù tôi với Phong Hoa có về với nhau hay không, anh cũng phải đẩy tôi vào chỗ chết để bảo vệ được mạng sống của mình, anh làm như thếthì không phải là ích kỷ chắc? Không nham hiểm chắc?
- Mộ Hiền, không nói nữa. – Đông Phương Phong Hoa vội vàng nhắc nhở. Đứa con gái ngốc này bây giờ mà nói ra những lời ấy cũng bằng thêm dầu vào lửa, chỉ càng làm Thiên Kiêu phát điên mà thôi.
Quả nhiên vẻmặt Đông Phương Thiên Kiêu sa sầm, nổi cơn thịnh nộ, hận không thể bóp chết cô ngay được, hai tay đưa tới làm cô sợ hãi phải khom người né tránh, làm cho nắm đấm giáng xuống vai cô.
Đông Phương Phong Hoa không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, anh lách tới, vung tay khóa chặt tay Đông Phương Thiên Kiêu, thuận thế đẩy Triệu Mộ Hiền sang một bên.
Hai anh em hết sức căng thẳng, ra đòn không nhân nhượng. Lúc trước Đông Phương Phong Hoa vì áy náy mà dằn lòng lại, nhưng thấy Đông Phương Thiên Kiêu đối xử với Triệu Mộ Hiền vừa vô lễ lại thô bạo, cơn giận bốc cao, không muốn khách khí với em trai mình nữa.
Đông Phương Thiên Kiêu ngay từ đầu đã bức xúc tức giận nên xuống tay càng mạnh, anh cho rằng anh trai mình đã bị ái tình làm cho mờ mắt, nhất định phải đánh cho anh ấy một trận thật đau cho tỉnh ra.
Quyền cước cùng tung ra, hai người ra đòn như điên dại, sát khí đằng đằng trong phòng khách to rộng, những người đứng xem mỗi người một vẻmặt.
Hai vị phu nhân Đông Phương nhíu mắt lắc đầu chẳng nói một câu, Đông Phương Khuynh Quốc thì vẫn nhàn tản ngồi uống trà, Đông Phương Tuyệt Thếlại như chẳng có việc gì làm cắm mặt vào xem tivi, chỉ có Triệu Mộ Hiền thì cuống cà kê lên, không ngừng kêu gào:
- Đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau nữa…
- Mộ Hiền, đừng làm ầm ĩ lên thế, cứ để chúng nó đánh nhau một trận đi! – Đông Phương phu nhân tiến lên trước ngăn cô lại.
- Nhưng mà các anh ấy như muốn giết nhau vậy… – Triệu Mộ Hiền hoảng sợ nói.
- Không đến nỗi thế đâu, chỉ là Thiên Kiêu muốn xả cơn một chút thôi, vì nó sẽ là người tiếp theo phải đối diện với lời nguyền chết chóc kia…
Triệu Mộ Hiền kinh hoảng, đúng vậy, Đông Phương Thiên Kiêu cũng hai mươi sáu tuổi rồi, là em kế ngay sau Đông Phương Phong Hoa, người cận kề với cái chết nhất.
Vì để cô được sống tiếp mà bốn người con trai nhà Đông Phương sẽ chết dần từng người, từng người một, họ sẽ tiếp nhận cô bằng loại tình cảm nào được đây?
Rõ ràng là chỉ cần hy sinh một mình cô, anh em họ sẽ được cứu thoát vẹn toàn…
Nghĩ đến đây, một cơn nghẹn ngào đã dâng lên cổ họng cô, mắt cô cũng đỏ lên.
- Đều là do cháu… Nếu cháu nghĩ được sâu sắc hơn thì…
- Cô cúi đầu tự trách mình.
