Trên mái nhà một tiếng “rầm” vang lên, tiếp theo là một tiếng thở rất nhẹ hầu như không thể nghe thấy, Điền Bá Quang chỉ cảm thấy trên vai đau đớn một trận, không khỏi đau đến hít khí lạnh, nhỏ giọng nói:“Uy, ngươi cắn ta làm cái gì……Đau, đau, uy!”
Hạ Tuyết Nghi hung hăng cắn một ngụm, lập tức “Hừ” một tiếng đứng dậy, phi thân một cái đã không còn thân ảnh.
Điền Bá Quang trong lòng kêu khổ một trận, mắng tới mười tám đời tổ tông của Lệnh Hồ Xung, hắn vốn làđi xem náo nhiệt, không nghĩ tới ngược lại còn bị cắn một ngụm, hắn đáng thương muốn chết a, nghĩ rồi lập tức triển khai khinh công đuổi theo người.
Địch Vân vẫn nằm trên mái nhà thấy thật xấu hổ, hai người dưới kia hành sự cũng không biết đóng cửa, cho dù không sợ bị người nhìn nhưng cũng phải nghĩđến người ta sẽ xấu hổ a.
Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi cười khẽ, nói:“Ngươi đỏ mặt cái gì?” Nói xong còn nghiêng người thổi khí vào lỗ tai hắn.
Địch Vân bắt được Đông Phương Bất Bại rồi ôm vào trong ngực, không cho y lộn xộn nữa, ngại ngùng sờ sờ cái mũi, nói:“Nhỏ giọng một chút, đừng để bọn họ nghe được.”
Qua không lâu, chỉ thấy Lệnh Hồ Xung ở phía dưới ôm lấy Lâm Bình Chi đẩy ra cửa của một gian phòng. Hắn lập tức đặt người lên đó, rồi cũng không biết làm cái gì màở trong sân vòng vo mấy vòng, giống như ruồi bọ bay chập choạng không phương hướng, cuối cùng thì ngồi lên thềm đáở ngoài sân.
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, nói:“Lệnh Hồ Xung này quả nhiên không phải thứ tốt.”
Lâm Bình Chi chỉ hôn mê một lất, đợi đến khi bị Lệnh Hồ Xung ôm vào trong phòng, đặt lên trên giường mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Thân thể ngã lên giường bỗng nhiên cảm thấy mệt chết đi, Lâm Bình Chi nhắm mắt lại không hề mở ra, người nọ giúp hắn sửa sang lại y phục, cách một lát chợt nghe hắn nói muốn ra ngoài lấy nước.
Lâm Bình Chi không mở mắt cũng không đáp lại, trong lòng vừa đau vừa nhức, tựa hồ sắp hít thở không thông. Đi lấy nước…… Nay tòa nhà này đã sớm bị hoang phế, có thểđi đến nơi nào múc nước? Chỉ sợđây thực chất là một cái cớ mà thôi. Hắn nghe được cửa phòng “chi nha”đóng lại, trong lòng cũng nguội đi, cảm thấy bên tai chợt lạnh, tóc mai thấp ướt một mảnh.
Địch Vân cóđiểm lo lắng, Lâm Bình Chi một người ở trong phòng cũng không có bất kỳ thanh âm nào, Lệnh Hồ Xung ngoại viện cũng không nhúc nhích.
“Chúng ta có cần vào xem không?”
“Chờ một chút.”
Đông Phương Bất Bại đưa tay ngăn hắn lại, làm động tác chớ có lên tiếng. Địch Vân có chút khó hiểu, bỗng nhiên nhìn thấy trên ngọn cây xa xa có một bóng đen, tuy rằng không nhìn ra là ai, nhưng cũng bình hoãn hô hấp, nhanh chóng cảnh giác.
Chỉ một lúc sau liền thấy bóng đen kia nhảy đến, khinh công của hắn thập phần cao minh, chắc là võ công không kém. Lệnh Hồ Xung ở ngoại viện một chút cũng không có phát hiện, vẫn thất thần bất động.
