Chương 7: Chương 7

“Chén canh này cực kì dinh dưỡng đấy, mau mau lại đây uống hết nào, một giọt cũng không thể để thừa lại.”

Vừa qua buổi trưa, khi Bạch Quân Nhiên tới phòng tổ mẫu thỉnh an thì Bạch lão thái quân gọi hắn ngồi xuống bên cạnh, thuận tiện đẩy một bát canh cá tươi còn nóng đến trước mặt hắn.

Lần đầu tiên hắn thấy tổ mẫu nở nụ cười sáng lạn với hắn như thế, chưa kể thái độ lại cực kì khả nghi.

Theo trực giác, hắn cảm thấy chén canh này nhất định có vấn đề.

Huống chi hắn vừa mới ăn cơm trưa xong, mặc dù chén canh này bên ngoài trông rất ngon miệng, hương vị bốc lên cũng rất thơm nhưng hắn thực sự uống không nổi nữa.

Thấy cháu mình còn chần chừ không uống, sắc mặt Bạch lão thái quân trầm xuống, khí thế hung dữ ép buộc, chằm chằm nhìn tôn tử: “Bảo cháu uống thì cứ uống, nhìn cái gì mà nhìn? Trong canh này đều là thứ quý hiếm, rất bổ cho thân thế đấy.”

“Bổ thân thể như vậy, vì sao chính bà lại không uống đi?”

Vặn hỏi ngược lại trưởng bối, Bạch lão thái quân hận không thể dùng quải trượng gõ vào đầu cháu mình: “Cháu uống hay không uống?”

Bạch Quân Nhiên buột miệng cười: “Cháu nói tổ mẫu, chén canh này đến cùng là có cái gì mà ngài làm chi không chịu uống lại cứ bắt cháu uống?”

“Còn không phải là cháu dâu lợi hại kia ư, mỗi ngày không sớm thì tối cứ đúng giờ mang chén canh này tới chỗ ta, ta thật sự uống đến phát ngấy rồi, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đã no bụng.” Bà đem sự tình kể ra, tính khí như trẻ con nhìn tôn tử: “Ta không biết, cháu nhất định phải uống chén canh cho ta, nếu không nha đầu Lan nhi kia chút nữa tới mà không thấy ta uống, nó nhất định không tha cho ta.”

Bạch Quân Nhiên nghe xong lời của tổ mẫu nói thì cười không ngừng.

Không có tâm tư cùng cháu mình cười, bà cầm chén canh trực tiếp nhét vào tay, bắt hắn cầm: “Cháu nếu không giúp ta một tay, ta sẽ hạ lệnh cho gia nhân trực tiếp trục xuất tên tiểu tử nhà cháu ra khỏi cửa.”

“Nhất định phải uống sao? Cho dù chỉ là một chén canh nhưng cháu thực sự uống không nổi nữa...”

Vừa bị ép tiếp nhận chén canh chuẩn bị cho vào miệng uống thì đúng lúc bức rèm mành châu có người vén lên.

Bước chân thướt tha bước vào chính là người bị Bạch lão thái quân coi là thú dữ Mặc Lan.

Mặc Lan đầu tiên là lườm phu quân của mình một cái, sau đó không khách khí hướng ánh mắt nhìn Bạch lão thái quân: “Hắn đã khỏe như trâu rồi ngài còn bắt hắn uống cho bổ nữa, thân thể kia chịu được sao?”

Nói xong lại nhìn về phía Bạch Quân Nhiên: “Chàng cũng thế, Bạch lão thái quân đã hồ đồ chàng lại còn a dua (càn quấy theo) theo? Thời gian trước, đại phu nói Bà cả ngày ăn chay, thân thể có chút suy yếu, ta mới phân phó phòng bếp làm nhiều chút thuốc bổ cho bà uống để bổ thân thể.”

“Tuy Thái quân luôn nói thân thể khỏe mạnh nhưng một người khi lớn tuổi cũng khó tránh khỏi một số căn bệnh tuổi già, mà đến lúc đó sức khỏe cũng theo đó mà kém dần rồi. Nếu không bồi dưỡng thêm cho khỏe mạnh chút từ bây giờ thì chỉ cần một trận gió lạnh cũng có thể thành bệnh nặng, lẽ ra về điểm này, thân là cháu bà chàng phải chú ý nhiều hơn mới phải.”

Thuyết giáo một hồi, đem tổ tôn hai người cùng nhau khiển trách cho thông suốt.

