Chương 10: End

Cho dù Bạch gia cậy mình có thân phận là công thần Bắc Kỳ, có thể chống đỡ lại các thế lực thù địch trong triều nhưng vẫn không kháng cự nổi áp lực từ Hình bộ.

Những tên quan lại ngày thường trong triều cùng Từ Khánh Dân cấu kết bè phái được Từ Khánh Dân xúi giục ở sau lưng, không ngừng liên tục dâng tấu chương.

Cục diện như vậy, Bạch Quân Nhiên biết nếu như mình không ra mặt thì cho dù ngay cả có Hoàng Thượng che chở cho Bạch gia, sợ rằng cũng sắp không chống đỡ được nữa.

Vì để tránh cho chuyện ngày càng trở nên phức tạp, hắn ngạo nghễ dẫn theo Lan nhi đi đến đại đường Hình bộ.

Mà nghe được tin tức này xong, Long Hạo lo lắng cho người bạn nối khố của mình quá kích động sẽ xảy ra chuyện lớn, khônng thể làm gì khác hơn là hắn đành mang theo ảnh vệ võ công cao cường đi tới Hình bộ.

Trên danh nghĩa là thẩm phán nhưng thực tế là hắn suy tính ngộ nhỡ Bạch Quân Nhiên thật sự bị chọc giận cùng người ta động thủ, hắn sẽ phân phó thủ hạ ngăn đối phương lại.

Về phần trong triều, có vài vị quan từ tam phẩm trở lên đều cùng nhau đến Hình bộ xem thẩm tra.

Trong số những quan tam phẩm đến xem có rất nhiều người đối với nhà Bạch gia hết sức kiêng kị.

Dù sao Bạch thị ba đời đối với Bắc Kỳ đều có ảnh hưởng to lớn, khoảng thời gian trong quá khứ Bạch Quân Nhiên không ở trong kinh thành còn chưa tính nhưng kể từ khi hắn trở lại kinh thành, những bọn trộm cắp chuyên đi căn cắp đồ của người khác cũng lo sợ mình ngày nào đó không cẩn thận chọc phải người Bạch gia sẽ có kết quả giống như Từ Lang.

Từ Lang chết đi ở một phương diện nào đó đối với những người này là một bài học cảnh báo.

Bởi vì Hoàng Thượng ngoài mặt mặc dù tiếp thu ý kiến của các đại thần trong triều nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, Long tâm* (lòng vua) rõ ràng là luôn bênh vực cho Bạch gia. Nếu không từ sau khi Từ Lang bị chặt đầu, Từ phi cả ngày một khóc hai nháo ba thắt cổ tại sao Hoàng Thượng ngay cả quản cũng không thèm đi thăm cơ chứ.

Bất quá điều này cũng khó trách, dù sao hôm nay hắn có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế một phần là nhờ vào trợ giúp của Bạch gia.

Xuất thân không từ dòng chính nên bản thân hắn không có cơ hội đăng cơ ngôi vị hoàng đế, mẫu thân hắn là một cung nữ, cho nên ngay từ khi sinh ra hắn liền bị mấy huynh đệ của mình bắt nạt.

Nhắc tới cũng thú vị, mấy vị hoàng tử của tiên hoàng ai cũng là người rất ưu tú, chỉ vì bọn họ đều cảm giác mình có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế nên tranh giành cấu xé lẫn nhau, cuối cùng đều phải bỏ mạng.

Vì luôn luôn minh triết phòng thân* (giữ mình), cho nên ngôi vị hoàng đế vốn không có duyên với Long Hạo nhưng đã không cần tốn sức mà chiếm được.

[Minh triết phòng thân*: Người khôn giữ mình, quân tử phòng thân,...]

Sau lưng hắn không có chỗ dựa nên không còn cách nào khác là nạp một số nữ nhi con quan có quyền hành làm phi tử, một mặt là củng cố ngôi vị Hoàng đế, một mặt là giữ cho các thế lực khắp nơi cân bằng.

Chỉ bất quá, hắn tính kế trên người khác thì đồng thời người khác cũng có chủ ý trên người hắn, vốn là nước giúp cá, cá giúp nước nhưng đặc biệt đối với những kẻ có dã tâm lớn, Từ Khánh Dân chính là một nhân vật điển hình, hắn đưa con gái mình tiến cung sau lấy thân phận quốc trượng (bố vợ) để hắn dễ dàng chắp thêm vây cánh, mà một khi cánh chim đã đủ lông đủ cánh, hắn liền bắt đầu lợi dụng quyền lực nắm trong tay mình khiến cho Hoàng Thượng không thể không làm theo ý của hắn.

Vì vậy, tất cả mọi người cho rằng, một ngày nào đó Long Hạo chết đi, như vậy con trai Từ phi rất có thể trở thành tân hoàng đế.

Đến lúc đó, Từ Khánh Dân có thể trở thành hoàng đế ngầm, muốn làm gì thì làm.

Tóm lại, vì lợi ích của bản thân, Từ Khánh Dân nhất định phải nhanh chóng khiến cho Bạch gia suy sụp.

