Chương 49: Dĩ Tiểu Kiến Đại

Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thân thể Dương Liễm đã khôi phục hơn phân nửa, tối thiểu thì sắc mặt đã bình thườngkhông ít, cũng có thể giúp đỡ Đông Phương xử lý chút chuyện, việc mật thám trong giáo đã được Đông Phương xử lý khá ổn rồi, Dương Liễm không hỏi giải quyết như thế nào, cũng không hỏi Trần Dụ hiện tại là bộ dạng gì.

Có một số việc hắn không có hứng thú, cũng không muốn quản, nhúng tay vào việc này, không bằng vừa mài mực cho Đông Phương, vừa nhìn hoa trong viện khi nào thì nở.

Lại một ngày thời tiết sáng sủa, Dương Liễm gọi người đến kê bàn dưới tàng cây, pha một ly hương trà, bắt đầu tính toán sổ sách Giang Nam đưa đến, trong đó có vài chỗ ghi chép không rõ ràng, nhưng trong lòng Dương Liễm cũng hiểu được, chưởng quầy đã có động chút tay chân vào rồi, nếu là không tham tiền, người này cũng không làm được chưởng quầy.

Ngày xuân ánh nắng làm cho lòng người cũng ấm áp theo, Dương Liễm tính toán xong sổ sách, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hỏi tiểu tư hầu hạ bên cạnh, “Hiện tại là canh giờ gì?”

Tiểu tư khom người đáp, “Hồi Dương tổng quản, hiện tại là giờ Tỵ [9-11h sáng].”

Dương Liễm buông bút lông, thổi thổi nét mực chưa khô trên sổ sách, nhất thời cũng không biết làm cái gì tiếp. Đã nhiều ngày thân thể tuy rằng tốt hơn không ít, bất quá Đông Phương cũng không cho hắn ra khỏi viện, nhiều nhất cũng đùa nghịch hoa cỏ trong viện thôi, luyện tự trong thư phòng, tính toán sổ sách, thật sự là nhàn nhã chịu không nổi.

Tiểu tư mắt sắc, thấy Dương Liễm như thế, biết là hắn nhàm chán, vì thế nói, “Dương tổng quản, trước khi giáo chủ xuất môn có nói qua, trong thư phòng có chút sách truyện giang hồ mới, nếu ngài cảm thấy không có việc gì vui, có thể xem cũng được.”

Nghe tiểu tư nói xong, Dương Liễm khoát tay, “Thôi, giáo chủ gần đây ăn uống không tốt lắm, ta đi phòng bếp xem xem.” Bất quá, không nghĩ tới Đông Phương còn nhớ rõ chuyện từ mấy năm trước, lúc đó hắn còn thích xem truyện, đến bây giờ Đông Phương cũng còn nhớ mà chuẩn bị sẵn cho hắn nữa.

Gã sai vặt sắc mặt hơi cứng đờ, nhưng vẫn đi theo sau Dương Liễm, gã biết Dương tổng quản cùng giáo chủ quan hệ có chút không minh bạch, nhưng không nghĩ tới Dương tổng quản lại vì giáo chủ làm đến nước này, có cái gọi là quân tử xa nhà bếp, nhìn Dương tổng quản một người khiêm tốn như vậy, thế nhưng đi phòng bếp.

Phòng bếp nằm ở phía tây của viện, bởi vì người trong viện cũng không nhiều, cho nên phòng bếp cũng không lớn, mấy trù tử [đầu bếp nam] trù nương [đầu bếp nữ] lúc này đang khí thế ngất trời chuẩn bị cơm trưa. Gần đây giáo chủ dùng cơm tuy rằng không nhiều lắm, nhưng không tùy ý trách phạt đầu bếp nào, những ngày an bình qua đi, bọn hạ nhân làm việc trong trù phòng đều buông lỏng không ít. Cho nên khi Dương Liễm đi đến cửa phòng bếp, hai nha đầu đang ngắt rau còn đang châu đầu nhàn thoại.

Lão mụ tử quản phòng bếp nhìn thấy Dương Liễm, đầu tiên là ngẩn người, rồi mới phản ứng lại, lấy bố khăn bên cạnh lau tay, mới bước tới nghênh đón, “Dương tổng quản, cơn gió nào thổi ngài đến đây thế ạ?”

