Chương 23: Hôn……

Đông Phương Bất Bại bị hắn ôm chặt có chút đau, có loại cảm giác sắp hít thở không thông, hai người dính sát vào nhau, cảm nhận được hô hấp đối phương. Y không hề giãy giụa, lẳng lặng để hắn ôm. Nghe hắn một lần lại một lần gọi tên mình, đôi môi hơi hơi khép mở, “Ta ởđây.”

Địch Vân cảm thấy bản thân như sắp điên rồi, không thể buông tay, không dám buông tay. Hắn sợ chỉ cần buông lỏng tay, người nọ sẽ biến mất, hắn sợ chỉ cần buông lỏng tay người nọ sẽ như giấc mơ chợt tỉnh. Lại ôm thật chặt, tim đập nhanh khó có thểức chế. Hắn nhớ rõôn nhu của người nọ, quan tâm của người nọ, chiếu cố của người nọ, nhất cử nhất động của người nọ, tất cả những gì thuộc về người nọ. Hắn bỗng nhiên phát hiện, nếu một ngày nào đó trên đời này thiếu mất Đông Phương, bản thân cũng không còn lí do tiếp tục sống. Hắn phát hiện người nọ cơ hồ là sự tồn tại duy nhất.

Địch Vân miên man suy nghĩ, lại càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, tim đập nhanh từng nhịp từng nhịp. Một cái ôm đơn giản căn bản không thể bình ổn kích động, không đủ, chưa đủ!

Trong lòng Địch Vân nhất thời rất phiền toái, trong đầu ong ong, một loại ý niệm liên tục kêu gào. Hắn chỉ cảm thấy như vậy không đủ, vẫn chưa đủ, lại không biết phải nói như thế nào.

“Ngươi……”

Đông Phương Bất Bại thấy hắn thật lâu không cóđộng tác, mở miệng hỏi, vừa nhấc đầu mở miệng, chưa kịp nói câu sau, đôi môi bị hung hăng áp lên, cảm nhận được đôi môi ấm áp của đối phương, trong đầu Đông Phương Bất Bại một mảnh trắng xóa, không suy nghĩđược gì.

Địch Vân hôn người trong lòng, nhưng nụ hôn này cũng không thể gọi là hôn môi. Hắn chỉ là dùng môi của mình hung hăng ngăn chặn môi của người nọ, dùng sức ma sát, cảm nhận được cánh môi ấm áp mềm mại của người nọ. Cảm giác như vậy khiến cho hắn càng thêm kích động, hắn điên cuồng áp lên cánh môi mềm mại của đối phương, có loại xúc động muốn chàđạp, cấu xé.

Khi Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn hắn, Địch Vân chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên. Hắn từng nói qua rất nhiều lần Đông Phương Bất Bại vô cùng xinh đẹp, mi mục như vậy, khí chất như vậy, hắn trước kia chưa từng gặp qua. Lúc này trong phòng có chút tối, chỉ có thể nương theo ánh trăng, dung mạo người trong lòng không thể nhìn được rõ ràng, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ mơ hồ hồ, chỉ nhìn thấy cánh môi mỏng manh của người nọ khẽ nhếch. Chờđến khi hắn phản ứng thìđã hôn lên, không đợi hắn khiếp sợ, cảm giác mềm mại kia đã khiến hắn phát điên.

Đông Phương Bất Bại choáng váng một hồi lâu, một đôi phượng mâu mở to nhìn người đang hôn mình. Đối phương không biết khi nào đãđem y kìm ở trên bàn, cạnh bàn chấn bên hông có chút đau. Trên môi điên cuồng ma sát không hề có tiết tấu, như không biết nên làm cái gì, chỉ có thể qua lại ma sát.

Đông Phương Bất Bại nhìn người nọ nhíu chặt mi, không khỏi nhắm hai mắt lại, hàng mi thật dài khẽ run rẩy, lơđãng tiết lộ khẩn trương của chủ nhân. Hai tay câu trên cổđối phương, đôi môi mở ra, chiếc lưỡi linh hoạt vươn đến nhẹ nhàng quét lên cánh môi người nọ một chút, hàm chứa khiêu khích cùng dẫn đường như có như không.

Người nọ cảm nhận được lưỡi của y, lập tức cũng há mồm bắt lấy, mút vào cắn cắn, đem lưỡi mình đưa vào miệng y, xâm lược tới tới lui lui, đảo qua mỗi một chỗ trong khoang miệng người nọ, một góc cũng không buông tha.