Bạch Quân Nhiên không nói được câu nào, cười méo miệng bất đắc dĩ cầm chén canh ở trên tay, uống cũng không được mà thả xuống cũng không xong, chỉ cảm thấy mình thật đáng thương, đây là tổ mẫu bắt hắn uống chứ có phải hắn nghĩ muốn uống đâu cơ chứ.

Còn khuôn mặt Bạch lão thái quân mang vẻ đáng thương đến tội nghiệp, bà thực sự không muốn uống chén canh này chút nào.

Nhìn Bạch lão thái quân địa vị cao là thế vậy mà một khi Mặc Lan nghiêm khắc (phát uy, nổi giận) thì ngay cả bà cũng không dám vuốt râu hùm. Ngày xưa bà là nữ trung hào kiệt oai phong lẫm liệt là thế vậy mà lại bị một tiểu nha đầu hung hãn giáo huấn cũng đành chỉ biết im lặng nhận tội.

Nàng cướp lại chén canh trong tay trượng phu, nhét vào trong tay Bạch lão thái quân: “Ngài còn thất thần làm gì, nếu ngài không uống thì ngày mai cháu sẽ phân phó xuống nhà bếp cho bà uống gấp đôi.”

Bạch lão thái quân bị câu nói này của nàng dọa cho khiếp sợ, lập tức cầm chén canh ngoan ngoãn uống vào.

Nhìn tổ mẫu uống hết bát canh xong, Mặc Lan hài lòng nở nụ cười, ôn nhu nhận lấy chén canh từ tay Lão nhân gia cười: “Như vậy mới đúng chứ tổ mẫu, về sau cháu không cho phép nhân lúc cháu không chú ý liền đổ bát canh đi hoặc đưa cho người khác uống.”

Vừa dứt lời, ánh mắt lại quét về phía Bạch Quân Nhiên: “Còn nữa, lần sau cũng đừng vì mấy câu của thái quân chàng liền làm theo ý bà, đấy không phải là giúp bà mà là đang hại bà đấy.”

Nói xong mấy lời này, nàng xoay người vén bức mành châu đi ra ngoài.

Bạch Quân Nhiên cảm thấy mình giống như Trư Bát Giới soi gương trong ngoài thế nào cũng không được lòng người. Hắn đâu trêu ai ghẹo ai đâu, vậy mà, tổ mẫu chọc giận hắn còn thê tử lại làm mặt lạnh với hắn.

Thôi thôi, đại trượng phu sợ vợ, hắn nhận, ai bảo hắn trong nhà có Lão Khương cùng Tiểu Lạt Tiêu* bảo sao hắn dám đi đắc tội đây.

[Tiểu Lạt Tiêu*: trái ớt nhỏ, cách xưng hô của anh nhiên với vợ mình.]

Mặc dù bị mắng nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp.

Hơn nữa nhìn bộ mặt của tổ mẫu bị thê tử mình giáo huấn trông rất đáng thương.

“Đứa cháu dâu này đúng là một tiểu nha đầu lợi hại.”

Bạch Quân Nhiên cười hì hì gật đầu phụ họa: “Thật sự rất lợi hại, riêng cháu thì lại rất tích tính cách này của nàng.”

“Ta nghe nói mấy ngày trước có một tiểu nha đầu họ Trần đi tới trong phủ chúng ta, cháu lại đi làm một số chuyện khiến Lan nhi giận không nhẹ đâu.” Đừng xem bà Lão thái quân bình thường không bước chân ra ngoài cửa, chỉ ở trong phòng ăn chay niệm phật nhưng bên cạnh lại không ít cơ sở ngầm.

Bất quá, nghe nói Lan nhi không chịu thua kém khiến tình địch tức gần chết, không hổ danh là cháu dâu do chính tay bà chọn lựa.

Quả nhiên rất giống bà năm đó, có phong phạm (phong độ), tuyệt không ủy khúc cầu toàn*, thề bảo vệ người yêu của mình, có cá tính, có khí phách, bà thích!

[Ủy khúc cầu toàn*: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chiều theo một cách miễn cưỡng.]

“Chẳng phải thế sao, cũng bởi vì Lạc Du mà hai ngày hôm nay nha đầu kia khiến cho sắc mặt tôn tử của ta khó nhìn, nghe nói cháu ta còn bị đuổi đến thư phòng ngủ.”

Hắn đương nhiên thà chết không đi, mỗi ngày mặt dày mày dạn bò lên giường, năn nỉ dụ dỗ kiều thê (vợ yêu) xin bớt giận, kết quả cả người mình đều bị bầm tím không thể tả hết.