- Đừng cónghĩ như vậy, Mộ Hiền, Phong Hoa từ bé đã nói nó quyết không yêu bất cứ ai, không muốn sau khi chết đi để lại bất cứ một sự vướng bận nuối tiếc nào. Nhưng mà cháu đã làm nó thay đổi, nó chấp nhận vì cháu mà bỏ cả mạng sống của mình, không ân hận không hối tiếc. Cháu là người duy nhất nó chọn, nó thà đánh cược với lời nguyền của gia tộc, hổ thẹn với lòng tin của các em, chứ nhất quyết vẫn chọn có cháu… Đấy là tình yêu mà nó dành cho cháu, không thể thay thế được. – Đông Phương phu nhân vỗ nhẹ lên vai cô, nhẹ nhàng nói.
Triệu Mộ Hiền ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹchồng tương lai.
- Phụ nữ trong nhà Đông Phương chúng ta, đều là vì chữ yêu mà phải kiên cường sống tiếp. – Đông Phương phu nhân nở nụcười dịu dàng mà kiêu sa.
Cô thấy nhói trong tim, vừa xúc động vừa kính phục. Để trở thành một thành viên trong nhà Đông Phương, phải có sự giác ngộ và dũng cảm như vậy!
Lúc này, Đông Phương Phong Hoa trúng một đòn của Đông Phương Thiên Kiêu, ngã lăn ra đất, khóe miệng còn bị đánh cho rách da chảy máu.
- Ối trời! – Cô bưng miệng kêu lên thất thanh, chỉ muốn chạy ngay đến nhưng lại cố kìm nén bảo mình phải nhẫn nhịn.
Không thể nhúng tay vào, đây là vấn đề giữa anh em trong nhà họ, nếu cô tham gia thì chỉ làm tình hình càng trở nên phức tạp.
Đông Phương Thiên Kiêu chiếm thế thượng phong, tiến lên túm lấy Đông Phương Phong Hoa, nắm đấm xoáy lên, hướng về phía khuôn mặt tuấn tú của anh.
Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu dừng tay lại ở trên cao không giáng nắm đấm xuống, tức giận thở hổn hển, anh trừng mắt nhìn Đông Phương Phong Hoa.
Đông Phương Phong Hoa cũng nhìn thẳng vào anh, không nói một lời.
Hai anh em cứ thế giương mắt nhìn nhau, cho đến khi Triệu Mộ Hiền không chịu nổi nữa sắp phát điên lên, Đông Phương Thiên Kiêu đột nhiên thu tay lại, đẩy mạnh Đông Phương Phong Hoa ra, lạnh lùng nói:
- Anh nghĩ rằng cố ý để em đấm anh một cú thì em sẽ tha thứ cho anh sao?
- Em không cần phải tha thứ cho anh, Thiên Kiêu, em có quyền tức giận, nhưng anh mong em không hận Mộ Hiền, phải hận, thì hận anh đây. – Đông Phương Phong Hoa lau vết máu trên khóe miệng, bình thản nói.
- Hừ! – Thiên Kiêu hừ mạnh một tiếng, căm hận nhìn Triệu Mộ Hiền rồi nói – Đừng cónghĩ thế là tôi đã bỏ qua cho cô, đợi đến khi tìm được sư thúc của Lỗ Mặc, lúc đó sẽ nói chuyện tiếp nên xử lý cô thế nào…
Dường như đáp lời anh, tivi trong phòng khách bỗng nhiên dừng hình, có tiếng chuông vang lên.
Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mày, ấn nút điều khiển từ xa, hình ảnh liền lập tức nối mạng liên lạc, trên màn hình xuất hiện gương mặt của Cừu Nghĩa.
- Phu nhân, thiếu gia… – Cừu Nghĩa nói qua chiếc điện thoại di động nối mạng, hình ảnh và âm thanh đồng thời truyền đến.
- Quản lý Cừu, chú đã tìm thấy sư thúc của Lồ Mặc chưa?
- Đông Phương Phong Hoa vội vàng chạy đến trước màn hình.
- Tôi đã tìm thấy rồi, nhưng mà… – Biểu hiện của Cừu Nghĩa có gì đókhác thường.
