Địch Vân miệng bị nghẹn lại, muốn cười cũng không được, nhanh chóng nuốt xuống.
“Ngươi đi đem sữa dêđưa qua đi, trời đã sáng, tiểu hài tử không phải sẽ sớm tỉnh sao?”Đông Phương Bất Bại nói.
Địch Vân cao hứng thiếu chút nữa đã quên, bây giờ mới nhớ lại, lấy đồđưa qua. Lại nghĩđến chuyện của Thích Trường Phát, nghĩđi nghĩ lại vẫn không nói cùng Đông Phương Bất Bại, một mình hắn hẳn là cũng có thể giải quyết.
Địch Vân đem sữa dêđổ ra chén nhỏ, đun nóng, mới đem đến chủốc. Trong phòng không hề cóđộng tĩnh, Địch Vân vốn muốn gõ cửa, chỉ là trên cánh cửa cơ hồđã bị tổn hại trầm trọng màđầy lỗto lỗ nhỏ. Hắn thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy một thân ảnh ngồi ở ghế trên, trong tay cầm quyển sách, đang xem.
Địch Vân trong lòng “lộp bộp” một tiếng, chỉ là nhìn qua như thế, hắn cũng có thể biết được sách kia chính làĐường thi tuyển tập! Mật thưẩn chứa bí mật bảo tàng.
Thích Trường Phát hiển nhiên không chúý tới bên ngoài có người, hai tay cầm sách thật cẩn thận, mày kiếm chau lại, đầu ẩn ẩn đau, nhìn như thế nào cũng chỉ cảm thấy này quyển sách này làĐường thi bình thường, không có một chút ảo diệu đáng nói.
Ngực Địch Vân bịđèép, thì ra chuyện đời này vàđời trước vẫn không hề thay đổi, sư phụ vẫn chiếm được thư phổ, vẫn một lòng nghĩđến bảo tàng. Như thế, Mai Niệm Sinh kia có phải hay không đã bị nhóm người của sư phụ sư bá hại chết. Vậy Đinh Điển thì thế nào? Có thể cùng Lăng cô nương ở cùng một chỗ hay không……
Người khác đều nói Địch Vân là ngốc tiểu tử, chỉ làĐịch Vân cảm thấy so với Đinh Điển hắn chỉ là ngốc bình thường. Bản thân hắn bởi vì sư muội năn nỉ, vi phạm lương tâm đi cứu cừu nhân, màĐinh Điển làm sao không phải vì Lăng cô nương mà tha thứ cừu nhân. Bất đồng chính là Lăng cô nương đến chết vẫn là toàn tâm toàn ý tưởng niệm Đinh Điển, mà sư muội của hắn đến cuối cùng nghĩđến cũng là người khác……
Địch Vân có chút cảm khái, mọi việc đều đã trôi qua, bản thân biến thành Dương Liên Đình, mà hắn vẫn có rất nhiều thứ không bỏ xuống được. Nếu thật sự gặp lại Đinh đại ca, có phải hay không có thể nhìn thấy hắn cùng Lăng tiểu thư người có tình trở thành thân thuộc. Có phải hay không có thể làm cho sư phụ buông bỏ chấp niệm, không cần nghĩđến cái gì bảo tàng không bảo tàng. Nếu, chuyện này có thể thành sự thật, có lẽđến lúc đó sẽ không còn thứ không bỏ xuống được.
“Ai!”
Địch Vân vừa định tiến lên gõ cửa, chợt nghe Thích Trường Phát bên trong bỗng nhiên quát một tiếng, chạy ra.
Địch Vân nghĩ nhất định là hắn hiểu lầm, nhanh chóng nghiêng người trốn đi, người nọ cầm trên tay một nhánh cây, hoành tước lại đây. Mà hiện tại võ công của hắn so với Thích Trường Phát tốt hơn rất nhiều, né tránh cũng thực dễ dàng.
“Thích tiền bối!”
Địch Vân nhanh chóng lên tiếng, Thích Trường Phát nhìn thấy là hắn cũng thu tay, vẻ mặt hết đổi lại biến, cuối cùng bày ra vẻ mặt hòa đồng nói:“Như thế nào là ngài a, đại gia. Ngươi xem ta này…… Ta còn tưởng là cừu gia đuổi tới, ha ha, hiểu lầm hiểu lầm, đại gia ngươi đừng trách móc.”
Trên mặt Địch Vân không có biểu tình gì, chỉ gật đầu cười cười, cầm trong tay đem sữa dêđưa qua, nói:“Ta đến đưa sữa dê, có thể cho hài tử kia uống.”
“Kiếm pháp này gọi là gì?”
Thích Trường Phát vẻ mặt cười làm lành còn chưa kịp cảm tạ, chợt nghe bên cạnh vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, câu được câu không hỏi. Quay đầu nhìn lại, nam tử một thân hồng y tựa vào khung cửa nhìn qua, cũng không biết là biểu tình gì, làm cho người ta khó có thể cân nhắc.
“Nga!” Thích Trường Phát nhanh chóng nói:“Để cho hai vị chê cười. Một chiêu vừa rồi gọi ‘Ca ông bảo thượng, trì hoàng bất cản’!”