“Bạch Nguyên soái, lão thần mặc dù biết Bạch gia vì giang sơn Bắc Kỳ ta lập được vô số công lao nhưng nhất mã quy nhất mã*, phu nhân nếu như thật sự là con gái Phượng Vô Ưu của nước Nam Nhạc, đối với Bắc Kỳ ta mà nói sự tồn tại của nàng chính là một uy hiếp to lớn.”

[Nhất mã quy nhất mã*: mèo vẫn hoàn mèo...]

Khi Từ Khánh Dân nghĩa chánh từ nghiêm* nói ra những lời này, Bạch Quân Nhiên không giận mà ngược lại cười nói: “Đừng nói thê tử ta là nữ nhi của Phượng Vô Ưu, cho dù có thật sự là nữ nhi Phượng Vô Ưu vậy thì sao?”

[Nghĩa chánh từ nghiêm*: lý lẽ đúng, lời nói nghiêm túc...]

Ánh mắt hắn dửng dưng nhìn lướt qua các đại thần trong đại sảnh, rồi cách đó không xa ngồi an vị trên ghế dựa là Đương Kim Thiên Tử Long Hạo.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người thê tử đứng bên cạnh mình, ngữ khí kiên định nói: “Từ nhỏ, thê tử ta đã mất đi song thân, chín tuổi gả vào Bạch gia, đến bây giờ cũng đã được mười năm, nàng chưa bao giờ làm bất kỳ một chuyện gì có lỗi với Bạch gia, có lỗi với triều đình.”

“Không chỉ có thế, lần trước Nam Nhạc Lục vương gia đến Bắc Kỳ thị uy(ra oai, tỏ rõ sức mạnh), nếu không phải thê tử ta nhanh trí thì kẻ cắt đất lại bồi thường cả tiền không chừng là Bắc Kỳ ta, còn mấy người các ngươi thì sao...” hắn quét mắt nhìn mọi người: “Chỉ vì một món đồ trang sức trên người mà nàng bị nghi ngờ là có quan hệ với Phượng Vô Ưu, các ngươi vong ân phụ nghĩa muốn đẩy phu nhân Bản Nguyên soái vào chỗ chết.” Cánh tay hắn giơ ra chỉ vào từng người: “Các ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa...”

Hắn chỉ từng vị đại thần một.

“Khi Nam Nhạc tới triều đình ta khiêu khích thì ai có đủ Đỉnh Thiên Lập Địa đứng ra, một lòng vì an nguy Bắc Kỳ suy nghĩ? Là ngươi? hay là ngươi?”

Hắn hỏi khắp một lượt thấy các đại thần bị mình hỏi đều lần lượt cúi đầu, Bạch Quân Nhiên lạnh lùng cười một tiếng.

“Thế nào, đều sợ rồi hả? Các ngươi nếu thật sự có bản lĩnh thì tại sao không đem năng lực của mình ra đối phó với Nam Nhạc? Mà lại đi ăn hiếp một nhược chất nữ tử (cô gái yếu đuối) thì ngược lại rất dũng cảm đến thế.”

Tư thế của hắn chẳng khác gì khi ở trong quân đội răn dạy quở mắng những tướng sĩ không nghe lệnh, cặp mắt trợn tròn, khắp người tỏa ra khí thế đầy uy nghiêm.

Loại khí thế hiên ngang của hắn khiến những thần tử bị ép tới không thể thở nổi.

Cách đó không xa, Long Hạo bên ngoài nghiêm mặt không nói lời nào nhưng thật ra thì trong lòng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Đối phó với đám sâu gạo(ăn rồi chờ chết) cần hung hăng dạy dỗ.

Bạch Quân Nhiên không khách khí giễu cợt, châm chọc từng đại thần sau đó ánh mắt dừng tại trên người Từ Khánh Dân.

“Từ đại nhân, có câu này ta đã rất muốn nói với ông từ sớm, biết lần này hồi kinh, bản Nguyên soái thống khoái nhất một chuyện biết là chuyện gì không?” Hắn cười như không cười ngân nga: “Chính là tiết mục ta tự tay đem cháu ông đưa lên đoạn đầu đài, nhìn thi thể kẻ gây tai họa, nhìn cả thành dân chúng vỗ tay khen ngợi thật sự là hết sức mãn nguyện.”

Đứng bên cạnh, Mặc Lan từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào không khỏi trong lòng thở dài.

Phu quân của ta àh, chàng đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Đây là nguyên nhân Từ Khánh Dân hận chàng đến tận xương tủy, chàng lại còn đi rắc muối vào vết thương của người ta, lại còn nói làm thịt cháu đối phương rất vui vẻ. Cực kỳ...

Nhìn khí thế của phu quân mình, Mặc Lan lúc đầu còn e ngại với cảm giác bị thẩm vấn ở tại công đường ngày hôm nay nhưng bây giờ thấy cũng không có gì đáng sợ cho lắm, thật đúng là một người làm quan cả họ được nhờ mà.

Từ Khánh Dân bị hắn nói đến sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nhưng ngại vì ở đây còn có đại thần, còn có Hoàng thượng nên cũng không dám phát tác cơn giận.