- Sao vậy? – Đông Phương Thiên Kiêu cũng nhanh chóng chạy lại.
- Cái đấy… – Cừu Nghĩa trước giờ làm việc gì cũng nghiêm túc dứt khoát bồng nhiên lại quanh co, khiến mọi người đều cảm thấy hoang mang.
- Cuối cùng là có việc gì? Phải chăng sư thúc của Lồ Mặc đã chết già rồi? – Đông Phương Khuynh Quốc cười nhạt.
- Không, không có, nhưng thân thếcủa vị sư thúc này… hơi kỳ lạ chút. – Cừu Nghĩa nói rồi lùi lại một bước, đẩy một người con gái thanh mảnh lên phía trước màn hình.
Mọi người đều sững lại, không hiểu ông đưa một cô gái đến làm gì.
- Cô ấy chính là sư thúc của Lỗ Mặc. – Cừu Nghĩa giới thiệu người con gái đứng cạnh mình.
- Cái gì? – Mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.
Sư thúc của Lỗ Mặc, tại sao lại cóthể là một cô gái trẻ như vậy? Nhìn qua màn hình thì cô ta cùng lắm cũng chỉ đến hai mươi tuổi, hơn nữa thoạt nhìn thì thấy tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng ngã.
- Cừu Nghĩa, chú đang chơi trò gì vậy? – Đông Phương lão phu nhân giọng không vui.
-Tôi không dám, lão phu nhân. Sói Đông Phương đã bố trí thiên la địa võng, không thể có sai sót được, người con gái này, đúng thật là sư thúc của Lồ Mặc.
- Lỗ Mặc đã tám mươi tuổi rồi, làm sao sư thúc của ông ta cóthể là con bé này? – Đông Phương Thiên Kiêu tức giận nói.
- Thực ra, sư phụcủa Lồ Mặc trẻ tuổi hơn ông ấy. Lồ Mặc ban đầu chỉ biết về phong thủy, sau này mới nghe nói vị sư phụ này là cao nhân nắm được chiêm tinh bát quái, mới đến bái sư học nghệ. Còn sư phụcủa ông ấy cómột sư muội kém cả chục tuổi, nghe nói là một thiếu nữ có năng lực thần kỳ, từ bé đã biết xem quá khứ đoán tương lai, Lỗ Mặc rất kính trọng, gọi cô ấy là sư thúc. – Cừu Nghĩa giải
thích.
- Thật hay đùa vậy? Trên đời này có người như vậy thật sao? Liệu có phải là lừa đảo không? – Đông Phương Khuynh Quốc không nhịn được cười châm biếm.
Người con gái trên màn hình dường như nghe thấy tiếng cười của Khuynh Quốc, bèn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh qua ống kính.
Anh ngừng tiếng cười, trong lòng hơi chấn động.
Ảnh mắt của người con gái kia, cứ như thể xuyên qua không gian, nhìn thấu tim anh.
- Này, cô ngótôi làm gì? – Anh khiêu khích.
- Không có gì. – Người con gái cất lời, chất giọng nhẹ nhàng êm dịu, tuy là truyền qua loa của camera ghi hình, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy âm thanh ấy mượt như tơ lướt qua lồng ngực thực thoải mái bình thản.
-Tam thiếu gia, cô ấy… thật ra không nhìn rõ… – Cừu Nghĩa vội vàng giải thích.
- Nghĩa là sao? – Đông Phương Khuynh Quốc khẽ nhướn mày.
- Thị lực của cô ấy không được tốt.
Mọi người nghe vậy đều ngây ra.
- Ý chú nói mắt cô ấy bị m… – Triệu Mộ Hiền buột lời hỏi, nhưng Đông Phương Phong Hoa đã nhanh chóng che miệng cô ta lại.
-Tôi chỉ nhìn thấy mờ mờ một chút, thưa công chúa. – Người con gái khẽ mỉm cười.