Đối phương khi nói thanh âm rất lớn, Địch Vân nghe thấy câu “Ca ông bảo thượng, trì hoàng bất cản” kai trong lòng hung hăng một trận co rút, sư phụ vẫn muốn lừa hắn, hảo một câu “Cô hồng thương hải, trì hoàng bất cố”! Nếu không phải Đinh điển ở trong ngục giam nói ra, hắn đến nay còn ngu ngốc mà ngẩn ở trong cốc, cái gì“Nằm thi kiếm pháp”, toàn bộđều là gạt người.
Đông Phương Bất Bại nghe xong cười khẽ, cười đến thực đáng xem, bên trong con ngươi lại dấu không được vài phần khinh miệt, nói:“Không sai không sai, kiếm pháp như vậy xác thực xứng như danh tự.”
Thích Trường Phát nghe y nói xong sắc mặt không khỏi đen lại, hắn vừa rồi cũng không biết người ngoài cửa mặt là ai, còn tưởng rằng là hai người đồng môn của mình là Vạn Chấn Sơn cùng Ngôn Đạt Bình đuổi tới, cho nên xuống tay không chút lưu tình, dùng là một chiêu trong Liên Thành kiếm pháp. Liên Thành kiếm pháp này là không thế tuyệt học, nhưng Mai Niệm Sinh không chịu dạy cho ba sư huynh đệ bọn họ, bọn họ cũng là học trộm được một ai chiêu, hiện tại lại bị người khác nói thành võ công tam lưu.
Địch Vân không lên tiếng, Liên Thành kiếm pháp này hắn tất nhiên biết, cũng đã học qua. Chỉ là Thích Trường Phát luyện qua một hai chiêu, uy lực hiện ra không được, như thế nào có khả năng qua vào được pháp nhãn của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại tất nhiên sẽ không đểý tới sắc mặt người khác, xoay người trở về phòng. Địch Vân nhìn Thích Trường Phát liếc mắt một cái cũng theo Đông Phương Bất Bại đi vào.
Giữa trưa, cơm tất nhiên vẫn là giáo tử. Địch Vân mang gia vị về rất đủ, hơn nữa đêm qua từng làm một lần, lần thứ hai làm tất nhiên tốt hơn rồi.
Địch Vân đưa cho Thích Trường Phát bưng một mâm giáo tử cùng một ít sữa dê. Đối phương lại là một phen cúi đầu khom lưng cười làm lành. Địch Vân cũng không nói cái gì, liền đi.
Vốn muốn trực tiếp quay về phòng, đang muốn đẩy cửa, bỗng nhiên liền nhìn thấy từ rất xa có một cái bóng trắng, tựa nhưđang vội chạy lại đây.
Địch Vân nhíu nhíu mày, thầm nghĩ tiểu địa phương hẻo lánh này, như thế nào lại có người tới. Thấy bóng trắng kia đến gần, hắn không khỏi mở to hai mắt, cóđiểm kinh ngạc, người tới một thân bạch y, đường viền màu vàng, tóc tùy tiện dùng dây cột tóc buộc lại, một đôi mắt đào hoa khẽ nhếch, mỉm cười. Người này không phải Điền Bá Quang còn có thể là ai.
“Ngươi……?”Địch Vân kinh ngạc nhìn Điền Bá Quang, không phải kinh ngạc vìđối phương như thế nào lại xuất hiện đây, mà là bộ dáng đối phương thật sự là có chút chật vật.
Điền Bá Quang nhìn thấy Địch Vân cũng một trận kinh ngạc, lập tức cười nâng tay chào hỏi,“Yêu! Là ngươi a huynh đệ.” Lập tức cúi đầu nhìn nhìn trên người mình, phủi phủi bụi đất trên quần áo, cười nói:“Chạy gấp quá. Có chút chật vật a.”
Địch Vân “A” một tiếng liền không nói tiếp, đối phương làm sao là cóđiểm chật vật, hảo hảo một thân hoa phục bẩn hề hề, còn có mấy chỗ bị rách, liếc mắt một cái cũng có thề nhìn ra được, là lợi kiếm sở thành. Chỉ là trừ bỏ những lổ rách lên y phục, cũng không thấy có vết máu, chắc là không bị thương.
Điền Bá Quang tiến lên, tay phải chỉ cầm bội đao, đồđạc gì cũng không có, cười nói:“Tiểu huynh đệ, ngươi như thế nào ở nơi này a. Ta muốn đến vùng hoang vu này dã ngoại, nghĩ không có người.”
“Nơi này……”Địch Vân cóđiểm chần chờ, nói:“Không có gì, ta trước kia từng ở nơi này một thời gian, hiện tại trở lại xem một chút.”
“Nhà ngươi?”Điền Bá Quang chỉ vào tam gian ngõa ốc phía sau Địch Vân nói.
“Cũng không phải……”
“Mặc kệ thế nào a, ngươi thu lưu ta vài ngày a.”Điền Bá Quang không đợi Địch Vân nói xong, nhanh chóng nói.