Thật may là cuối cùng cũng vẫn chiếm được tiện nghi của nàng, nếu không chẳng phải là thua thiệt lắm hay sao?

Chịu bị bầm tím rồi mà không chiếm được tiện nghi chẳng phải là thua thiệt lắm hay sao...

“Vậy ta khi nào thì có thể được ôm tằng tôn* đây?”

[Tằng tôn*: cháu chắt đấy.]

Nhìn vẻ mặt thất thần, bộ dạng ngây dại của tôn tử rõ ràng là đang sa vào lưới tình, Bạch lão thái quân nhịn không được rất muốn trêu chọc hắn.

Lẽ nào Bạch Quân Nhiên lại không nhìn ra mưu kế của tổ mẫu, hắn gật gù đắc ý rồi lại thở dài: “Ôm tằng tôn ấy ạ? Đây chính là một công việc tốn rất nhiều thể lực, ừ! đúng vậy, có một chút vất vả, phải tốn nhiều sức lực mới được...” (^^!)

Nói còn chưa xong, Bạch lão thái quân liền đuổi theo đánh hắn: “Thằng nhóc này nói đùa cái gì vậy? Đường đường là một Đại Nguyên soái đẹp trai, lại không biết lớn nhỏ dám ba hoa với người trên, xem ta không đánh nhừ tử nhà ngươi...”

Tổ tôn hai người náo loạn một hồi, cuối cùng khiến Bạch lão thái quân mệt mỏi đầu đổ đầy mồ hôi, Bạch Quân Nhiên lúc này mới cười hì hì để tổ mẫu đánh một cái cho hả giận.

Sau khi ngồi về chỗ của mình, Bạch lão thái quân uống một ngụm trà, thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Nghe nói Nam Nhạc lục vương gia Cảnh Kỳ, cùng với người được mệnh danh Thần hổ thần kỳ Phượng Vô Ưu muốn tới Bắc Kỳ chúng ta.”

“Ơ! Tổ mẫu, tin tức bà có cũng thật là nhanh, chỉ mới có mấy ngày mà tin tức trong cung đã truyền tới tai bà rồi.”

Bạch lão thái quân trừng mắt nhìn hắn: “Cháu còn có tâm tình nói giỡn? Người tên Phượng Vô Ưu là một nhân vật vô cùng lợi hại, nhớ năm xưa phụ thân cháu duy nhất có một lần thua trận chính là do hắn ban tặng.”

Thiên hạ hôm nay duy nhất có thể chống đỡ được Bắc Kỳ chính là một quốc gia nằm ở phía nam tên gọi Nam Nhạc.

Nam Nhạc Hoàng Đế có tổng cộng bảy người con trai và ba người con gái.

Con trai lớn tên là Cảnh Ly nay đã được sắc phong làm Thái tử, còn lại những hoàng tử khác thì được ban cho phong ấp, trừ Lục vương gia Cảnh Kỳ, nghe nói hắn là em ruột của thái tử cũng là nhi tử mà Hoàng Đế thích nhất.

Đáng tiếc, vị Lục vương gia này là người điêu ngoa phách lối, nghe nói Nam Nhạc có một số quan viên rất bất mãn với hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì hắn được.

Không chỉ bởi vì thân phận của hắn là Hoàng tử mà cũng bởi bên cạnh hắn có một tòa núi lớn dựa vào, cậu của hắn “Nam Nhạc Đại Tướng quân - Phượng Vô Ưu”.

Người có tên Phượng Vô ưu này ngay từ nhỏ đã bộc lộ tài năng về quân sự, là một nhân vật đã đi vào truyền kỳ.

Ở Nam Nhạc, ông ta được mệnh danh là Chiến Thần, vì Nam Nhạc quốc mà lập vô số công lao hiển hách, bảo vệ giang sơn Nam Nhạc Cố Nhược Kim Thang*.

[Cố Nhược Kim Thang*: vững như thành đồng.]

Thế nhân tương truyền, Bắc có Bạch Quân Nhiên, Nam có Phượng vô Ưu.

Mặc dù tuổi hai người chênh lệch trên dưới hai mươi nhưng bọn họ đều là những thiên tài quân sự dụng binh như thần.

Qua nhiều năm như vậy, Nam Nhạc mặc dù có ý đồ xâm lược Bắc Kỳ nhưng bởi vì còn ngại đội quân Bạch gia mau lẹ dũng mãnh nên trước sau vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn duy trì trạng thái cân bằng hai bên.