Đông Phương Bất Bại bịđặt ở trên bàn hôn, mặc hắn một trận công thành đoạt đất, chỉ nâng tay ôm lấy cổ hắn, hơi hơi ngửa đầu, thân thể có chút run rẩy không thể ngăn chặn. Tim đập rất nhanh, ý nghĩ ong ong rung động, loạn thất bát tao.

Chỉ là còn không để y nghĩ xong, đã bị trên người nhân hôn đến thân thể nhuyễn ra, khí lực như bị tháo nước, loại cảm giác khó nhịn này khiến y nhịn không được mà rên rỉ.

Đông Phương Bất Bại cảm nhận được nhiệt hỏa trên đùi mình, nghe được hô hấp người nọ càng ngày càng thô trọng, tựa hồ chỉ cần hôn môi đã thỏa mãn không ngừng dục vọng của người nọ rồi. Trên vai phải bị dùng sức ấn, tay trái người nọấn bên hông y, bắt đầu không an phận di động, hoặc khinh hoặc trọng vuốt ve du động.

Cách một lúc, Đông Phương Bất Bại cảm giác được bàn tay nóng rực của người nọ bên hông mình, khí lực trên lưng khiến y căng thẳng, cảm giác ma sát này khiến y nhịn không được vặn vẹo thắt lưng, không biết là muốn đón nhận hay muốn tránh né.

Bàn tay Địch Vân vô thức vuốt ve thắt lưng người dưới thân, đong đưa ma sát, y phục cùng y phục phát ra tiếng vang khe khẽ. Càng thêm dùng sức ngăn chận thân thể người nọ, bờ ngực cùng bờ ngực gắt gao tướng thiếp, hạ thể cũng chặt chẽ thiếp hợp, nhưng vẫn chưa đủ.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy bản thân đã sắp mất đi ý thức, chỉ mặc hắn hôn môi chàđạp. Đột nhiên toàn thân như bịđiện giật mà run rẩy, người nọ thế nhưng đưa tay vói vào y phục của y, giải khai đai lưng, sờ soạng tiến vào. Song chưởng nóng rực thiếp thượng da thịt, loại cảm giác da thịt tướng thiếp này lại khiến y không ngăn được thanh âm của mình. Mỗi vết chai của ngón tay trong lòng bàn tay kia, y đều cảm nhận rành mạch.

“…… Không được!”

Đông Phương Bất Bại cảm thấy tay hắn di động trên lưng, qua lại vuốt ve, càng ngày càng hướng dưới bụng sờ soạng, không khỏi đột nhiên thanh tỉnh, bí mật nơi đó của y…… Nhanh chóng buông ra đôi tay đang ôm lấy cổđối phương, sửa thành đẩy vai hắn.

Địch Vân căn bản không hề nghe thấy, trên vai bịđẩy khiến động tác hắn không được lưu loát, vì thếđem tay trái từ trên lưng Đông Phương thu trở về.

Đông Phương Bất Bại vừa nhẹ nhàng thở ra. Người nọ khuynh thân hôn hắn, bản thân đương nhiên cao hứng, chỉ là hắn không muốn người nọ biết bí mật hắn đã tự cung. Hắn không dám nghĩđến phản ứng của người nọ sau khi biết việc này.

Chỉ làĐông Phương Bất Bại một hơi cũng chưa kịp thở xong, mạch môn trên cổ tay liền bị hung hăng chế trụ. Y theo bản năng phiên thủ nhất tránh, làm sao dựđoán được lại tránh không thoát, trong giây lát, hai tay lại bị người nọ dùng tay trái đặt lên đỉnh đầu.

Đông Phương Bất Bại giật mình, hai tay bịđặt trên đỉnh đầu, mạch môn bị chế trụ, lực đạo không vận được, giãy giụa căn bản cũng không có tác dụng là bao nhiêu. Trong lòng y một trận rung động, từ khi y luyện Quỳ Hoa bảo điển chưa từng thất bại bởi bất kỳ ai, càng đừng nói đến bị người chế trụ cho không thểđộng đậy. Nhưng hiện tại y đểý hiển nhiên căn bản không phải chỉ cóđiểm ấy.

“Không được! Ngươi đứng lên!”

Thân thể Đông Phương Bất Bại từ chối một chút, chỉđong đưa thắt lưng, vạt áo phía trước đều đã tản ra, đai lưng bị giải khai, tiết y màu trắng cũng cũng lộ ra, một đoạn thắt lưng cùng cơ bụng nhưẩn như hiện.