“Bạch Nguyên soái cần gì phải hung hăng gây sự như vậy? Cựu thần thẩm vấn phu nhân cũng không phải lấy oán trả thù, đây là việc hết sức trọng đại, cựu thần chỉ là lo nếu không cẩn thận xử lý, nuôi dưỡng kẻ gian thì tương lai Bắc Kỳ sẽ rơi vào nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện như vậy cựu thần chẳng phải là tội nhân của Bắc Kỳ hay sao?”

Từ Khánh Dân kiềm chế cơn giận nóng nảy, con cáo già bắt đầu tuôn ra những tràng nói hoa mĩ vô nghĩa.

“Bạch Nguyên soái quả thực nói không sai, phu nhân đúng là vì Bắc Kỳ ta mà giữ thể diện, bất quá ngài có nghĩ đến hay không, Nam Nhạc cùng Bắc Kỳ mặc dù hơn hai mươi năm nay vẫn bình an vô sự nhưng quan hệ bên trong vẫn rất căng thẳng.”

Lão liếc nhìn Mặc Lan: “Danh tiếng của phu nhân ở hoàng yến thoạt nhìn là thay Bắc Kỳ cầu hòa nhưng đổi lại ở một góc độ khác, nếu Nam Nhạc không chịu xuống nước nhường nhịn chẳng phải sẽ dẫn đến mối quan hệ hai nước càng thêm căng thẳng hơn hay sao? Hành động vừa rồi của phu nhân rất có thể sẽ dẫn đến ngọn lửa châm ngòi để Nam Nhạc hướng Bắc Kỳ tuyên chiến không phải sao?”

“Phải biết rằng, Bắc Kỳ ta mặc dù nước giàu binh mạnh nhưng một khi hai nước khai chiến sẽ dẫn đến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, một cái giá quá cao như vậy ta thật sự không gánh nổi trách nhiệm lớn lao này? Cựu thần không sợ đắc tội cùng Bạch Nguyên soái, cho dù muốn mạng của cựu thần, chỉ cần có thể bảo vệ được Bắc Kỳ quốc thái dân an, cựu thần sẽ không tiếc.”

Một phen hùng hổ đem lợi và hại ra phân tích rõ ràng, còn tiện xây dựng ình một hình tượng Đại trung thần, người không biết mà nghe khẳng định sẽ động lòng.

Nhưng khi nghe vào tai Bạch Quân Nhiên chính là muốn gán tội cho người khác.

Thì ra Lan nhi có ý tốt vì Bắc Kỳ mà ra mặt nhưng trong con mắt của Từ Khánh Dân chính là mầm mống gây tai họa chiến tranh!

Hắn quả thực tức không thể nhịn nổi nữa, thật muốn cầm Long ẩm huyết đem lão già đang nói hươu nói vượn Từ Khánh Dân ra chém thành nhiều mảnh vứt cho chó ăn.

Hết lần này tới lần khác, Từ Khánh Dân nói những lời này thành công thu phục lòng người, những đại thần về phe lão cáo già này mới vừa rồi còn bị Bạch Quân Nhiên giáo huấn không có đất dung thân, tâm trạng đang buồn bực rốt cuộc cũng có cơ hội vì mình mà sửa lại án sai.

Mọi người mỗi người một câu, đều rối rít chỉ trích Mặc Lan có ý muốn móc nối gây nên chiến tranh giữa hai nước khiến Bach Quân Nhiên tức giận đến sắc mặt tái xanh.

Khi hắn tức đến mức muốn xông lên mổ ruột từng người ra xem có phải lòng dạ đen tối hay không thì bên ngoài có thị vệ chạy vào thông báo.

“Hoàng thượng, từ đại nhân, bên ngoài... có vị tự xưng là Phượng Vô Ưu yêu cầu tiếp kiến.”

Ai cũng không ngờ tới Phượng Vô Ưu mới rời đi Bắc Kỳ có mấy ngày lại đột nhiên quay trở lại.

Lần này ông tới Bắc Kỳ không đi cùng Cảnh Kỳ gây sự cho nên Phượng Vô Ưu chỉ dẫn theo hai tâm phúc vi hành Bắc Kỳ.

Khi ông đột nhiên xuất hiện ở công đường Hình bộ thì tất cả mọi người đều bị khí chất phong độ trong trẻo nhưng lạnh lùng của người này làm cho nín thở, bao gồm kẻ chủ trì thẩm vấn Từ Khánh Dân cũng đứng sững sờ tại chỗ.

(Lão là từ dùng cho Từ Khánh Dân, ông là chỉ Phượng Vô Ưu, đừng nhầm nha mọi người^^)

Mỗi lần nhìn thấy người này lão lại thấy hết sức buồn bực, quanh năm chinh chiến đánh đông dẹp bắc Đại tướng quân tại sao khi mặc vào áo nho sam lại có phong độ khí chất lịch sự nhã nhặn như vậy.

Nhưng dù có thế nào thì hắn quả thực vì Nam Nhạc đánh thắng vô số kẻ địch, là trụ cột của Nam Nhạc.

Đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, ông hướng Long Hạo hành lễ xong, ánh mắt liền hướng về phía Mặc Lan nhưng không hề lên tiếng.