Mà Bắc Kỳ cũng có ý đồ chiếm Nam Nhạc nhưng cũng kiêng kị sự tồn tại của nhân vật Phượng Vô Ưu này.

Lần này Nam Nhạc đột nhiên phái sứ giả tới Bắc Kỳ nói là muốn tăng thêm mối quan hệ thân thiết giữa hai nước, chưa kể kẻ tới còn là người Hoàng Đế yêu thích nhất Lục Hoàng tử, mang theo lễ vật coi như là cầu hòa.

Ngoài mặt, thái độ Nam Nhạc giống như tự hạ thấp chính mình nhưng người Bắc Kỳ cũng không phải là đứa ngốc, vô sự mà ân cần thì không gian xảo tức là đạo chích*, lần này Nam Nhạc đến đây nhất định là có mục đích không tốt.

[Vô sự mà ân cần thì không gian sảo tức là đạo chích*: Không có việc gì mà ân cần thì không phải gian xảo thì cũng là đạo chích.]

“Mặc dù cháu với Phượng Vô Ưu chưa bao giờ giao thủ trên chiến trường nhưng một khi ông ta đã tham gia vào chiến sự này thì ta cũng nên cẩn thận thấu đáo.”

Tri kỷ tri bỉ*, trăm trận trăm thắng, đối với nhân vật Phượng Vô Ưu là một địch nhân cường đại này, Bạch Quân Nhiên chưa bao giờ dám xem thường.

[Tri: Biết, hiểu biết, quen biết. Kỷ: mình. Bỉ: người kia, phía bên kia; Tri kỷ tri bỉ* là biết mình biết người.]

“Trước hết cứ yên lặng theo dõi, nếu như bọn họ muốn lợi dụng lần đi sứ này để giở trò, cháu sẽ khiến bọn họ có chắp cánh cũng không thể bay.”

Lúc này, trong mắt hắn lóe lên một cỗ uy nghiêm thần thái.

“Mặc dù năm đó cha cháu thua ở trên tay ông ta nhưng không có nghĩa cháu cũng sẽ thua bởi người này, nếu thật sự có một ngày giao thủ, đại gia sẽ dùng tất cả thực lực của mình, đến lúc đó thắng hay thua, thành hay bại sẽ biết rõ thôi.”

“Tháng này trong vòng ba ngày phải sửa sang, sắp xếp tốt lại rồi đưa tới đây. Chiều nay đi đến phòng thu chi lấy năm trăm lượng bạc mua thêm những thứ gì còn thiếu cho đầy đủ hết, tốn bao nhiêu, dư bao nhiêu, hạng mục phân chia ra rõ ràng, nếu có một phần thiếu sót, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi...”

Trong sảnh, Mặc Lan đang giao công việc ấy quản sự.

Mấy người làm đều đã sắp ba mươi tuổi, từ lúc trẻ tuổi đã làm việc cho Bạch phủ, bọn họ đều biết cách làm (thủ đoạn) của Mặc Lan nên đối với vị thiếu phu nhân này lại càng thêm kính nể vạn phần.

Lĩnh mệnh xong, moi người nhao nhao gật đầu, không dám chậm trễ nhanh chóng rời đi làm việc của mình.

Lúc này, mấy gia đinh thân thể cường tráng mỗi người trong tay bê một cái rương lớn lần lượt đi vào.

Mặc Lan giương mắt nhìn đống đồ trước mặt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Các ngươi bê thứ gì vậy, vì sao lại đưa vào trong này?”

Một gã gia đinh cầm đầu lên tiếng trả lời: “Những thứ đồ này đều do thiếu gia sai bọn nô tài đưa tới đây.”

Mặc Lan ngẩn người, nhớ tới phu quân mấy ngày trước đột nhiên trở nên bề bộn nhiều việc, có lúc cả ngày tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu, ngay cả Tiêu Hà cũng không biết hắn gần đây rốt cuộc đang bận chuyện gì.

Ngược lại khi đến buổi tối sẽ rất đúng giờ trở về phòng, mặt dày mày dạn bám lấy nàng, cho dù nàng có đánh, đạp thế nào đều sống chết quấn lấy nàng giở trò. Mắng hắn cũng không chịu buông tay, cuối cùng thường bị hắn ăn sạch sành sanh, sau mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, cũng không còn sức hỏi hắn mấy ngày nay đang bận những gì.

Đợi sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, cũng không thấy bóng dáng tên khốn kia, chỉ có đến nửa đêm nhìn thấy người thì cũng đã mệt gần chết.