Không đợi Địch Vân nhìn ra hành tung người tới, chỉ nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng nhỏ, bóng đen kia hoảng sợ, chỉ thấy Lâm Bình Chi đẩy môn đi ra.
Vẫn là một thân y phục lam sắc, nhưng mái tóc có chút hỗn độn, có vẻ có chút suy sút chật vật. Hắn ngừng ở trong sân chốc lát, cũng không biết suy nghĩ cái gì mà lập tức xoay người đến hậu viện.
Bóng đen chỉ dừng một chút, theo sát phía sau, lặng lẽ quan sát Lâm Bình Chi.
“Đi xem một chút.”Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nói một câu.
Địch Vân chỉ gật đầu một cái, hăng hái tăng lên, đưa tay ôm lấy người trong lòng một chút, cũng đuổi theo.
Lâm Bình Chi rõ ràng là đang tìm thứ gìđó, lại không biết phải đi đâu tìm, một đường màđi tới, vào một gian Phật đường trong hậu viện.
Bóng đen kia ở ngoài cửa sổ cẩn thận quan sát, tựa hồ muốn ngưông đắc lợi, tạm thời không cóđộng tĩnh. Địch Vân mang theo Đông Phương Bất Bại nhảy lên nóc nhà, xốc lên mái ngói mà nhìn xuống.
Lâm Bình Chi đem toàn bộ sách trong Phật đường lấy ra tìm một lần, dưới đất rơi đầy kinh Phật, có chút hỗn độn. Nhưng cuối cùng cái gì cũng tìm không ra, không khỏi có chút nhụt chí, quỳ rạp xuống đống sách.
Bóng đen kia đợi rất lâu, hiển nhiên biết bên trong không có bất luận thu hoạch nào, không khỏi nhíu mày.
Lâm Bình Chi quỳ một lát, lại bắt đầu tìm kiếm, đem vách tường trong phòng đều gõ một trận, nhưng cũng không tìm được ám cách linh tinh gì đó. Cuối cùng ảo não nhìn bức họa Đạt Ma lão tổở trước bàn thờ mà xuất thần.
“Tay hắn rất kỳ quái.”Đông Phương Bất Bại theo tầm mắt nhìn lại, cũng nhìn đến bức họa trên tường kia.
“Làm sao kỳ quái?” Địch Vân không hiểu mấy thứ này, trên bức họa, Đạt Ma tay trái đặt ở sau lưng, làm như nắm bắt một kiếm quyết, ngón trỏ tay phải chỉ lên nóc nhà.
“Đừng nói làở trên nóc nhà này đi?”
Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói, dứt lời lắc lắc đầu không xác định, đi tới vài bước, đến nơi bức họa chỉ lên, đưa tay nhẹ nhàng sờ soạng một trận, cũng không phát hiện cái gì khác thường.
Địch Vân cũng đi theo đi qua, nhìn thấy bộ dáng Đông Phương Bất Bại sờ soạng tìm kiếm lại bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng Vạn Chấn Sơn lúc phá tường, không khỏi nói:“Trên nóc nhà này có tường kép?” (tường kép giống như ngăn bí mật á)
Đông Phương Bất Bại phất nhẹ tay, lập tức đem tất cả mái ngói nhẹ nhàng xốc lên, đưa tay tiếp tục tìm.
Địch Vân cũng chỉ là thuận miệng mà nói, không có căn cứ gì, lại nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thật sự tìm ra một thứ, kinh ngạc mở to hai mắt.
Đông Phương Bất Bại xem xét thứ cầm trong tay, hình như làáo cà sa mà hòa thượng hay mặc, một màu đỏ sậm, trên mặt áo có viết vô số chữ. Muốn nhìn thửđây rốt cục là thứ gì, không ngờ chỉ liếc mắt một cái thì hai tay đã run lên.
“Làm sao vậy? Là thứ Lâm Bình Chi muốn tìm sao?”Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt không tốt, lên tiếng hỏi.