Đi từng bước đến gần nàng, Phượng Vô Ưu trong mắt tâm tình hết sức phức tạp.

“Có thể hay không... Đem bông tai trên người tháo xuống cho ta nhìn một chút?”

Mặc Lan từng một lần tại bữa tiệc có gặp qua đối phương một lần, chẳng qua là khi đó trong mắt nàng, Phượng Vô Ưu chính là Đại tướng quân của nước khác, cùng mình không có quan hệ thân thiết.

Hôm nay biết được ông là cha ruột của mình, trong lòng Mặc Lan tâm trạng không thể bình tĩnh cho nổi.

Nàng xác định đây không phải là bản năng tình cảm giữa cha và con hay là bị ấn tượng ban đầu của đối phương nên mới có tình cảm, nàng chỉ biết nhìn vào trong mắt đối phương giờ phút này có một cảm giác thân thuộc giống như giữa mình và ông có một liên kết ràng buộc chưa được nói ra.

Nghe thấy yêu cầu này của ông, Mặc Lan hơi ngẩn ra, rất nhanh liền tháo đôi bông tai xuống, hai tay đưa tới trong tay đối phương.

Phượng Vô Ưu từ từ nhận lấy, nhìn nàng một cái, sau đó liền quan sát thứ trong lòng bàn tay, chăm chú quan sát hình dáng đặc biệt của đôi bông tai bạch kim.

Khi hắn nhìn một hồi lâu, Bạch Quân Nhiên đứng bên cạnh Mặc Lan kinh ngạc phát hiện, Phượng Vô Ưu đem cho người ta cảm giác trong trẻo lạnh lùng tự nhiên toàn thân đang phát run.

“Quả nhiên là con gái của Tình nhi sao?” Đôi lông mày trước mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời đôi môi hồng đào mấp máy, cùng toàn bộ kí ức trong trí nhớ về một người con gái lần lượt hiện ra. (Chị Lan nhi có đối môi giống cha ^^!)

Phượng Vô Ưu siết chặt nắm đấm như muốn đem đôi bông tai đi vào trong da thịt mình.

Mặc Lan cùng Bạch Quân Nhiên đưa mắt nhìn nhau.

Mà các vị đại thần chứng kiến một màn này khiến cho không hiểu ra sao.

Chỉ có Long Hạo bộ mặt như cũ, giống như cho dù thái sơn có đổ sụp trước mặt bộ dáng cũng không đổi sắc.

Đang khi mọi người xem sự tình sẽ tiếp tục phát triển ra sao thì Phượng Vô Ưu đột nhiên xoay người hướng Long Hạo khom người thi lễ, mặc dù thái độ tuy không mất đi sự cung kính nhưng giữa hai đầu lông mày lóe lên sự ngạo nghễ không thể khinh thường.

“Hoàng thượng, ta Phượng Vô Ưu, thay mặt nam Nhạc ở chỗ này xin thề với ngài, khi nào ta còn sống thì Nam Nhạc đối với Bắc Kỳ sẽ không bao giờ tuyên chiến. Nói xong, từ trong lòng ngực rút ra một phong thơ, hai tay dâng lên.”

Tiểu thái giám đứng bên cạnh Hoàng Thượng lập tức tiến lấy nhận lấy.

Long Hạo giương mắt nhìn bức phong thư, đoán là bên trong là một bức thư xin nghị hòa.

Phía bên trên rõ ràng ghi Nam Nhạc hy vọng cùng Bắc Kỳ xây dựng mối quan hệ huynh đệ lân bang, không chủ động tuyên chiến ngoại bang cũng như mong muốn mở rộng mối quan hệ hai nước tương trợ lẫn nhau.

Long Hạo thấy bức phong thư nghị hòa thì thập phần vui vẻ. Đây mới là cục diện có lợi cho cả hai bên.

“Nhưng là...” Đang lúc này, giọng nói Phượng Vô Ưu đột nhiên ngẩng đầu: “Vì muốn thể hiện thành ý của Bắc Kỳ, hi vọng Hoàng thượng cũng có thể thỏa mãn vi thần một điều kiện.”

“Ồ! Phượng tướng quân muốn yêu cầu gì?”

Phượng Vô Ưu giương mắt nhìn về Từ Khánh Dân đứng cách đó không xa.

Ông giơ một ngón tay lên chỉ, khí thế khiếp người mà nói: “Ta muốn tính mạng của người kia!”

Mọi người đều ngẩn ra, ngay cả Bạch Quân Nhiên cùng Mặc Lan đều đưa mắt nhìn nhau

Từ Khánh Dân trong lòng hoảng hốt, không ngừng lớn tiếng quát to: “Ngươi... ngươi thật to gan! Dám đứng ở trên đất nước Bắc Kỳ ta, trước mặt quân vương ta yêu cầu tính mạng của mệnh quan triều đình Bắc Kỳ, thật sự là quá làm càn!”