- Cô… nghe Lồ Mặc nói về tôi rồi sao? – Triệu Mộ Hiền ngẩn ra. Người con gái này biết cô sao?
- Ông ấy chưa bao giờ nhắc đến, nhưng tôi cóthể nhìn thấy kiếp trước của cô.
Mọi người nhà Đông Phương nhìn nhau, càng thấy băn khoăn về người con gái này. Cô gái không nói thêm gì nữa mà đi thẳng vào chủ đề:
- Các người muốn phá giải lời nguyền Sứ mỹ nhân phải không?
- Đúng vậy. Xin hỏi cô có cao kiến gì không? – Đông Phương Phong Hoa nhìn thẳng vào cô gái, trong lòng mang một tia hy vọng.
- Sứ mỹ nhân là một chiếc đĩa sứ mang lời nguyền, chất chứa nghìn năm tình hận, để hóa giải, đầu tiên phải đi tìm chủ nhân thực sự của vật đó. – Cô gái cúi đầu mân mê tấm ảnh Sứ mỹ nhân mà Cừu Nghĩa đưa cho, chầm chậm nói.
- Điều này chúng tôi đã biết từ lâu, nói cái gì mới mẻmột chút đi được không? – Đông Phương Tuyệt Thếlạnh lùng ngắt lời cô gái.
Cô gái không hề giận, tiếp tục nói:
- Nhưng mà các vị tìm nhầm người rồi.
- Cái gì? – Tất cả đều sửng sốt.
- Tìm nhầm người? Nghĩa là sao? – Đông Phương Thiên Kiêu ngỡ ngàng hỏi.
- Chủ nhân của chiếc đĩa sứ, không phải là công chúa nhà Tống năm đó, mà là một người thợ nung sứ.
- Người thợ?
- Đúng vậy, Sứ mỹ nhân khi đó là một vật tùy táng, khi vị công chúa đời Tống vốn si mê đồ sứ lâm bệnh, cô muốn được chôn cùng với thứ đẹp đẽ nhất thế gian này, người thợ thủ công tài hoa luôn ở bên cô phát hiện, lấy máu xương của con người hòa cùng đất để chế tác thì sứ càng tinh tế đẹp đẽ, vì thế, anh ta đã vì nàng công chúa mà mình yêu sâu sắc, lệnh cho trợ thủ dùng toàn bộ máu xương của chính mình nung thành chiếc đĩa Sứ mỹ nhân cực phẩm tinh xảo kia, để được hạ táng cùng nàng. – Cô gái chậm rãi nói.
- Như vậy thì búi tóc để cùng với chiếc đĩa sứ là… – Đông Phương Thiên Kiêu lại hỏi.
- Đó là khi công chúa ở trên giường bệnh biết được điều đó, liền cắt tóc tặng người thợ thủ công kia để hồi báo.
- Lẽ nào… giữa công chúa và người thợ… – Đông Phương Phong Hoa nghe đến đây thấy trong lòng gờn gợn. Người công chúa năm ấy đã có gia thất, lại còn yêu người đàn ông khác sao?
- Không, công chúa thuần túy chỉ là mến tiếc tài năng của người thợ nung, cô đam mê kỹ thuật và tay nghề thiên phú của anh ta. Nhưng mối thâm tình của người thợ đối với công chúa đến chết cũng chẳng đổi. Anh ta si mê công chúa đến mức cuồng dại, nhưng do thân phận hèn mọn, dù cómuốn được tùy táng cùng công chúa cũng không đủ tư cách, vì vậy mới tìm cách hóa thành chiếc đĩa sứ để được chết cùng công chúa…
Mọi người nghe vậy đều sợ hãi. Tình yêu đơn phương không cùng đẳng cấp, thật dễ dàng biến thành tai họa!
