Chương 17: Đột Biến

Vài người Ôn gia không nhận ra Đông Phương Bất Bại, tất nhiên cũng sẽ không biết cùng y có thù hận gì. Nhưng thanh danh Ôn gia bảo trên giang hồ cũng không tính là tốt, cùng thổ phỉ không có gì khác nhau, cừu gia cũng nhiều.

Đông Phương Bất Bại không hềđộng, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ. Đối phương thấy một Hạ Tuyết Nghi còn không dễđối phó, trong nhất thời lại biến thành ba người, bất lợi vô cùng.

Sau đó, bên ngoài một trận tranh cãi ầm ĩ, Lão TứÔn Phương Thi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh nhanh chóng dẫn người tiến vào.

Trong tiểu tửu quán nhất thời có rất nhiều người, cửa cũng bị vây chặt.

Ôn Phương Đạt thấy thế không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại căn bản không để bọn người này vào mắt.

“Tiểu tặc họ Hạ kia cư nhiên còn mang theo người hỗ trợ!”Ôn Phương Thi thấy hai phương trong khách sạn giằng co, Hạ Tuyết Nghi vô duyên cớđược hai người giúp đỡ,“Đại ca, chúng ta mau bài Ngũ Hành trận, đem bọn họ bắt lại.”

Ôn Phương Đạt vung tay lên, không nên lỗ mãng như vậy. Hắn cũng không biết vừa rồi làĐông Phương Bất Bại hay Địch Vân ra tay, ngay cả chiêu thức cũng không nhìn rõ, có thể biết võ công đối phương nhất định không kém. Nhưng ngẫm lại đến nay còn chưa có người phá được Ngũ Hành trận của Ôn gia bảo, cũng yên tâm một chút.

“Chậm đã.”Ôn Phương Đạt quét mắt nhìn Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, lại đánh giá, con ngươi vừa chuyển lại hạ xuống người Hạ Tuyết Nghi, nói:“Ôn gia bảo ta trên giang hồ kết thù kết oán không nhiều, hai vị chắc là cùng Ôn gia bảo có chút hiểu lầm. Mọi người nói rõ ràng một chút.”

“Đúng vậy!”Ôn Phương Nghĩa ở bên cạnh cũng kêu lên, nói:“Khẳng định là vì tiểu tặc Hạ Tuyết Nghi này! Trước đó vài ngày hắn dùng cờ hiệu của Ôn gia ở trên giang hồ làm xằng làm bậy, khẳng định là hiểu lầm.”

Địch Vân nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên này gọi là Hạ Tuyết Nghi, lúc mới gặp vẫn nghĩ là thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, bộ dáng rất dễ nhìn. Nhưng nay cẩn thận nhìn một cái, mới giật mình phát hiện, người này vẫn là hài tử chưa trường thành, chỉ có vóc người cao gầy, bộ dáng thanh lãnh, đôi mi chau lại, khiến người ta có cảm giác đã trường thành. Nghĩ vậy, thiếu niên này chỉ khoảng mười lăm mười sáu tưởi đi, đúng là một hài tử.

Địch Vân nhớđến bản thân lúc mười lăm mười sáu tuổi còn đang ở nơi này trồng trọt chăn trâu, tuy rằng sư phụ có dạy võ công, nhưng so ra cũng không bằng một phần mười lợi hại của Hạ Tuyết Nghi. Nhớđến bản thân khi đó vẫn là một ngốc tiều tửđần độn ở nông thôn, không khỏi mỉm cười.

Nhưng Hạ Tuyết Nghi nghe được mấy người Ôn gia bảo nói thế, sắc mặt thay đổi, trưởng mi một cái, nhạt nhẽo mở miệng,“Ôn gia bảo ngươi ở trên giang hồ xú danh rõ ràng, hiện tại không muốn nhận liền đổ lên người ta sao?”