Dương Liễm thấy nữ nhân dáng người béo tốt đang hướng về phía mình, trên mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng, không khỏi bật cười, “Ngươi không cần bận tâm đến ta, ta chỉ là tới xem thôi, các ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”

Lão mụ tử nào dám không để ý tới Dương Liễm, đành phải lui hai bước rồi hỏi, “Dương tổng quản ngài muốn ăn cái gì, bọn ta lập tức làm cho ngài.”

Dương Liễm nghĩ nghĩ, nhìn lão mụ tử nói, “Ngươi gọi người chuẩn bị mấy thứ đến cho ta, việc khác không cần nhúng tay.” Bây giờ còn gần một canh giờ mới ăn cơm, nấu chút canh dùng ngần ấy thời gian chắc cũng đủ rồi.

Lão mụ tử có chút không phản ứng được, ngẩn người rồi mới cười nói, “Dương tổng quản yên tâm, chỉ cần ngài cần, chúng ta lập tức chuẩn bị tốt cho ngài.”

Mấy nha đầu nói chuyện phía sau cũng thành thành thật thật rửa đồ ăn, thái đồ ăn, phòng bếp vốn náo nhiệt giờ phút này trừ bỏ tiếng ngọn lửa cháy lên, cũng không còn thanh âm nào xuất hiện.

Dương Liễm cũng không đi quản bọn hạ nhân nghĩ thế nào, hắn chuẩn bị nấu chút canh bổ thân thể, Đông Phương đã nhiều ngày vì chăm sóc hắn, cũng không hảo hảo ngủ được giấc nào, hắn từ nhỏ đã là người hay chăm sóc người khác, thật không ngờ có một ngày cũng sẽ được người quan tâm, lo lắng như vậy.

Nếu người khác biết Đông Phương thân thể không trọn vẹn, nhất định sẽ cho rằng là hắn sưởi ấm Đông Phương, thật ra ngược lại, hoàn toàn là Đông Phương sưởi ấm tâm của hắn thôi. Kiếp trước phiêu bạc khắp nơi, vì sinh sống cái gì cũng làm, nhìn thấy hắc ám nhiều rồi, con người từ lâu đã chết lặng. Ngày lễ ngày tết cũng không có thân nhân đợi mình về nhà, từ đầu đến cuối chỉ có một mình sinh hoạt, tới thế giới này rồi, có Đông Phương toàn tâm toàn ý yêu hắn, quan tâm hắn, cho hắn biết, trên thế giới này, vẫn có một người lo lắng hắn có lạnh không, có đói bụng không, gầy hay là béo.

Rửa sạch nguyên liệu, cắt ngay ngắn, nồi nước nhỏ trên lò lửa bên cạnh đã bắt đầu sủi bọt khí, thả xương vào, đậy lại, để quả hạch đào cùng vài vị thuốc bổ ở một bên, chờ canh sôi là có thể bỏ vào.

Tiểu tư ở bên cạnh thấy Dương Liễm dùng dao rất thành thạo cắt gừng thành sợi nhỏ, lại nêm nếm thơm ngon, không khỏi cảm khái, không nghĩ tới Dương tổng quản quản mọi sự trong giáo gọn gàng ngăn nắp, biết tính sổ sách không nói, lại còn biết trù nghệ, khó trách giáo chủ... Gã không dám nghĩ sâu thêm nữa, có một số việc chính gã biết là được rồi, nhưng cũng không thể nghiên cứu sâu, một tiểu tư biết quá nhiều, cũng không phải chuyện tốt.

Lục La đi đến ngoài phòng bếp, phát hiện phòng bếp đã nhiều ngày vô cùng náo nhiệt lúc này lại không có chút tiếng người nào, trong lòng căng thẳng, bước nhanh đến cửa, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trong trù phòng, mà người này đang loay hoay trước một cái nồi trên bếp làm cái gì đó, bất quá biểu tình bình thản kia, làm cho người ta nhìn còn tưởng người nọ đang thoải mái xem sách nữa chứ.