Phượng Vô Ưu lạnh lùng cười một tiếng: “Mới vừa rồi ta đứng ở bên ngoài công đường mơ hồ nghe được ông vì cầu cho Bắc Kỳ quốc thái dân an nên sẵn lòng hy sinh cái tôi bản thân, thế nào? Lời nói của mình nói ra đã quên rồi sao? Trong mắt của ta, chuyện này rất đáng được làm đấy.”

“Hoàng thượng... Hoàng Thượng ngài vạn lần không được đáp ứng người này!”

Long Hạo làm bộ khó xử xoa xoa cằm nói: “Người ta là Nam Nhạc Đại tướng quân chủ động đưa lên thư nghị hòa không bao giờ tuyên chiến, vô luận đối với dân chúng Bắc Kỳ hay là đối với Nam Nhạc chính là Nhất đại phúc âm (tin đáng vui mứng nhất), còn về phần Từ đại nhân...”

Khóe miệng hắn xuất hiện nụ cười lạnh nhàn nhạt: “Trừ khi trẫm cũng nghễnh ngãng (lãng tai, nặng tai) rồi, nếu không chính là mới vừa rồi có người trước mặt trẫm phạm phải tội khi quân, trẫm tưởng Từ đại nhân phải là không có nhát gan mới đúng, nếu hiện tại có một vị quốc thân vì nước hi sinh biểu hiện ngay trước mặt mình, trẫm tại sao không thành toàn cho được đây.”

Lần này Bạch Quân Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra Hoàng thượng từ đầu đến cuối không lên tiếng chính là sau lưng có âm mưu ngầm.

Quả nhiên là dùng đầu để giải quyết kẻ thù mới có tư cách có được thiên hạ!

Hắn và Long Hạo liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy Đương Kim Thiên tử đang ranh mãnh (tinh quái) thừa dịp mọi người không chú ý tới hướng mắt về phía hắn trừng.

Bạch Quân Nhiên tức giận tới mức nghiến răng. Cái đồ Hoàng Thượng đáng chết thối tha, nếu sớm có kế hoạch này trước đó làm chi mà không thông báo cho hắn một tiếng, làm hại hắn vì lo lắng cho tính mạng Lan nhi, sầu đến mức tóc rụng không biết bao nhiêu sợi.

Thấy Hoàng Thượng đã lên tiếng, những đại thần đến đây xem náo nhiệt đều nhìn ra đây hết thảy đều là kế hoạch đã sớm được Hoàng Thượng chuẩn bị.

Nhìn thấy Từ Khánh Dân gấp gáp đến mức cuống cuồng, mọi người đều rối rít cúi đầu, chỉ sợ Phượng Vô Ưu sẽ chỉ người tiếp theo là mình.

Một hồi bản đại án bắt được kẻ dâm tặc, không khí quỷ dị tại nơi đây rốt cuộc cũng từ từ được hạ màn (kết thúc, chấm dứt).

Sau khi sự việc kết thúc, dưới yêu cầu của Bạch lão thái quân, Phượng Vô Ưu cùng Mặc Lan lấy máu nhận thân (trích máu nhận máu mủ).

Quả nhiên hai người là cha con ruột thịt.

Mà Mặc Lan cũng từ trong miệng Bạch lão thái quân trong biết được, mẹ ruột của mình là công chúa Bắc Kỳ, tên là Long Tuyết Tình.

Năm đó Long Tuyết Tình bướng bỉnh cùng thị nữ xuất cung gặp phải giặc cướp, trong lúc nguy nan may mắn được một vị Bạch y công tử cứu giúp.

Vị Bạch y công tử kia không phải ai khác chính là Phượng Vô Ưu tới Bắc Kỳ làm việc.

Hai người một là thiếu nữ như hoa, một là thanh niên tuấn lãng rất nhanh liền rơi vào bể tình, hai bên đều yêu thương lẫn nhau.

Vì vậy mà Phượng Vô Ưu còn đem đôi bông tai có giá trị liên thành (vô giá)của mẫu thân để lại tặng cho Long Tuyết Tình coi như tín vật đính ước.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lúc ấy Bắc Kỳ cùng Nam Nhạc đang chìm trong biển lửa, quân đội hai bên chém giết nhau kịch liệt.

Phượng Vô Ưu xuất thân con nhà tướng, một ngày kia trên chiến trường nhất định cùng Bắc Kỳ giao chiến.

Khi phụ thân Phượng Vô Ưu biết được nhi tử mình yêu mến một cô gái Bắc Kỳ thì hết sức tức giận, càng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho ông, chưa kể nữ tử này còn có quan hệ với Hoàng thất Bắc Kỳ.

Cứ như vậy, một là tướng lĩnh địch quốc, một là công chúa Bắc Kỳ, tình yêu nhất định sẽ khó khăn trắc trở, không dễ mà suôn sẻ.

Khi đó, Tuyết Tình từng hỏi Phượng Vô Ưu: “Chàng sẽ vì ta mà buông tha tiến đánh Bắc Kỳ chứ?”

Phượng Vô Ưu trả lời hết sức kiên định, ta sẽ không!

Chính vì một câu nói như vậy, đến ngày thứ hai, Long Tuyết Tình hoàn toàn biến mất trong thế giới của Phượng Vô Ưu, mặc cho ông có tìm kiếm khắp nơi cũng không từng gặp qua người con gái mình yêu, dù chỉ một cái liếc mắt.

