Chương 6: Họa từ...Chim.

Diệp Bất Phàm ngồi tại bên trong động phủ của mình nhắm mắt hồi tưởng lại quá trình Ngưng Khí, đáy lòng vẫn còn phát lạnh.

Nửa canh giờ sau Diệp Bất Phàm quyết định rời động phủ tiến về Hạ Viện Nhiệm Vụ Đường, biết quá trình Ngưng Khí khó khăn tự thân không thể nào thực hiện, hắn muốn tìm Nhiệm Vụ Đường trưởng lão báo danh tông môn nhiệm vụ mục đích cuối cùng là dùng điểm cống hiến đổi lấy Phá Cảnh Đan đan phương, nếu vẫn còn dư một ít sẽ hối đoái chút linh thạch, hơn nữa, đi hoàn thành tông môn nhiệm vụ rất có khả năng sẽ phải hạ sơn, Diệp Bất Phàm muốn mượn nhờ lần này tiến nhập vào sâu Khâu Sơn sơn mạch, nghe đồn ở bên trong Khâu Sơn linh dược rất nhiều.

Thời điểm Diệp Bất Phàm mở ra cửa động phủ thì Hắc Điểu cũng mang theo bộ dáng hốt hoảng quay về, đầu nó lại trọc thêm một mảng, toàn thân lông vũ xơ xác giống như vừa mới trải qua một trận kinh thiên chi chiến.

Hắc Điểu nhìn Diệp Bất Phàm bằng ánh mắt cầu khẩn, ánh mắt này khác xa dĩ vãng, là hoảng sợ còn bất lực lại mang theo một chút mông lung chi ý, Hắc Điểu chủ động chui vào ống tay áo Diệp Bất Phàm ở bên trong không ngừng run, thanh âm the thé:" Diệp tử cứu ta!".

"Chuyện gì?" Diệp Bất Phàm chán ghét hỏi, đối với con chim này trước sau đều không có tâm ý giao lưu, nhưng mà từ lúc Diệp Bất Phàm cứu sống nó bên trong Hỏa Trì Khâu Sơn thì Hắc Điểu luôn miệng muốn nhận hắn làm lão bằng hữu.

Ban đầu đối với một con chim nhỏ biết nói chuyện Diệp Bất Phàm cũng hết sức hiếu kỳ nhưng qua một tháng thân cận Hắc Điểu mang lại cho hắn không ít rắc rối, lần gần nhất lén trộm hơn ba trăm cái nội y của Hạ Viện nữ tu đem treo phía trước động phủ, chuyện này khiến cho Diệp Bất Phàm suýt chút nữa thanh danh mất sạch thậm chí hắn còn bị tống giam vào nhà giam Hạ Viện diện bích vấn tâm, còn mang trên mình uế danh Dâm Tặc Cuồng Ma, may mắn là sau khi Dâm Tặc Cuồng Ma thụ án thì ở bên trong Hạ Viện chuyện nữ tu bị trộm nội y vẫn liên tục tiếp diễn, không những vậy số lượng càng lúc càng nhiều.

Hạ Viện đệ tử buộc phải kiến lập một đội ngũ chuyên rình bắt tên dâm tặc thần thủ kia nhưng dâm tặc không thấy mà nội y nữ tu vẫn không cánh mà bay, cuối cùng cao tầng Hạ Viện phải ra mặt bày biện đủ loại trận pháp can thiệp thì nạn trộm nội y mới triệt để chấm dứt.

Thời gian kia, vấn nạn nội y tự dưng bay, chuyện về tên Dâm Tặc Cuồng ma tạo nên oanh động khủng khiếp, ngay cả cao tầng nữ trưởng bối đều vì cái này mà đỏ mặt, đám nữ tu tông môn càng truyền tai nhau khẩu quyết "Không mặc không sợ mất!"..

Diệp Bất Phàm cuối cùng được thả, Hạ Viện cũng đền bù tổn thất thanh danh không ít linh thạch, mãi cho đến sau này khi nhìn thấy trên tổ Hắc Điểu là những mảnh nội y tam giác rực rỡ màu sắc... Xanh, đỏ, tím, vàng thì Diệp Bất Phàm mới hoảng hồn.

Thì ra trước sau không ai vu oan giá họa mà bản thân hắn đang nuôi trộm ở trong nhà.

Đáng thương hắn, Diệp Bất Phàm biết cũng không dám tố giác, bởi lẽ ai lại đi tin chuyện một con chim có thú vui ăn cắp nội y? Thậm chí người ta còn thấy một suy mười: Chủ nhân con chim kia hẳn là một tên bệnh hoạn, chuyên huấn luyện thú sủng đi làm loại chuyện biến thái.

Hắc Điểu run run trong ngực, giống như quá sợ... Nhắm chỗ nhạy cảm kia mổ mổ mấy cái.

Diệp Bất Phàm trầm mặc, ánh mắt lóe lên hàn mang, nghĩ chắc chắn có điều không ổn liền nắm lấy cổ Hắc Điểu, nghiến răng nghiến lợi, lạnh băng chất vấn:" Lại có chuyện gì? Ngươi lại đi trộm nội y?".