“Ngươi muốn ở nơi này?”Địch Vân nhìn nhìn đối phương, tuy rằng thực chật vật, nhưng y phục hoa lệ, nhìn cũng biết là người có tiền, muốn trụ lại ngõa ốc như vậy?
“Ngươi bị người đuổi giết đi?”
Phía sau không biết khi nào, Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên đứng ở nơi đó, đánh giáĐiền Bá Quang, thản nhiên nói.
Điền Bá Quang sờ sờ cái mũi, cũng hào sảng cười rộ lên, nói:“Cho nên mới muốn tìm một địa phương tị nạn.”
Địch Vân nghe được Điền Bá Quang bị người đuổi giết, vẫn cóđiểm kinh ngạc, võ công đối phương hắn cũng biết, tuy rằng đánh không lại Đông Phương Bất Bại nhưng cũng là nhất đẳng nhất hảo thủ, bịđuổi giết đến chật vật như thế vẫn là làm cho người ta cóđiểm giật mình.
Điền Bá Quang ngượng ngùng vào phòng, cũng không khách khí, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, mới nói:“Lão tử thật sự là xui tận mạng (chém=3=~), bị tam bát nhân đuổi giết.”
Nguyên lai ngày ấy, khách * Điền Bá Quang lại đem ngọc bội thiếu niên vừa mới cầm lại thuận tay khiên đi, sủy vào trong tay áo. Sau lại để thiếu niên đi một mình mà không đuổi theo. Nghĩ hắn nhất định còn có thể trở về tìm mình.
Thiếu niên sau khi phát hiện không thấy ngọc bội, lại lộn trở lại tìm Điền Bá Quang. Điền Bá Quang một phen giả ngu, nghĩ muốn trêu đùa trêu đùa y, không chịu thừa nhận. Hai người qua hơn trăm chiêu, Điền Bá Quang cốýđùa giỡn, đối phương cũng không thể thủ thắng.
Hai người một đường truy một đường đánh. Sau Điền Bá Quang nhìn thấy thiếu niên cùng một đám người ởÔn gia bảo dây dưa, tiến lên giúp đỡ. Đám người kia liền nhận định hắn cùng với thiếu niên làđồng lỏa, cũng đuổi giết hắn. Điền Bá Quang gặp xui xẻo, thiếu niên tất nhiên không cảm kích, thấy hắn liền đánh.
Điền Bá Quang một đường chạy tới Tương Tây, cũng không biết chính mình như thế nào lại vô duyên vô cớ trêu chọc đến Ngũ vân thủ Vạn Chấn Sơn, đối phương cũng dẫn theo người vây truy hắn.
Điền Bá Quang bị tam bát nhân đuổi theo, dù cho võ công cũng có cao, hắn cũng không muốn tổn hại đến thiếu niên kia, cũng không hảo hạ ngoan thủ, cuối cùng đánh không lại đành phải chạy đến nơi hẻo lánh mà trốn.
Hắn một đường hướng nơi không có người chạy đến, sau lại nhìn thấy có mấy gian ngõa ốc, nghĩđến nghỉ ngơi một chút. Thấy nơi này rách nát, ngay cả nhân ảnh cũng không có, nghĩ những người đó cũng tìm không thấy. Ai ngờ hắn vừa chạy qua liền thấy đoàn người Địch Vân, thật sự không nghĩ tới nơi này còn có người trụ.
Điền Bá Quang tất nhiên không hòa Địch Vân bọn họ nói nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy bộ dạng Địch Vân này thoạt nhìn có chút hàm hậu thành thật, hòa đồng nhưng cũng cảnh giác. Mà hồng y nam tử nói không nhiều lắm, không thểở chung. Đến bây giờ hắn cũng chỉ biết đối phương một người họ Dương, một người họĐông Phương, còn cái khác thì hắn không biết.
Điền Bá Quang muốn trụ lại, tự mình chạy đi thu thập lấy phòng bếp làm thành tiểu ốc. Địch Vân cũng không nói gì, hắn hiện tại gọi là Dương Liên Đình, nơi này tất nhiên đã không phải là nhà của hắn. Chỉ là ngẫu nhiên nghe được Điền Bá Quang nói cái gìÔn gia bảo rất nhiều người đều đến Tương Tây.
Địch Vân nghe ngẩn ra, không hiểu được những người đó chạy đến Tương Tây tới làm cái gì. Liền hỏi thăm một chút, mới biết được những người đó sẽ ngụ tại khách * ở trấn nhỏ bên cạnh. Hắn thế này mới nhớđến, có lẽ sáng sớm chính mình chạy tới trấn nhỏđã gặp qua mấy người kia, chỉ là không biết được bọn họ chính làÔn gia bảo.
Địch Vân nghĩ nghĩ, vẫn làđem chuyện này cùng Đông Phương Bất Bại nói. Đối phương nhưng thật ra không có phản ứng gìđặc biệt, chỉ nói đi nhìn một cái.
Địch Vân đáp ứng, giữa trưa dùng qua cơm, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, liền cưỡi ngựa hướng trấn nhỏ màđi.