Còn tưởng rằng hắn cùng Trần Lạc Du ra ngoài dạo chơi, kết quả nghe Thanh nhi nói, mấy ngày nay Trần Lạc Du đều ở trong phủ không có đi ra ngoài.

Vậy hắn rốt cuộc đang bận chuyện gì?

Đang rơi vào suy nghĩ trầm tư thì vài cái rương được khênh vào đã sắp đầy hết cả một phòng.

Bọn gia đinh sau khi mang hết đồ vào thì khom mình cáo lui.

Thanh nhi vội vàng chạy tới, tò mò mở một cái rương nằm trong đó số đó ra nhìn, ngay sau đó liền hét ầm lên: “Trời ơi! Có rất nhiều đồ trang sức tuyệt đẹp.”

Tiểu nha đầu này ngày thường đều rất thích chuyện bất ngờ ngạc nhiên, hôm nay thấy hai mắt nàng sáng lên, Mặc Lan không nhịn được bước tới nhìn vào, trong lòng cũng ngạc nhiên theo.

Chỉ thấy trong rương này quả thực chứa không ít đồ trang sức, phần lớn đều là do trân châu kết lại mà thành, có dây chuyền ngọc trai, vòng tay chân trâu,...

Lại mở một cái rương khác ra, trong đó chứa đều là thứ tơ lụa thượng đẳng.

Tiếp đến một cái rương khác lại là các loại hải vị* khác nhau.

[Hải vị* là đồ biển, (trong Sơn hào hải vị) bao gồm: Tổ Yến - Vi Cá - Đông Trùng Hạ Thảo - Bào Ngư - Hải Sâm - Sò Điệp - Bong Bóng Cá - Sá Sùng.]

Hai người đang ngơ ngác nhìn đống đồ này trước mặt này liền nghe thấy giọng Bạch Quân Nhiên truyền đến: “Cái gì cũng đều đưa hết đến rồi sao?”

Vừa mới dứt lời, người cũng theo vào.

Khi hắn thấy tất cả các rương đầy hết trong phòng thì hài lòng nở nụ cười: “Mấy gia đinh này làm việc cũng thật là nhanh.”

Mặc Lan không rõ ràng cho lắm: “Chàng phái mấy người đưa nhiều cái rương như vậy đến đây để làm gì?”

“Đương nhiên là để đưa cho nàng.”

“Đưa ta?” Nàng lại càng không hiểu.

“Ta nói nương tử, chẳng lẽ những thứ đồ trang sức châu báu, vải tơ lụa ta mang tới đây là để cho ta dùng chắc.”

Hắn cười hì hì bước thật nhanh đi tới, theo sau là vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiêu Hà.

“Ta nghe người hầu trong phủ nói, nàng rất ưa thích trang sức làm từ trân châu, quần áo thì thích dùng tơ lụa may thành váy ngắn, đúng rồi, nàng còn giống như rất thích ăn hải vị (đồ biển), cho nên mấy ngày nay để gom đủ những thứ này ta phải loay hoay, bận rộn đến bể đầu sứt trán.”

Một ngón tay chỉ những chiếc rương kia: “Nhìn cái này xem, đây là trân châu Đông Hải, Nam Hải, Tây Hải, Bắc Hải ta cho người tìm về toàn bộ. Còn có cái rương chứa tơ lụa kia, tất cả đều là loại hàng thượng đẳng từ Nam chí Bắc. Qua bên này nhìn một chút xem, đây là giáp ngư, tôm cua, hoa chi, đều là những thứ giúp dưỡng da làm đẹp...

[Giáp ngư: Là con ba ba; Hoa chi: Là con mực.]

Mặc Lan nghe xong lại càng hồ đồ, không nhẫn nại được ngắt lời hắn nói: “Chàng... Chàng lấy nhiều đồ như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”

Bạch Quân Nhiên sửng sốt, quay đầu lại hỏi Tiêu Hà: “Lần trước mấy người các ngươi nói với ta, ngày mai là ngày lễ gì nhỉ?”

Tiêu Hà trợn mắt: “Đêm thất tịch.”

“Đúng đúng, chính là đêm thất tịch.”

Đừng trách Bạch Quân Nhiên không biết đến cái ngày lễ này, hắn từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, bên cạnh mình luôn tiếp xúc với những người có chút thô kệch quê mùa. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thế nên đối với hắn những thứ gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tình thú trước hoa dưới trăng đừng nói là không biết, căn bản là không có tâm tư đi tìm hiểu.

Nếu không phải mấy ngày trước nghe thuộc hạ nói chuyện phiếm nhắc tới đêm thất tịch, hắn căn bản cũng không biết trên đời còn có một ngày lễ như vậy.