Lục La dừng cước bộ, cũng không đi vào, chỉ cảm thấy được tuy rằng là việc nhỏ tại trù phòng, Dương tổng quản làm lại phá lệ cẩn thận, nhìn thấy Dương tổng quản mở nắp nồi, nước dùng trong nồi sôi ùng ục, nàng rất nhanh hiểu được, canh này chắc là Dương tổng quản tự tay nấu cho giáo chủ rồi.

Nấy năm trước giáo chủ không cần bữa sáng, Dương tổng quản đã lo lắng hơn nửa ngày, lại đừng nói đến hiện tại, chỉ sợ giáo chủ dùng ít đi nửa bát cơm, Dương tổng quản cũng sẽ phí đầu óc nửa ngày, thầm nghĩ nên làm thế nào cho giáo chủ dùng thêm chút ít.

Nghĩ vậy, Lục La thở dài, rõ ràng là một nam tử ôn nhu như vậy, sao lại thích giáo chủ cũng là nam tử mà? Giáo chủ dung mạo võ công đều là nhất đẳng trong chốn võ lâm, điều này Lục La hiểu được, nhưng cũng cảm thấy, vô luận thế nào, trên tay giáo chủ đã lây dính quá nhiều máu người, Dương tổng quản một người sạch sẽ như thế, sao lại ở một chỗ với giáo chủ mà?

Chẳng lẽ, đây là duyên phận trong miệng thế nhân sao?

Dương Liễm nếm thử canh mình nấu, có dược hương thoang thoảng, mùi hương cũng không nặng, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của Đông Phương, nếm vào không mặn không nhạt, cũng không sợ ăn canh rồi khát nước, buông thìa, dùng nhấc cái nồi lên, đổ canh vào cái tô bên cạnh, đậy nắp của cái tô lại, mới mỉm cười nhìn tiểu tư nãy giờ vẫn sững sờ đứng bên cạnh, “Đi xem giáo chủ quay về viện chưa, nếu đã trở lại, liền bắt đầu dọn cơm đi.”

Tiểu tư nghe vậy gật gật đầu, xoay người còn chưa kịp ra khỏi phòng bếp, đã thấy một nha hoàn đi đến, cúi chào Dương Liễm, “Dương tổng quản, nguyên lai ngài ở đây, giáo chủ đang tìm ngài mà.”

“Đa tạ vị cô nương này chuyển cáo, ta lập tức liền đến,” Nói xong nhìn bọn nha hoàn phòng bếp nói, “Thu thập chuẩn bị dọn cơm đi.” Nói xong, lấy thêm hai cái chén, cùng thìa, đặt trên mâm, bưng canh đi ra ngoài.

Chờ Dương Liễm ra khỏi phòng bếp, lão mụ tử mới lắc đầu nói, “Một người thật tốt a.” Sau đó cũng không nói thêm gì, nhưng người ở đây ai lại không rõ mà?

Đông Phương đợi trong chốc lát, thấy Dương Liễm còn chưa trở về, đứng lên chuẩn bị đi tìm, chỉ thấy Dương Liễm bưng gì đó vào cửa, nhìn thấy y còn lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Đông Phương, ngươi nếm thử chút canh này đi.”

Đợi Dương Liễm đến gần, Đông Phương mới ngửi được trên người hắn có mùi dầu khói nhàn nhạt, liền hỏi, “Ngươi đến phòng bếp?”

Dương Liễm đặt canh trên bàn, giở nắp, vừa dùng cái thìa khuấy canh vừa nói, “Ta thấy ngươi hai ngày nay đều không hảo hảo ngủ, chuyện trong giáo lại nhiều, kêu hạ nhân làm dược thiện [món ăn có vị thuốc], ngươi lại không thích ăn, cho nên ta tự mình làm.” Nói xong đưa chén canh đến trước mặt Đông Phương, “Đến, nếm thử xem, nếu không hợp khẩu vị, buổi chiều ta đổi vị khác.”