“Ta phi!” Mấy người Ôn gia vừa nghe nổi giận, Ôn Phương Thi cả giận đầu tiên nói:“Ngươi tiểu tặc này, dùng cờ hiệu của Ôn gia bảo ở trên giang hồ làm chuyện xấu, còn cướp bạc của ma giáo lại đổ lên đầu Ôn gia ta! Khiến cho Ôn gia bảo nơi nơi gây thù hằn, ngươi còn nói cái gì không liên quan?”

Địch Vân nghe được cả kinh, chẳng lẽ mấy lần mất ngân lượng tb giáo ở vùng Giang Nam đều do Hạ Tuyết Nghi cướp đi? Địch Vân cóđiểm kinh ngạc, một hài tử mười lăm mười sáu tuổi, như thế nào có bản lĩnh như thế. Mà Hạ Tuyết Nghi lại vì sao phải làm thế?

Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc, một đôi phượng mâu bình thản khiến người ta lạnh cả người, miết mắt nhìn Ôn gia Ngũ lão, lại nhìn nhìn Hạ Tuyết Nghi bên cạnh, không nhanh không chậm mở miệng nói:“Nga? Nếu không thừa nhận, đừng trách bổn tọa giết lầm người tốt.”

Ôn gia Ngũ lão nhíu mi, nghe khẩu khíđối phương, chẳng lẽ là người của Nhật Nguyệt thần giáo?

Hạ Tuyết Nghi cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, con ngươi chuyển động.

“Nguyên lai là người của Nhật Nguyệt thần giáo?”Ôn Phương Đạt nói:“Nếu là việc vùng Giang Nam bị cướp bạc, kia vừa đúng lúc! Chuyện này không phải do Ôn gia bảo ra tay, là tiểu tặc Hạ Tuyết Nghi này dùng cờ hiệu của Ôn gia bảo làm!”

Địch Vân nhíu nhíu mày, hắn đối Ôn gia bảo không có hảo cảm gì, tuy rằng đều thuộc loại giang hồ nhân sĩ, nhưng luôn làm chuyện như thổ phỉ, chuyên môn tìm bần dân dân chúng vào nhà cướp của. Mà vừa rồi Ôn Phương Thi còn nói ra từ‘ma giáo’, đến khi biết chính mình cùng Đông Phương là người Nhật Nguyệt thần giáo, lại lập tức sửa miệng, làm cho người ta chán ghét.

Ôn Phương Đạt thấy hai người không nói chuyện như là không tin, vì thế lại một phen giải thích. Vài huynh đệ bên cạnh cũng không có tính nhẫn nại, lớn tiếng nói:“Đại ca, bọn họ cùng Hạ Tuyết Nghi là một phê, hòa bọn họ giải thích nhiều cũng vô dụng. Ta xem ma giáo chính là xem thường Ôn gia bảo ta, cho nên mới cùng Hạ Tuyết Nghi tiểu tặc này cùng nhau diễn xuất. Cố tình gây sự!”

Vài huynh đệ nghe xong đều tức giận, bọn họ vào nhà cướp của rất nhiều, tất nhiên đã sớm quên ân oán cùng Hạ Tuyết Nghi, bọn họ làm sao nhớ rõ nợ máu một nhà Hạ Tuyết Nghi. Lúc này nghe lído thoái thác của huynh đệ kia đều cảm thấy có lý, khẳng định là ma giáo muốn diệt trừÔn gia bảo, cốý gây sự, bịa đặt!

Địch Vân mày mặt nhăn càng chặt, nghe lời nói của mấy người Ôn gia khiến trong lòng hắn sinh khí, nghiêng đầu nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại, nhỏ giọng hỏi:“Làm sao bây giờ? Đông Phương.”

Đông Phương Bất Bại nhếch khóe miệng, nói:“Lời nói Ôn gia không thể tin, cũng không thể không tin…… Nói như vậy tất nhiên một người chạy cùng không được.”

Hạ Tuyết Nghi nghe xong lời của Đông Phương Bất Bại thì rùng mình, ẩn ẩn cảm thấy người không thểđi bao gồm cả chính mình, không khỏi nắm chặt bội kiếm.