Mà Long Tuyết Tình nếu quyết định rời khỏi Phượng Vô Ưu tự nhiên cũng không nghĩ quay trở về Hoàng cung Bắc Kỳ, hơn nữa nàng lúc ấy cũng đã mang thai máu mủ của Phượng Vô Ưu, vì phong kiến thế gian không chồng mà chửa nên nàng cũng không dám mạo hiểm.

Vì vậy, một Kim Chi Ngọc Diệp như nàng bắt đầu cuộc sống lưu lạc ở dân gian, trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, một người đàn ông muốn sinh tồn cũng không dễ dàng huống chi là một người từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng như nàng?

Khi nàng gắng gượng đến hơi thở cuối cùng sinh hạ được một nữ nhi, cũng là lúc tính mạng nàng đã đến điểm tận.

Trước lúc lâm chung, nàng sai người đem con gái mình cùng một bức phong di thư đưa đến nhà tướng quân họ Mặc, vì bảo vệ con mình, nàng cũng không tiết lộ cha đẻ đứa bé là ai, chỉ dè dặt nhắn nhủ đối phương hãy hảo hảo nuôi dưỡng đứa con gái mình trưởng thành.

Vì vậy, bất kể là vị Mặc tướng quân hay là Bạch lão thái quân đều chỉ biết mẹ ruột của Mặc Lan là Long Tuyết Tình nhưng không hề biết phụ thân của nàng chính là Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Nam Nhạc - Phượng Vô Ưu.

Sau khi biết được thân thế của mình, Mặc Lan trong lòng ngũ vị tạp trần(chua, cay, đắng, ngọt, mặn trộn lẫn), cảnh ngộ của mẫu thân khiến nàng đau lòng, nhưng có thể trách ai được đây? Tất cả chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.

Sau đó, hai cha con nàng rốt cuộc cũng có cơ hội gặp mặt.

Đáng tiếc, Phượng Vô Ưu là một người ít nói, cùng con gái mình cùng nhau ngồi trong phòng hồi lâu, chẳng qua chỉ là đơn giản nhìn chằm chằm mặt đối phương nhưng không hề nói câu nào.

Mặc Lan thường ngày khéo ăn khéo nói hết sức lợi hại, ở vào thời điểm này cũng có chút cứng họng, trong đầu có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Hai cha con nàng cứ ngồi đối diện nhau như vậy, rốt cuộc Phượng Vô Ưu cất tiếng hỏi: “Tên tiểu tử Bạch gia kia đối với con có tốt không?”

Mặc dù trong bữa tiệc Hoàng cung, trong công đường Hình bộ ông đều nhìn ra tình cảm giữa hai người này rất tốt nhưng vẫn là muốn từ chính miệng con gái mình khẳng định chắc chắn.

“Dạ...có!” Nàng gật gật đầu.

“Con không chỉ di truyền từ mẫu thân con khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền yêu thích vẻ ngoài, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau khôn ngoan sắc sảo(thông minh nhanh nhẹn).”

Khuôn mặt Mặc Lan có chút đỏ, tuy chưa từng nhìn thấy hình dáng mẫu thân nhưng nhìn vào trong mắt phụ thân nhìn nàng, nàng thấy được ông rất yêu mẫu thân mình.

“Có thể gọi ta một tiếng cha được hay không?”

Mặc Lan hơi ngẩn người, có chút ngại ngùng thiếu tự nhiên nhưng vẫn là ngoan ngoãn gọi một tiếng cha.

Phượng Vô Ưu hài lòng, cũng không nói cái gì liền đứng lên nói với nàng: “Ngày mai ta lên đường trở về Nam Nhạc rồi, nếu thời điểm nhớ tới ta thì hãy bảo tên tiểu tử Bạch gia đưa con tới Nam Nhạc làm khách.”

Vừa dứt lời, ánh mắt hơi liếc nhìn thân ảnh Bạch Quân Nhiên: “Còn trốn cái gì, đã thấy ngươi rồi”

Bạch Quân Nhiên gãi gãi đầu cười hắc hắc, trong chớp mắt đi vào: “Đừng hiểu lầm ta, ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, tuyệt đối không có chủ ý đứng ở vách tường nghe lén đâu.”

Đây rõ ràng không phải chưa đánh đã khai sao.

Mặc Lan tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng trong ánh mắt lại không hề có bất kỳ cái gì trách cứ.

Nhìn con gái liếc mắt đưa tình, Phượng Vô Ưu khó mà lộ ra một nụ cười.

Năm đó ông cùng Tình nhi vì thân phận đối lập nên cuối cùng chia lìa đôi đường, ông thật sự không hy vọng bi kịch một lần nữa tái diễn.

Ông đã sai lầm một lần chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn nữ nhi mình theo gót mẫu thân sao?