- Anh ta lấy tên là Sứ mỹ nhân, và cómột lời nguyền với chiếc đĩa sứ, lúc còn sống không được ở bên, thì chết đi phải kề sát không rời. Đẻ được vĩnh viễn bảo vệ công chúa, anh ta không cho phép ai động vào đĩa sứ, lời nguyền ẩn chứa sát khí và ham muốn chiếm hữu rất mạnh mẽ, kẻ chiếm đoạt sẽ đời này qua đời khác bị lời nguyền vây khốn, vĩnh viễn không có cách giải.
Triệu Mộ Hiền ôm ngực, kín đáo thở hắt ra nhẹ nhõm. Làm đủ tròrồi mới hay cô không phải là người phát ra lời nguyền, nếu lúc trước ngu ngốc để người ta giết đi, chẳng phải là chết oan chết uổng rồi không.
Đông Phương Phong Hoa liếc nhìn cô, khẽ ôm lấy cô rồi cũng thầm cảm thấy may mắn.
- Vậy… bây giờ chúng tôi phải làm gì? Nếu như người thợ nung kia chẳng còn hậu bối… – Đông Phương lão phu nhân lo lắng hỏi.
- Không còn hậu bối không cónghĩa là không chuyển thế. Hồn của người thợ nung, qua nghìn năm luân hồi, vẫn đang đi tìm chiếc đĩa sứ, chỉ cần tìm thấy hồn anh ta, sẽ có cách giải được lời nguyền. – Giọng của cô gái trước sau đều rất điềm nhiên bình thản, không hề kích động, cũng không tỏ vẻ dọa nạt thị uy, cô như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình, chỉ vậy mà thôi.
- Một cái linh hồn, làm sao tìm nổi? – Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng hỏi.
- Anh sẽ tìm được, Đông Phương Thiên Kiêu. Lời nguyền của nhà Đông Phương, chính là do anh tìm cách giải, đây là trách nhiệm của anh. – Cô gái lẳng lặng nhìn anh bằng đôi mắt trong veo không thể nhận ra là thị lực yếu.
-Tôi phải dựa vào đâu để tin lời cô nói? – Anh nghi ngờ người con gái này chỉ giả danh giả dạng, nói nhăng nói cuội. Chuyện xảy ra từ hơn một nghìn năm trước, cô ta làm sao cóthể biết tường tận từng chi tiết đến thế?
- Hồn của anh thợ nung đến kiếp này thì nhập vào một người nữ. – Cô gái tiếp tục nói.
- Cô gái? Ý cô là… ở kiếp này người thợ nung là một phụ nữ sao? – Đông Phương Phong Hoa kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, và cô ấy đã xuất hiện, tôi nhìn thấy… ở bên cạnh cô ấy, cómột chiếc bình sứ màu tím rất đẹp, thân bình yểu điệu như dáng một mỹ nhân…
Cô gái nói đến đây thì Đông Phương Thiên Kiêu bồng biến sắc.
Bình sứ mỹ nhân màu tím? Chính là “bình mỹ nhân miệng hoa sen” sao? Ở gần chiếc bình sứ, chỉ cóthể là…
Phút chốc, trong đầu anh hiện ra khuôn mặt của Hắc Tĩnh che khuất sau mái tóc và chiếc kính râm…
Đợi đã, Hắc Tĩnh là con trai mà! Hồn của người thợ nhập vào thân một người con gái, như vậy thì, người nữ mà cô gái này muốn nhắc đến, chỉ cóthể là đại tiểu thư Hắc Dao của Hắc Nguyệt Đường!
- Cô nói cô “nhìn thấy”? Không phải là mắt cô nhìn không rõ sao? Thế cô nhìn bằng gì vậy? – Đông Phương Khuynh Quốc cũng thấy lời cô ta không đáng tin lắm.
- Tam thiếu gia, cô ấy có “thiên nhãn”. – Cừu Nghĩa vội vàng đáp lời.