“Ta nghe nói trên trời có một nàng tiên nữ nghịch ngợm xuống nhân gian hạ phàm, kết quả một chàng trai làm nghề canh điền (nghề nông) gặp gỡ và đem lòng yêu mến nàng, còn cưới nàng làm vợ. Nhưng phụ thân của tiên nữ không tán thành cuộc hôn sự này, liền sai người bắt nàng trở về trời, tiên nữ sau khi bị bắt trở về trời thì ngày đêm khóc lóc không dứt, phụ thân nàng không còn cách nào khác, đành quyết định chọn lấy một ngày duy nhất trong năm để hai người được gặp nhau.”

“Cho nên mỗi năm đến ngày gặp gỡ của hai người bọn họ, thế gian dân chúng cũng theo đó mà vui mừng, đối với những cô nương chưa lập gia đình cũng đều mong đợi đến ngày này để được biểu đạt tâm ý của mình đối với người mình yêu.”

Nói tới chỗ này, hắn đi về phía nàng cười hì hì một tiếng: “Trước kia ở trong quân doanh, ta cho tới bây giờ cũng không thể tặng cho nàng bất kỳ một thứ gì, quá khứ đã đi qua thì không nhắc tới làm gì nữa nhưng hiện tại ta đã trở về, tại sao lại bỏ qua ngày lễ này được chứ?”

Hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng: “Những năm gần đây, ta chưa từng hảo hảo vì nàng mà làm bất cứ một việc gì đó trong những ngày lễ như này, cho nên tất cả các thứ đồ trong rương này coi như là lễ vật ta đền bù cho nàng toàn bộ quãng thời gian mười năm qua.”

Trong sảnh, hai người Thanh nhi cùng Tiêu Hà rất lúng túng.

Thì ra Đại Nguyên soái đang thổ lộ với nương tử của ngài, hai người bọn họ đứng cũng không được mà đi cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục ngây ngốc đứng xem sự tình phát triến.

Mặc Lan có chút u mê (choáng váng). Đây là tình huống gì?

Người này bận rộn nhiều ngày như vậy chính là muốn chuẩn bị mấy rương lễ vật tặng cho nàng sao?

Trong khoảnh khắc này, trong trái tim có chút ấm áp, cũng có chút vui vẻ, nhiều hơn nữa chính là sự cảm động khó có thể nói lên lời.

“Ta cũng không biết nàng rốt cuộc là thích cái gì, nhưng ta tin rằng, trong mấy rương lớn này chắc chắn sẽ có vài món đồ mà nàng xem vừa mắt. Coi như tất cả nàng đều không thích, vậy cũng không sao?” Hắn vỗ vỗ ngực của mình, cười một tiếng vô lại: “Cùng lắm thì ta ở trên thân thể của mình buộc một đóa hoa hồng thật lớn, làm thành lễ vật trực tiếp đưa cho nàng cũng được.”

Lần này, Mặc Lan thật sự cảm động.

Nam nhân này bình thường cởi mở phóng khoáng, nói chuyện cũng không có chừng mực, không nghĩ tới vì muốn nàng vui vẻ lại làm một chuyện đáng yêu như vậy.”

Trong mấy cái rương lớn có gì đó nàng không quan tâm nhưng nàng quan tâm chính là tâm ý của hắn.

Nàng chưa một lần nào trải qua đêm thất tịch, lần đầu tiên này hắn lại làm ra việc làm khiến nàng dở khóc dở cười.

Nghĩ đến mười năm chờ đợi của mình rốt cuộc cũng đổi được ngày hồi báo này, cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn ê ẩm, đôi mắt cũng đỏ lên.

Hành động này của nàng làm cho Bạch Quân Nhiên sợ hãi, bước vội đến đối diện nàng, ống tay áo không ngừng lau nước mắt cho nàng, vừa dỗ dành nói: “Vì sao nàng lại khóc? Nếu nàng không thích những thứ đồ này có thể trực tiếp nói với ta, cùng lắm thì ta lại tìm cho nàng thứ mà nàng thích không phải là được sao?”

Hắn vừa nói như vậy, Mặc Lan lại càng khóc lớn hơn.

Bạch Quân Nhiên tay chân nhất thời luống cuống: “Ai da, ta nói nương tử ngoan nào, nàng đây là làm sao vậy? Bình thường thấy nàng miệng lưỡi bén nhọn, lại còn đối với ta vừa gắt vừa nhéo, một cô nương mạnh mẽ như thế, sao nói khóc là khóc rồi?”