“Nếu hai nước đã nghị hòa, về sau nếu có thời gian mọi người cũng có nhiều thời gian lui tới, ta chỉ có một đứa con gái bảo bối (nữ nhi bảo bối), qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng một lần làm tròn trách nhiệm của một người cha, hiện tại nó được gả vào Bạch gia các ngươi, tương lai chính là trách nhiệm của ngươi, nếu dám đối xử tệ ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”

“Nhạc phụ yên tâm, Lan nhi chính là bảo bối của Bạch gia ta, hiện tại trong bụng nàng còn mang giọt máu của ta, cho dù không tính có uy danh lan xa của cha vợ, con cũng vẫn sẽ yêu nàng một đời một kiếp không bao giờ để cho nàng phải chịu thiệt thòi.”

Bạch Quân Nhiên nghiêm mặt nói xong lời này, gương mặt Mặc Lan đỏ bừng như quả táo chín.

Phượng Vô Ưu ngược lại cười gạt đầu một cái: “Có được một người đàn ông sủng ái như vậy cũng là phúc phận của con gái ta.”

“Nhạc phụ quá khen.”

Hai người khách sáo một hồi, Phượng Vô Ưu liền rời khỏi gian phòng.

Cha và con gái mới nhận nhau lại chia lìa, Mặc Lan có chút không nỡ, vành mắt không khỏi đỏ hồng.

“Ai nha nương tử! Nàng buồn cái gì nào? Cha con nhận nhau là chuyện tốt hơn nữa cha nàng chính là Đại tướng quân Nam Nhạc ngay cả hoàng đế Nan Nhạc cũng phải kính trọng, vô luận như thế nào nàng phải vui vẻ mới đúng chứ.”

“Nhưng mà ngày mai cha phải rời đi...”

“Vậy khi nào rảnh rỗi chúng ta có thể đi Nam Nhạc thăm Lão nhân gia được không?”

“Cha mới không phải Lão nhân gia.”

“Dạ dạ dạ, cha nàng vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, một chút cũng không già.”

Mặc Lan cười hì hì một tiếng, lôi kéo tay phu quân: “Nếu như có thời gian, chàng sẽ thật sự mang ta đi Nam Nhạc thăm cha thật chứ?”

Bạch Quân Nhiên ra sức gật đầu: “Đừng nói là Nam Nhạc, chỉ cần một câu nói của nương tử thân ái thì cho dù là chân trời góc biển, vi phu cũng đều dẫn nàng đi.”

Hai người vừa nói vừa cười đùa một phen, ánh mắt Mặc Lan đột nhiên tràn đầy thâm tình nói: “Quân Nhiên, chuyện lần này, thật sự cảm ơn chàng.”

“A? Cám ơn ta vì cái gì nào?”

“Ừm! Cám ơn chàng... Đối với em không chê, cảm ơn chàng, đối với em chân tình không toan tính, cám ơn chàng... Vì em mà đối địch với cả triều đình, quan trọng nhất là...” Nàng cười khẽ: “Cám ơn chàng đã yêu em khiến cho em trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất khắp thiên hạ.”

Một câu cuối cùng vừa nói xong nàng cảm thấy quá ngượng, thấy phu quân gương mặt hài hước cười nhìn nàng, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ bừng, muốn quay người chạy đi lại bị hắn một tay kéo lại ôm vào trong ngực,... cái miệng nhỏ nhắn hơi dẩu lên đón nhận nụ hôn.

Một năm sau, Bạch phủ long trọng mở tiệc linh đình làm bữa tiệc đầy tháng.

Bởi vì Bạch Quân Nhiên rốt cuộc làm cha, Mặc Lan cũng không hề kém cạnh, một lần thay hắn sinh hai tâm can bảo bối một trai một gái, Bạch lão thái quân phải nói cười đến mức không thể khép miệng lại, ôm hai tằng tôn như đang khoe vật báu của mình.

Khi Phượng Vô Ưu ở Nam Nhạc biết được mình trở thành ngoại công (ông ngoại) cũng liền phái người tặng rất nhiều lễ vật.

Hoàng Thượng cũng đến phủ tham gia dự tiệc, còn sai người đưa một rương châu báu đến Bạch phủ làm quà.

Trong cung mấy vị đại thần kể từ khi Từ Khánh Dân mất mạng sau, mỗi một người đều trở nên chấn chỉnh lại tác phong làm việc của mình.

Bởi Từ Khánh Dân chính là một tấm gương để cho bọn họ nhìn rõ, tốt nhất là đừng vuốt râu cọp nếu không có ngày mình chết lúc nào không hay.

Tiệc đầy tháng vừa qua khỏi, Bạch Quân Nhiên liền vào cung gặp vua, một tay lấy ra đại ấn Hổ Phù mình nắm giữ nhiều năm giao lại cho Hoàng Thượng.

“Đây là ý gì?”

“Hiện tại biên cảnh thái bình, chiến sự hoàn toàn không có, tên lính Mã đại Nguyên soái ta đây cũng nên cáo lão về quê rồi.” Bạch Quân Nhiên nhìn Hoàng Thượng cười một tiếng: “Làm chi mà dùng loại ánh mắt đấy nhìn ta? Quân đội Bạch gia được ta huấn luyện hết sức dũng mãnh, ta đã quyết định cân nhắc Tiêu Hà vào thay thế vị trí của ta, hắn là người có năng lực trong quân đội cho nên ngươi đại khái có thể yên tâm, binh quyền Bắc Kỳ giao cho hắn tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”

Long Hạo bất mãn cau mày: “Ngươi có phải vẫn còn trách chuyện lần trước trẫm xuống Hoàng bảng muốn bắt nương tử ngươi đúng không?”