- Hừ, cô ta tự nói mình có “thiên nhãn” thì ai đứng ra làm chứng đúng sai đây? – Đông Phương Tuyệt Thế nheo đôi mắt đẹp.
- Tin hay không tin đều tốt, dù sao thì những điều cần nói tôi đã nói hết cả rồi, coi như là giúp Lỗ Mặc một lần. – Cô gái không để tâm đến những lời nghi ngờ của mấy anh em, tỏ ra rất bình thản ôn hòa.
Đông Phương Thiên Kiêu tò mò bởi câu nói của cô gái, hỏi thêm:
- Chỉ cần tìm được người nừ kia, thì lời nguyền của nhà Đông Phương chúng tôi sẽ được hóa giải sao?
- Đúng vậy.
-Tốt lắm, vậy thì tôi sẽ mang người nừ đó về đây. – Anh cười nhạt.
- Thiên Kiêu, con biết người đó sao? – Đông Phương phu nhân vội vàng hỏi.
- Vâng ạ, tình cờ con gặp ở Hồng Kông.
- Anh nhìn thấy không nhất định là đúng, anh nghĩ phải cũng không nhất thiết là phải, xin đừng sai lầm, vì một khi đã nhầm lẫn thì lời nguyền vĩnh viễn không có cách giải, do vậy nhất thiết phải lựa chọn chính xác. Nếu như anh không thể xác định, thì hãy chọn thứ anh thích… – Những lời này của cô gái là nói với Đông Phương Thiên Kiêu, nhưng chưa dứt lời cô bồng ôm lấy mắt ngã nhào xuống.
- Ối! – Cừu Nghĩa nhanh chóng đỡ lấy cô.
Hai người mặc áo xám vội vàng gạt Cừu Nghĩa ra, dìu cô khỏi phía ống kính và nhẹ nhàng nhắc:
- Đừng bắt tiểu thư nói nhiều như vậy! “Thiên nhãn” của cô ấy không được dùng nhiều, nếu dùng tiếp cô ấy sẽ sớm bị lòa hoàn toàn!
- Đợi đã, vừa xong cô ấy vẫn chưa nói hết… – Đông Phương Thiên Kiêu cảm thấy trong lời cô có điều gì bí ẩn, muốn hỏi thêm cho rõ ràng, nhưng cô gái đã bị đưa khỏi tầm mắt, trên màn hình chỉ còn lại một mình Cừu Nghĩa.
- Quản lý Cừu, chú đang ở đâu? – Đông Phương lão phu nhân lập tức hỏi.
-Tôi hiện đang ở Tô Châu.
- Chúng ta phải nghĩ cách mời cô gái ấy sang đây một chuyến.
- Bà nội, bà tin cô ta à? – Đông Phương Khuynh Quốc trợn tròn mắt.
- Không tin cũng phải tin. Bây giờ là lúc nào rồi, bà quyết không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. – Đông Phương lão phu nhân kiên định nói.
- Đúng đấy ạ, chỉ cần có khả năng giải được lời nguyền, cho dù chỉ là một phần mười cơ hội cũng phải nắm lấy. Hơn nữa cháu cảm thấy cô ấy không phải dạng lừa đảo… – Triệu Mộ Hiền nói chêm vào.
- Cô ta giải vây giúp cô, đương nhiên là cô phải tin rồi. – Đông Phương Tuyệt Thế chế nhạo.
- Cậu… – Triệu Mộ Hiền trừng mắt nhìn Tuyệt Thế, thực lòng chỉ muốn cho cậu ta một đấm nhưng cô không dám. Quen biết Đông Phương Tuyệt Thế không phải mới một hai ngày nên cô hiểu rõ không nên xem thường thằng tiểu quỷ này, trừ phi muốn chết.
- Thôi được rồi, không cãi nhau nữa. Thiên Kiêu đi tìm cô gái đó, còn người con gái có thiên nhãn kia… – Đông Phương lão phu nhân nhìn Cừu Nghĩa. – Cừu Nghĩa, chú có đưa cô ấy về đây được không?