Tiêu Hà im lặng, Đại tẩu rõ ràng là đang cảm động.

Thanh nhi cũng không còn lời nào để nói. Thiếu gia là ngu thật hay giả ngu vậy?

Chỉ còn Mặc Lan tức không được mà cười cũng không xong, mắng chửi người nào đó nhưng nước mắt cứ chảy ra, thật sự rất muốn mắng nhưng nàng lại không thể mở miệng mắng nổi?

Nhất là còn có hai người ở đây đang xem náo nhiệt. Mặt nàng đỏ lên, cuối cùng dứt khoát cắm đầu nhào vào trong ngực của hắn, đem nước mắt nước mũi lau hết lên người hắn.

Bạch Quân Nhiên trong lòng nở nụ cười khoan khoái, nương tử chủ động ôm ấp yêu thương, hắn mặt mày vui vẻ hớn hở là phải.

Tiếp nhận lấy thân thể mềm mại của đối phương, đập nha đập, nhu a nhu, ý thức được ở chỗ này còn có hai người đang xem nào nhiệt, vội vàng hướng hai người kia khoát khoát tay.

[Đập nha đập, nhu a nhu*: vỗ vỗ xoa xoa,...]

Ý là nói, các ngươi có phải là nên đi đâu hay không? Chớ không biệt phân biệt tốt xấu cứ đứng ở chỗ này cản trở.

Gương mặt Thanh nhi ửng hồng, biết ý vội vàng rời đi.

Tiêu Hà cũng hé miệng mà cười cười đi theo Thanh nhi ra ngoài, trong lòng lại nghĩ, không ngờ Nguyên soái lại lợi hại như vậy, không chỉ có cách trị quân mà ngay cả theo đuổi Đại tẩu cũng thật lợi hại ah.

Đêm thất tịch đi qua, lúc nào cũng có thể thấy được tôn tử và cháu dâu nồng tình ý mật (tình ý sâu đậm), gắn chặt với nhau như hình với bóng.

Đối với việc lần này, dĩ nhiên Bạch lão thái quân vui mừng khi việc đã đạt được mục đích, cười đến mức không thể ngừng.

Tôn tử cùng cháu dâu tình cảm như keo sơn, lão thái quân như bà chẳng lâu nữa sẽ được ôm tằng tôn rồi.

Người duy nhất không vui chỉ có một người sống chết ở lại trong Bạch phủ, nhất định không chịu quay về quân đội - Trần lạc Du.

Ngày hôm đó, Bạch Quân Nhiên mới từ bên ngoài trở về lại đúng lúc bị Trần Lạc Du chặn lại.

“Qua ba ngày sau, ta muốn rời khỏi Bạch phủ.”

Bạch Quân Nhiên không ngoài suy đoán, trước sau như một coi nàng giống như huynh đệ vỗ vỗ bả vai của nàng: “Ta sẽ bảo Lý Đại đưa nàng trở về.”

Nghe trong lời nói của hắn không có ý muốn giữ mình ở lại, Trần Lạc Du tâm có chút lãnh nhưng vẫn không cam lòng giương mắt nhìn hắn.

“Huynh thật sự quyết định muốn chung sống với nương tử huynh cả đời.”

“Dĩ nhiên, ta cùng với Lan nhi tâm đầu ý hợp, đời này không cùng nàng thì còn muốn cùng ai đây? Ta đã phụ nàng ấy mười năm, từ nay về sau, ta sẽ yêu thương nàng ấy gấp bội để bù đắp lại quãng thời gian ta phí hoài vô ích.” Đây là lời nói thật lòng của hắn.

Giống như lúc trước hắn nói với Lạc Du, người Bạch gia một khi yêu thì đó chính là chuyện của cả một đời.

“Nhưng huynh là Binh mã Đại Nguyên soái thống lĩnh tam quân, ở Bắc Kỳ này, thân phận của huynh là một người trên vạn người, chẳng lẽ huynh chịu thỏa mãn cưới một thê?” Trần Lạc Du đột nhiên có chút suy nghĩ nhỏ nhen(hèn mọn): “Nguyên soái, qua nhiều năm như vậy, mọi người sớm chiều cùng sống với nhau, ta không tin huynh không nhìn ra tâm ý của ta.”

Nàng đan các ngón tay vào nhau (vặn vặn ngón tay), cắn môi nói: “Ta... Ta cũng không cầu xin gì nhiều, chỉ xin thân phận của một thiếp thân chẳng lẽ cũng không được sao?”