Địch Vân nâng lên thân thể, tiêu cự trong mắt không rõ ràng, cũng không nghe y nói gì, chỉ nhìn hồng y nhân dưới thân không ngừng vặn vẹo giãy dụa. Trong tay trái của mình vận tám phần nội kình, người nọ căn bản tránh không được mạch môn bị chế trụ, chỉ là vôích.

Địch Vân cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, tay phải ma xui quỷ khiến vói vào ngoại sam hồng sắc nửa khép nửa mở của y, đai lưng bị rút ra ném xuống đất. Nhất thời nương theo ánh trăng tinh tế nhìn bộ dáng người nọ. Y phục mở rộng, tiết y cũng hỗn loạn, cơ hồ có thể thấy trên thân đầy đủ hình đường cong thân thể.

Hầu kết khẽ trượt một chút, Địch Vân cảm thấy trên người rất nóng, nhìn bờ ngực phập phồng của người dưới thân, trắng nõn mà không suy nhược. Bỗng dưng liền đem y phục vướng bận đều triệt mở.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy đột nhiên trên người lạnh đến run rẩy, y phục đều bị triệt mở, giữ trên cánh tay. Ánh mắt người trên thân dõi theo y có chút đỏ bừng.

Không được! Trong đầu Đông Phương Bất Bại đều làý niệm này, lần đầu tiên phát hiện bản thân thế nhưng một chút biện pháp cũng không có, nghĩđến kinh ngạc cùng khinh thường của hắn sau khi phát hiện mọi chuyện……

“Buông ra, Dương Liên Đình……”

Địch Vân chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, một câu của người nọ mang theo run rẩy không dễ phát hiện. Nhưng hắn không phát hiện ra bất cứ thứ gù, chỉ có ba chữ“Dương Liên Đình”ở trong đầu hắn không ngừng xoay quanh, một lần lại một lần.

Đã qua ngày mười lăm, mọi người ở trong tiểu ngõa ốc cũng đãđược một tháng, chẳng qua một tháng này hiển nhiên không quá thoải mái. Tiểu Địch Vân ăn được ngủ ngon, mọi người đều xem nó là bảo bối. Chỉ làĐịch Vân cùng Đông Phương Bất Bại hiển nhiên không quá tự nhiên, điểm ấy Hạ Tuyết Nghi cùng Đinh Điển đều phát giác.

Gàn một tháng trôi qua, trong lòng Địch Vân vẫn có một vướng mắc, hắn cảm thấy bản thân rất không thích hợp. Sau ngày ấy Đông Phương Bất Bại không có phản ứng gì, giống như ngày thường đối xử với hắn rất tốt, chỉ là bản thân Địch Vân vẫn không rõ, có chút mê mang. Nhìn người nọ lại có loại xúc động muốn ôm y vào ngực, tựa nhưđêm hôm ấy đặt y ở dưới thân. (Sắc lang lộđuôi=”=~)

Địch Vân buồn rầu không thôi, hắn đã sớm không còn trấn định khi đứng trước Đông Phương, nơi nơi trốn tránh, không gặp được lại cảm thấy không thoải mái, thật sự mâu thuẫn. Nhưng hắn không rõý nghĩ của mình, hắn muốn hôn y ôm y, đem y hung hăng đặt ở dưới thân. Nghĩ như thế lại buồn rầu, phỉ nhổ bàn thân xấu xa. Đông Phương Bất Bại ở trong lòng hắn là sự tồn tại tối cao ngạo, hắn không rõ bản thân vì sao lại nghĩ như vậy. Huống chi đối phương cũng là một nam tử.

Địch Vân có lẽ căn bản không hiểu cái gì là thích, kiếp trước đi theo sư phụở tiểu nông thôn sống qua ngày. Nơi này hẻo lánh, làm sao nghe qua hai nam nhân cũng có thể yêu nhau. Hắn từ khi sinh ra đến năm mười tám tuổi chỉ cùng sư muội có tình cảm tốt. Hai người cùng nhau lớn lên, hắn cảm thấy bọn họ là thanh mai trúc mã, hắn thích sư muội của mình, nhưng như thế nào là thích, như thế nào làđộng tâm, không chưa bao giờ biết được rõ ràng. Thế cho nên hắn không hiểu động tình là gì, đến khi động tình cũng sẽ không tự biết.