“Hảo cho một Tịch Tà Kiếm Phổ……”Đông Phương Bất Bại mỉm cười đem thứ kia gấp lại, bất quá tươi cười kia có chút quái dị.
Địch Vân không kịp hỏi lại, đột nhiên nghe được trong phòng phía dưới có tiếng động, hắc y nhân kia dường như phát hiện gìđó, bỗng nhiên trốn vào trong nhà.
Lâm Bình Chi cả kinh nhảy dựng, hét lớn một câu “Người nào”, nhanh chóng sờ lên bội kiếm đeo bên hông.
Hắc y nhân đến gần đó lấy ra một thanh đao, Lâm Bình Chi nhanh chóng lui về phía sau, rút ra trường kiếm nhất cách, nhưng chiêu thức hơn tám phần làđao pháp, vừa nhanh vừa ngoan. Đúng làđao pháp sau khi bái Điền Bá Quang làm sưđã học được.
Đối phương trong nháy mất tựa như sửng sốt, bất quá võ công ai người hơn kém nhau rất nhiều, Lâm Bình Chi không đỡđược năm chiêu liền bịđánh một chưởng mà bất tỉnh, nhuyễn trên mặt đất.
Hắc y nhân nhảy lên, trầm vai đề khửu tay đánh một thanh ám khí lên mái nhà, chợt nghe rầm một tiếng, đem một mảnh nóc nhà đâm thành một lỗ thủng lớn, bụi đất rơi xuống như sương mù.
Địch Vân phản ứng nhanh chóng, giữ chặt Đông Phương Bất Bại, phi thân một cái liền từ nóc nhà bay xuống.
Hắc y nhân nhìn thấy hai người lại cả kinh, nhìn thấy thứ trong tay Đông Phương Bất Bại, đột nhiên rút kiếm đâm qua.
Địch Vân nào dám chậm trễ, võ công của đối phương xem ra là nhất lưu cao thủ, tay trái chạm đến bội đao bên hông,“Xuy” một tiếng liền rút ra.
Địch Vân từ Tuyết Cốc đi ra liền thay đổi bội kiếm, hắn tuy rằng học qua rất nhiều kiếm pháp, cuối cùng còn luyện được Liên Thành kiếm pháp, bất quá luận võ khí thuận tay, vẫn làđao có vẻ hợp ý hơn, võ công dùng tốt nhất cũng là Huyết Đao đao pháp của Huyết Đao lão tổ.
“Đinh” một tiếng đao kiếm tương giao, Địch Vân cũng không cảm thấy có gì khác thường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra võ công của bản thân so với đối phương còn cao hơn một bậc. Lập tức cổ tay vừa lật, từ sát phía sau tiến lên.
“Nhạc đại chưởng môn cũng đổi thành thảo khấu đến đây cướp đồ?”Đông Phương Bất Bại khinh thường bật cười một tiếng, khoanh tay màđứng, cũng không tiến lên giúp đỡ.
Nhạc Bất Quần?! Địch Vân rùng mình, lại nhìn kiếm pháp của đối phương một chút, hai mắt hẹp dài cũng trợn tròn vài phần. Hắn chỉ biết đối phương cốýẩn giấu thân phận, trong lúc giao thủ kiếm pháp đã thay đổi qua rất nhiều đường, nhưng hắn vẫn không nhìn ra thân phận của người nọ.
Hắc y nhân chỉ lrun rẩy một chút, lập tức kiếm chiêu vừa chuyển, tước qua cổ tay của Địch Vân.
Võ công Địch Vân cao hơn rất nhiều, lúc này cùng Nhạc Bất Quần giao thủ, chỉ cảm thấy đao pháp trong tay rất thuận buồm xuôi gió, cổ tay vừa chuyển đem kiếm của đối phương đánh bật ra. Theo sát sau đó chính là một chiêu Liên Thành kiếm pháp.