Nghe đến đây, Bạch Quân Nhiên không bao giờ đồng ý, lắc đầu thở dài nói: “Cầu xin tới tình yêu, thật sự có ý nghĩa sao? Nàng là một cô nương tốt, có lý tưởng, có trách nhiệm, tội gì vì Bạch mỗ mà ủy khuất cầu toàn* cam nguyện làm thiếp?”

[Ủy khuất cầu toàn*: ép dạ cầu toàn, chiều theo một cách miễn cưỡng, ủy khuất cầu toàn,...]

“Ta không để ý!”

“Nhưng mà ta để ý!” Bạch Quân Nhiên lời nói nghiêm túc: “Ta nếu nạp nàng làm thiếp, chính là có lỗi với ba người, người cần xin lỗi đầu tiên chính là dành cho người đã vì ta mà giữ gìn bản thân suốt mười năm Lan nhi.”

“Ta là một người thô kệch, đối với thứ gọi là tình yêu ta vốn dĩ không hiểu, mà nàng cũng biết, mỗi người chỉ có một trái tim, nếu như thật lòng yêu một người thì không nên đem trái tim mình ra chia làm nhiều mảnh, như vậy đối với người nào đó là không công bằng.”

“Huống chi, Lan nhi gả cho ta đã được nhiều năm, cho dù ta chưa bao giờ trở lại kinh thành nhưng nàng ấy như cũ không oán không hối ta một lời mà ngược lại còn thay ta cai quản Bạch gia, chăm sóc tổ mẫu dưới gối, đối với nàng, ta không chỉ có tình yêu mà còn có cảm động, ta thật sự tin rằng, thế gian này sẽ không có một nữ tử nào có thể khiến ta rung động như thế, mà cũng sẽ không ai có thể khiến ta yêu một người khác giống như yêu Lan nhi vậy.”

Lời nói này hết sức rõ ràng cùng với đó là sự khẳng định, đập tan tất cả niềm hy vọng của Trần Lạc Du.

“Nàng nên có hạnh phúc thuộc về mình, trong cuộc sống từ nay trở đi, nàng không nên lãng phí thời gian ở bên ta, ta không thể nào mang đến cho nàng hạnh phúc bởi ta là người nam nhân đã thành thân rồi.”

Nói xong, không cho nàng có cơ hội đáp lại, cước bộ Bạch Quân Nhiên hướng đại sảnh đi tới.

Trần Lạc Du đứng yên tại chỗ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trước đó Tiêu Hà đã yên lặng đứng một bên không nhịn được đi tới, đưa cho nàng một chiếc khăn tay: “Nguyên soái đã nói rất rõ ràng, nàng cũng không nên đau khổ khăng khăng một mực làm theo ý mình.”

Trần Lạc Du hết sức thương tâm, nhận lấy khăn tay lau nước mắt, vẫn nghẹn ngào chưa dứt.

“Nên chặt đứt phần tâm tư này đi, Nguyên soái nếu đối với nàng hữu tình thì ngay từ thật lâu về trước kia đã nói với nàng, huynh ấy chỉ coi nàng là huynh muội tốt mà đối đãi thôi.”

“Nhưng ta cũng là một nữ tử, ta không hề muốn làm huynh muội với hắn.” Lau nước mắt, trong lòng Trần Lạc Du không phục: “Mặc Lan nàng ấy, trừ dáng dấp so với ta xinh đẹp hơn chút thì có ưu điểm gì lại đáng được Nguyên soái thích cơ chứ?”

“Đây là lời nói thật lòng của nàng hay chỉ là nàng đang tự dối gạt mình lẫn khinh người?”

Tiêu Hà lắc đầu một cái: “Chúng ta đều biết Nguyên soái ghét nhất là loại Thiên kim đại tiểu thư hời hợt, nếu như Nguyên soái phu nhân không có khí chất đặc biệt hấp dẫn gì đó thì huynh ấy sẽ không bao giờ động tình. Đừng nói là huynh ấy, ta tin rằng nàng nhất định cũng thấy được ưu điểm ấy trên người Nguyên soái phu nhân. Tiểu Du, tỉnh táo lại đi, trong tình yêu của Nguyên soái cho tới bây giờ nàng không có tồn tại qua.”

Lời nói mặc dù vô tình nhưng vô cùng khách quan.

Coi như Trần Lạc Du không muốn thừa nhận nhưng nàng vẫn phải chấp nhận rõ một sự thật, đó chính là Bạch Quân Nhiên từ đấu tới cuối không hề thích nàng.