- Lão phu nhân, cô ấy bảo chỉ nói được đến đấy, để tiến thêm một bước thì đều phải dựa vào chính chúng ta. – Cừu
Nghĩa khó xử.
- Hừm, nhìn xem! Chỉ biết khua môi múa mép, không khéo cô ta chẳng qua chỉ là một người mù, còn chúng ta thì bị chơi một vố chạy mòng mòng. – Đông Phương Tuyệt Thế ác nghiệt bĩu môi.
- Trên đời này vốn luôn có một số kỳ nhân dị sự, lời nguyền của nhà Đông Phương chúng ta khiến bà học được cách bình thản đối diện với những người những việc đó. Hay là, người trong nhà chúng ta đích thân ra mặt mời cô ấy, thì mới thể hiện thành ý của chúng ta… – Đông Phương lão phu nhân trầm tư nói, rồi quay sang Đông Phương Khuynh Quốc khẽ bảo – Khuynh Quốc, cháu đi đi!
- Cháu? Tại sao lại là cháu? – Đông Phương Khuynh Quốc ngạc nhiên.
- Phong Hoa bị thương, Thiên Kiêu cũng bận, Tuyệt Thế thì phải tra tìm vị trí lăng mộ của công chúa, hiện nay chỉ có cháu là rảnh rang nhất. – Đông Phương lão phu nhân nhìn anh.
- Cháu vẫn chưa thiết kế xong sản phẩm mới cho sứ Đông Phương… – Đông Phương Khuynh Quốc thật sự rất lười đi xa nhà.
- Công việc phải phân ra nặng nhẹ nhanh chậm, việc này quan trọng hơn việc thiêt kê, ngày mai cháu phải khởi hành ngay lập tức. – Đông Phương lão phu nhân nghiêm nghị ra lệnh.
Đông Phương Khuynh Quốc bất đắc dĩ thở dài, chỉ còn cách tiếp nhận nhiệm vụ này.
- Thiên Kiêu, con nói con đã gặp người phụ nừ đó, chắc chắn có thể đưa cô ấy về đây chứ? – Đông Phương phu nhân có vẻ quan tâm đến cô gái mang hồn của người thợ.
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chỉ cần là cô gái con để mắt đến thì nhất định không chạy thoát nổi đâu. – Đông Phương Thiên Kiêu cười thâm trầm.
- Rốt cuộc cô ấy là ai vậy? – Đông Phương Phong Hoa hiếu kỳ hỏi.
- Rất tình cờ, cô ta chính là đại tiểu thư Hắc Dao của nhà Hắc Nguyệt Đường. – Đông Phương Thiên Kiêu công bố đáp án.
- Hắc Nguyệt Đường? – Đông Phương Phong Hoa giật mình, nhìn sang Triệu Mộ Hiền vừa lúc cũng liếc sang anh, không thể ngờ lại dây dưa đến Hắc Tĩnh lần nữa.
- Chính xác, cô ta là chị gái của Hắc Tĩnh, hiện nay quản lý tất cả công việc của Hắc Nguyệt Đường.
- Hắc Nguyệt Đường là mối phiền toái, đặc biệt là Hắc
Tĩnh… – Đông Phương Phong Hoa cau mày.
- Anh đừng lo, chỉ cần nắm được Hắc Dao, còn thằng nhóc kia không đáng sợ. – Đông Phương Thiên Kiêu nhếch mép cười nhạt.
Với anh thì việc hạ gục Hắc Dao dễ như bỡn, nhưng so với Hắc Dao thì anh càng muốn biết vẻ mặt của Hắc Tĩnh khi hắn nhìn thấy diện mạo thực sự của chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen hơn…
Lúc đó thằng nhóc kia chắc phải tức đến hộc máu. Haizzz, tiếc là anh không được chứng kiến.
Thật sự là rất đáng tiếc…