Hắc y nhân vẫn không lộ ra đường võ công của mình, cứ như vậy mà từng bước lui về phía sau, rất chật vật. Hắn tựa hồ cũng không nghĩ tới võ công của Địch Vân sẽ trở nên cao thâm như thế, hơn nữa đối phương tay trái dùng đao, đao pháp trong chốc lát lại biến thành kiếm pháp, đều rất quỷ dị, không thể thấy rõ.
“Nhạc chưởng môn nói vậy cũng làđến tìm thứ này đi?”Đông Phương Bất Bại đứng cách đó không xa không gần, thân thủ run lên, đem bố sa màu đỏ sậm kia khai mở.
Con ngươi hắc y nhân co rút một chút, bỗng nhiên vung một kiếm đem Địch Vân bức lui một bước, sau đó bạt thân, trực tiếp đánh tới Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại đứng ởđó cũng không trốn không tránh, Địch Vân thấy tình thế như vậy cũng thả người lên, chắn ở trước mặt y.
Hắc y nhân kia tựa hồđã tức giận, kiếm pháp tàn nhẫn hơn rất nhiều, chiêu chiêu đều hướng nơi yếu hại của Địch Vân đâm tới. Địch Vân tiếp mấy chiêu, nhất nhất hóa giải, bức đến mức hắn không thể không thay đổi kiếm pháp.
Địch Vân thấy hắn hạ sát chiêu, quả nhiên là kiếm pháp phái Hoa Sơn, cuối cùng cũng lộ. Tiếp tục dây dưa cũng vô nghĩa, đềđao đón nhận, bất lưu đường sống.
Nhạc Bất Quần đã lộ, cũng không cố che dấu. Chỉ là võ công hiển nhiên so với đối phương kém hơn rất nhiều, mấy chiêu sau chỉ có thể gặp chiêu đối chiêu (ý là gặp chiêu nào đánh chiêu đó, không thể suy nghĩ trước).
Cứ như vậy một lát, Nhạc Bất Quần hiển nhiên đã có chút nóng nảy, đột nhiên bạo khởi, bỏ qua vài môn hộ yếu hại, trực tiếp lấy công đại thủ. Địch Vân rùng mình, nhanh chóng hồi đao đón đỡ, chỉ thấy bỗng nhiên trước mắt chợt lóe, bên tai một trận “sưu sưu”, là thanh âm của ám khí.
Lúc hắn trong lòng thầm nghĩ không tốt, liền thấy mạt hồng ảnh nhoáng lên một cái, cách đó không xa Đông Phương Bất Bại từng chút tiến đến, lập tức phất tay nửa vòng, ám khí lóe lên ánh sáng nguy hiểm đều bị cản lại.
Địch Vân vừa nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe người bên cạnh hô lớn một tiếng, tim lập tức liền nhảy tới cổ họng. Hồng ảnh bỗng dưng suy yếu ngã trên mặt đất, hắn làm sao còn lo lắng cái gì Nhạc Bất Quần, nhanh chóng đưa tay, đem Đông Phương Bất Bại ôm vào trong lòng.
Nhạc Bất Quần thấy vậy con ngươi khẽđộng, nhân cơ hội liền đem hồng sa kia cướp lấy. Lập tức không hề chần chừ, vượt tường mà ra.
Địch Vân không kịp đuổi theo Nhạc Bất Quần, cũng bất chấp cái áo cà sa kia, đao cầm trong tay cũng quên mất, hai tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại, vội vàng hỏi:“Ngươi bị thương ởđâu? Ta xem xem, để ta nhìn một cái!……” Hắn gấp đến độ sắc mặt cũng thay đổi, bỗng nhiên ngoài miệng một trận ôn nhuyễn, lời chưa kịp nói đều nuốt ngược vào trong.
Đông Phương Bất Bại “phốc xuy” cười một tiếng, ở trên môi Địch Vân như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một chút, thế này mới nói:“Ngươi gấp cái gì, ta lừa hắn a. Ta làm sao có thể dễ dàng bị thương như vậy.”