Canh còn bốc khói trắng, Đông Phương nhìn thấy bàn tay đối phương có nơi hơi đỏ lên, khẳng định là khi múc canh không cẩn thận văng trúng, tiếp nhận bát rồi nói, “Ngươi không cần lo lắng cho ta, thân thể ngươi mới khỏe, sao còn đến phòng bếp?” Tuy nói như vậy, nhưng chén canh trong tay Đông Phương lại cảm thấy phá lệ thơm ngát, ngay cả vị thuốc đông y ngày xưa chán ghét, giờ phút ngửi cũng thơm thoang thoảng.

“Ta đã không sao rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta,” Dương Liễm cũng rót hơn nửa chén, tự mình uống một hơi, mới cao thấp đánh giá ánh mắt Đông Phương, “Nhưng Đông Phương, gần đây ngươi gầy, là ta không chăm sóc tốt cho ngươi.” Hắn vừa mới từ Đông Doanh trở về, kết quả liền gặp phải việc này, trong lòng Đông Phương lo lắng cho hắn hơn ai hết, sở dĩ y gầy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì hắn mà ra.

Đông Phương múc một thìa uống vào, vị thuốc đông y quả nhiên không nặng, hơn nữa canh nấu không đậm, vị nhạt nhẹ nhàng, y lại uống thêm mấy hớp, mới giương mắt nhìn Dương Liễm đang tủm tỉm nhìn y uống canh, “Canh này uống ngon lắm.”

“Ngươi quả nhiên không thích dùng thứ có vị thuốc đông y quá nặng,” Dương Liễm buông chén trong tay, “Ta nhớ kỹ.”

Đông Phương động tác dừng một chút, chỉ cảm thấy canh trong tay ngon kỳ lạ, giương mắt nhìn về phía Dương Liễm, thấy hắn tựa hồ thực thỏa mãn, y không khỏi cong khóe miệng, bất quá chỉ là chén canh, lại cũng có thể khiến hắn lộ ra biểu tình vui vẻ như vậy?

Uống hết canh trong chén, Đông Phương đưa tay lại định múc thêm, lại bị Dương Liễm ngăn cản, “Sẽ dùng cơm trưa ngay, uống thêm sẽ không ăn cơm được.”

Đông Phương nhìn cái tô còn phân nửa, rút tay về, chỉ là trong lòng có chút đáng tiếc, không muốn cứ như vậy lãng phí một tô canh, dù sao cũng là người đối diện nấu mà.

Này không phải lần đầu tiên Dương Liễm vì y xuống bếp, nhưng mỗi một lần đều làm cho y cảm thấy được, y ở trong lòng hắn là vô cùng quan trọng, bằng không hắn sao lại vì y chỉ ăn ít đi một chút cơm mà bỏ đi cái quy tắc nam nhi nên rời xa phòng bếp mà?

Dương Liễm nhìn raý nghĩ của Đông Phương, cười nói, “Nếu ngươi thích, sau này ta thường xuyên đổi khẩu vị cho ngươi, hôm nay trước hết dùng cơm trưa đi.”

Đông Phương gật đầu, chén canh này làm ấm dạ dày cũng làm ấm tâm.

Lục La vẫn chờ ở ngoài cửa lúc này mới nhìn bọn nha hoàn phía sau vẫy tay, rồi dẫn bọn nha đầu bưng rượu và thức ăn đặt lên bàn.

Bữa ăn vẫn như ngày trước, nhưng hôm nay giáo chủ lại dùng hơn một chén cơm, Lục La nhìn thấy phần canh trên bàn đã lạnh, cảm thấy xúc động, chén canh tuy giờ đã lạnh, nhưng tâm của giáo chủ lại nóng lên. Nàng nhìn mặt Dương Liễm vì giáo chủ dùng thêm một chén cơm mà lộ ra tươi cười, trong lòng hiểu hơn ai hết, giáo chủ trong lòng Dương tổng quản rốt cuộc quan trọng đến bao nhiêu, bằng không sao một chuyện nhỏ như vậy, lại làm cho hắn lộ rõ vui mừng trên nét mặt?

Hết Dĩ tiểu kiến đại

Tên chương này ý là lấy nhỏ gặp lớn, theo đại ý cả chương thì là 1 chuyện nhỏ Liễm ca làm cho Đông Phương lại thể hiện tình cảm lớn lao.