Ôn gia Ngũ lão nghe xong lời nói của Đông Phương Bất Bại, bên trong mang theo ý khinh miệt, cơ hồ hoàn toàn không đem bọn họđể vào mắt. Tuy rằng Nhật Nguyệt thần giáo ở trên giang hồ danh khí rất lớn, nhưng đối phương chỉ có hai người, Ôn gia bảo đến đây hơn hai mươi người, còn sợđánh không lại bọn họ sao.

“Huống hồ,”Đông Phương Bất Bại căn bản không nhìn bọn họ một cái, nói:“Đối Nhật Nguyệt thần giáo ta bất kính, đều nên giết.”

Một câu này bình thường thản nhiên, cơ hồ không có dao động. Khóe mắt đuôi lông mày người nọ cũng cũng không nhìn ra tức giận gì, nhưng một đôi phượng mâu bình lặng vô ba lại khiến người ta cảm thấy sát khí mười phần. Lãnh khốc khiến người rùng mình.

Ôn Phương Nghĩa thấy thế, thân thủ hô một tiếng, một đám Ôn gia phía sau đều xông tới. Vài cái huynh đệ thấy đại ca ngầm đồng ý, nhanh chóng bày trận.

“Hừ hừ, dõng dạc!”

Địch Vân nghiêng người, Ôn gia Ngũ lão vẫn đang vây bố Ngũ Hành trận, đem hắn cùng Đông Phương Bất Bại vây quanh ở trong. Kiếp trước của hắn lăn lộn trên giang hồ rất lâu, đảđả sát sát là chuyện thường, nhưng thủy chung vẫn không muốn làm chuyện giết người. Khoảng thời gian ở Hắc Mộc nhai cũng không chân chính giết qua một người. Lúc này thấy đối phương bày trận, tay phải bất giác đểở chuôi bội kiếm.

Hạ Tuyết Nghi đứng bên ngoài, lúc này Ôn gia Ngũ lão cũng bất chấp hắn, chì là vài Ôn gia đệ tửở cửa vẫn nhìn hắn.

Hạ Tuyết Nghi tất nhiên là biết cân lượng của mình, hắn đánh không lại Ôn gia Ngũ lão, lúc này đúng là cơ hội đào tẩu tốt. Nghĩđến đây, kết quả là bạt thân dựng lên, nhoáng một cái, hướng cửa phóng đi.

Đông Phương Bất Bại tay vừa nhấc, đem chén trà trên bàn trịch ra ngoài. Hạ Tuyết Nghi chỉ cảm thấy phía sau lưng một trận tiếng gió, không đợi hắn phản ứng lại, trên lưng đã là một trận đau xót, thân thể không chịu khống chế nhuyễn ra, đại huyệt trên lưng bị chế trụ không thểđộng đậy. Trong tay bội kiếm “loảng xoảng khi” một tiếng rơi xuống.

“Bổn tọa nói, một người cũng không được đi.”

Ôn gia Ngũ lão nhìn lên đều sửng sốt một lát. Lập túc vài đệ tửÔn gia thấy Hạ Tuyết Nghi ngã xuống đất bất động đều muốn nhào lên bắt hắn tranh công, nhanh chóng đi lên bắt người.

Đông Phương Bất Bại trưởng mi không dấu vết nhíu một chút, lại giương tay, đệ tử kia liền tru như sói té trên mặt đất.

“Đông Phương!……”Địch Vân kinh ngạc một chút, nhanh chóng ngăn cản, dù sao cũng là mạng người, hắn tái là xem hắn đúng làđối với sinh tử trên giang hồ vẫn không thểđối đãi.

Đông Phương Bất Bại không lên tiếng, bàn tay cầm ngân chân dưới y tụ hồng sắc rộng thùng thình khựng một chút rồi không phóng đi.

Hạ Tuyết Nghi ngồi phịch trên đất, căn bản không thể tự cởi bỏ huyệt đạo, trên trán ra chút mồ hôi, lại không mở miệng nói chuyện, cầu xin tha thứ với hắn mà nói so với chết còn khó chịu hờn.