Bạch Quân Nhiên lườm hắn một cái, bưng ly trà lên uống.

“Ta còn tưởng rằng Hoàng Thượng quên chuyện này rồi cơ đấy.”

“Làm sao có thể quên được? Ngươi mỗi lần thấy trẫm, không phải là dùng loại ánh mắt xem thường nhìn trẫm thì lại dùng lời nói chua xót (đau xót)khiến trái tim trẫm thật sự là tan nát vạn phần a.”

“Làm trò!” Bạch Quân Nhiên ở trong đáy lòng đối với Hoàng thượng không chút sợ hãi mà nói thẳng (trực lai trực vãng): “Cho dù ngươi vì đại cục mà phải mưu kế ứng biến (tùy cơ ứng biến) nhưng ít nhất cũng nên nói trước cho ta một tiếng, ngươi có biết hay không lần đó...”

Nói tới đây, Bạch Quân Nhiên thở dài: “Tóm lại ngươi là Hoàng Thượng, ngươi có nhiều trách nhiệm cùng lo nghĩ, ta hiểu, nhưng chức Binh mã Đại Nguyên Soái ta thật sự không muốn làm nữa.”

“Nhưng là năm tuổi năm đó ngươi đã chính miệng hứa với trẫm cả đời này đều vì trẫm bảo vệ giang sơn đất nước, không bao giờ phản bội.”

“Ta bây giờ cũng đâu có phản bội Hoàng thượng a.”

“Mặc dù không có phản bội nhưng ngươi lại muốn rời khỏi trẫm...” Long Hạo nói đến đây, khuôn mặt còn bày vẻ rất ủy khuất [(tủi thân oan ức) ^^! anh Thượng dễ xương ghê].

“Ta chỉ là muốn mang theo nương tử ta đi du ngoạn giải sầu, lạnh nhạt nàng mười năm, cũng nên đền bù thật tốt cho nàng.”

Long Hạo xoa xoa cằm: “Ngươi đã có ý như thế trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi, Hổ phù này trẫm tạm thời thay ngươi cầm, về phần chức vị của ngươi liền để cho Tiêu Hà thay thế, nếu có một ngày trẫm cần ngươi, Hổ Phù này trẫm sẽ trả lại cho ngươi.”

Bạch Quân Nhiên cũng không phản đối. Dù sao bây giờ tuy thiên hạ thái bình nhưng chỉ có trời mới biết lúc nào xảy đến bất ngờ, ai có thể dự đoán được cuộc sống hòa bình có thể kéo dài bao lâu đây?

Thân là người Bắc Kỳ, là con cháu Bạch gia, một khi Bắc Kỳ gặp nạn, hắn quả thật không thể nào trơ mắt đứng nhìn cho được.

Sau khi hắn trở lại Bạch phủ đem quyết định của mình nói ra cho thê tử, Mặc Lan thật sự bất ngờ: “Chàng thật sự đem binh quyền giao trả cho Hoàng Thượng?”

“Đúng vậy a...”

“Nhưng... chàng thật sự từ bỏ được sao? Em biết rõ chàng cùng với những người trong quân đội tình huynh đệ như tay chân (anh em thủ túc), cũng thích cảm giác tung hoành trên sa trường...”

“Tình huynh đệ của chúng ta sẽ không bởi vì ta không còn ở trong quân đội liền biến mất, hơn nữa hiện tại đất nước không có chiến sự, dân chúng hòa thuận vui vẻ, thật ra, so với cùng những nam nhân xấu kia bồi dưỡng tình cảm thì vi phu càng muốn ở trên giường cùng Lan nhi nhà ta bồi dưỡng tình cảm hơn...”

Mặc Lan tức giận đạp hắn một cước: “Chàng đã làm cha rồi, thế nào mà còn không đứng đắn như vậy.”

“Ai nha, người ta cũng chỉ đối với một người là nàng không đứng đắn thôi nha, Lan nhi đừng chạy, chúng ta sinh thêm mấy đứa con nít nữa được hay không? Bởi vì như vậy, Bạch phủ chúng ta có thể thành lập được một đội quân nho nhỏ, đến lúc đó một đám huynh đệ Bạch gia khi đi ra ngoài cửa, rất là oai phong nha...”

“Chàng tránh ra... á..., ai muốn với chàng sinh nhiều con nít như vậy chứ?”

“Sinh đi mà, sinh đi mà...”

“Cút...”

“Lan nhi, nàng rất thô lỗ (bạo)...”

Nàng dâu ở trong phòng đả tình mạ tiếu*.

[Đả tình mạ tiếu*: đánh yêu mắng yêu...]

Tay trái tay phải đều ôm tằng tôn, Bạch lão thái quân cười hắc hắc, lặng yên không tiếng động xoay người rời đi.