Ôn gia Ngũ lão thấy Đông Phương Bất Bại xuất thủ, mới cảm thấy có chút sợ hãi. Sợ là giao thủ một hồi sẽ không có cái gì tốt. Mà hai người đối phương võ công cao cường, hẳn là người có uy tín danh dự trong Nhật Nguyệt thần giáo.

Ôn phương đạt chậm chạp bất động, suy nghĩ nửa ngày, mới nói:“Ôn gia bảo không người nào đắc tội đến hảo hán Nhật Nguyệt thần giáo, sự tình hôm nay không bằng bỏ qua đi.”

“Hừ”Đông Phương Bất Bại chỉ cười không đáp, hiển nhiên để cho bọn họ một chút mặt mũi. Mấy người Ôn gia sắc mặt khó coi, nhưng cũng hiểu được đạo lý nén giận, không phát tác.

“U a, náo nhiệt quá!”

Phía sau vang lên thanh âm mang theo tiếu ý, lập túc một bóng trắng chợt lóe, từ sau lưng đệ tửÔn gia ở cửa nhoáng lên nhân ảnh. Bất quá chỉ trong chốc lát, xông tới khách sạn.

Hạ Tuyết Nghi nhận biết này thanh âm, mang theo vài phần bất cần đời vài phần ngả ngớn, cho tới bây giờ vẫn không đứng đắn, người tới không phải Điền Bá Quang còn ai vào đây. Không đợi hắn thấy rõ, bóng trắng kia dĩ nhiên đến gần. Hắn chỉ cảm thấy thân thể nhất khinh, bị người nhấc lên, đặt ở trên ghế, phía sau lưng bị người không nặng không nhẹ vỗ một cái, nhất thời được giải huyệt.

“Điền Bá Quang!”

Ôn gia Ngũ lão sắc mặt đại biến, Điền Bá Quang cùng Hạ Tuyết Nghi là một phe, lần này bọn họ lại không chiếm được ưu thế.

“Ta mới vừa đi trong chốc lát ngươi như thế nào đã bị người đánh bại?”Điền Bá Quang cười hì hì hỏi Hạ Tuyết Nghi, một đôi mắt hoa đào quét qua khách sạn nho nhỏ.

Trên mặt Hạ Tuyết Nghi không khỏi hết trắng lại hồng, người nọ cứu mình lại còn tráo phúng, lúc này mở miệng mắng y cùng không tốt, chỉ phải cắn răng không nói lời nào, ngay cảánh mắt cũng không nâng.

“Không trả lời cùng không sao,”Điền Bá Quang thấy hắn không thèm nhìn mình, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nói:“Không cùng với tiểu hài tử ngươi chấp nhất.”

Điền Bá Quang dứt lời, giương mắt nhìn Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, hoàn toàn không đem người Ôn gia đểở trong mắt, nói:“Ta nói hai vị, tiểu oa nhi ở trong phòng là hài tử nhà ai a? Như thế nào lại không có người quản? Khóc đến đại gia ta đau đầu.”

Địch Vân trong lúc nhất thời không hiểu lời của y, lập tức nhớđến tiểu hài tử mà Thích Trường Phát mang đến.

“Là nghĩa tử của Thích tiền bối.”

“Cái gì thất tiền bối bát tiền bối,”Điền Bá Quang phù ngạch, càn quấy nói,“Tiểu oa nhi khóc nửa ngày cũng không có người đểý, ta đi vào nhìn thì không có người, ngươi bảo một đại lão gia như ta đi hống nó, ngươi vẫn nên cho ta thống khoái đi.”

Địch Vân nghe xong lại hồđồ, sao lại không có ai đểý, chẳng lẽ Thích Trường Phát đi rồi? Lại như thế nào đem hài tử bỏ lại?

Điền Bá Quang lại nói:“Các ngươi nhanh chóng trở về nhìn một chút đi, nó khóc ta cũng muốn khóc.”

“…… Ngươi đem hài tử một mình ném trong phòng?”Địch Vân không nhịn được hỏi.