"Không phải! Tất cả là tại ngươi, tên khốn kiếp ngươi vậy mà luyện chế ra Xuân Dược còn dám ép Điểu Gia ăn Xuân Dược, tai họa từ ngươi mà ra!" Bị Diệp Bất Phàm nắm chặt cổ Hắc Điểu liên tục giãy dụa, vô tội phân bua.

Đúng lúc này chân trời phía xa bỗng nhiên có một đạo thiểm điện xé không tiếp địa, lôi quang lăn lộn, lại một thanh âm rống giận mang theo mãnh liệt uy nghiêm từ bốn phương tám hướng nổ tung.

"Con chim quỷ, bổn tọa bóp chết ngươi!".

Thanh âm rơi ra, không khí lập tức liền trở nên ngưng trọng, một cỗ uy áp vô hình từ trên bầu trời Hạ Viện phiên cỗn giáng lâm, sau đó một đạo cầu vồng hướng bên này Luyện Dược Đường phi tốc tiếp cận.

Bởi Bát Cực Đạo Tông khai môn trên thế núi, toàn bộ kiến trúc cũng từ vách núi đào ra, ngay cả hơn ba vạn cái động phủ cũng hình thành theo cách tương tự cho nên một khắc khi thanh âm rung trời nổ tung tại Luyện Dược Đường hai ngàn cái động phủ san sát có không ít người nghe thấy, những người này đồng dạng cảm nhận được một vị đại nhân vật đang phẫn nộ.

"Không phải tìm ta! Chắc chắn không phải!".

"Ta bế quan nghiên cứu đan phương đã nửa tháng nay...".

"Là kẻ nào làm ra đại sự?".

"Tu luyện hôm nay bỏ thì ngày mai tu, loại chuyện hiếm gặp này không xem liền ngứa ngáy.."

Đám đệ tử Luyện Dược Đường tò mò khó chịu, giống như nắm chắc đối phương đến tuyệt đối không phải tìm mình vậy, cho nên có hơn trăm kẻ bạo gan lập tức mở cửa động phủ bước ra nghe ngóng.

Đạo cầu vồng này hướng vị trí động phủ của Diệp Bất Phàm hoành không mà đến, tốc độ nhanh chóng siêu việt bôn lôi, uy áp kinh tâm động phách càng là trong sát na giáng lâm khiến cho đầy trời là thanh âm vù vù chấn động, đạo cầu vồng ngừng lại ở giữa hư vô, khi hào quang tán đi có thể nhìn thấy một vị trung niên nhân sĩ thân xuyên tử kim đạo bào, hắn khí thế như hồng, khuôn mặt đen sạm phong trần càng biểu hiện ra tôn nghiêm khó tả, trung niên hình thể cao lớn, uy áp tự thân cuồn cuộc bốc lên vậy mà huyễn hóa một đầu Du Long tại bên trên cơ thể lặng lẽ xoay vòng..Tay áo giống như vẽ một cái phù chú Đan Đồ.

Trung niên đứng phía trước động phủ Diệp Bất Phàm, khuôn mặt lạnh băng không mang theo chút nào biểu cảm, thậm chí trong ánh mắt còn hiện lên nhàn nhạt sát khí.

Trung niên thở sâu nhìn quanh một vòng rốt cuộc mở miệng, thanh âm lạnh băng rền vang như sấm:" Con chim kia đâu? Giao nó ra!".

Diệp Bất Phàm run rẩy mở cửa cúi đầu lén nhìn, thanh âm kia tựa hồ thiên lôi, đứng trước trung niên nhân hắn có loại cảm giác bản thân nhỏ yếu không khác gì sâu kiến, giống như chỉ cần một cái ý niệm tùy tiện của đối phương cũng đủ khiến cho hắn hồn phi phách tán.

Đây chính là sự chênh lệch lớn lao ở trên cấp độ sinh mệnh, trung niên nam tử tu vi không biết, tuy nhiên tuyệt đối không ở dưới Kim Đan kỳ.

"Là Trường Đường Chủ!" Một tên Luyện Dược Đường đệ tử sát vách nhìn thấy trung niên nhân thì không khỏi chấn kinh, lạc giọng hô lớn.

"Trường Đường Chủ nào? Có phải Trường Đường Chủ của Pháp Binh Đường?" Đồng học hàng xóm nghe vậy cũng giật mình, kinh nghi hỏi.

"Đúng rồi! Là ngài ấy!" Tên kia gật đầu nhỏ giọng đáp, trong thanh âm hàm chứa tôn kính, tôn kính này không có chút nào giả tạo mà là một loại sùng bái chất phác đến từ phế phủ, hắn đối với trung niên nhân Trường Đường Chủ hiển nhiên có nhận thức, hơn nữa còn nhận thức khá sâu.

Vào mấy năm trước một lần xuống núi hoàn thành nhiệm vụ tông môn nhóm của hắn có hơn 30 tên đệ tử Luyện Dược Đường dưới sự bảo vệ của người hộ đạo tu vi Trúc Cơ viên mãn tại bên trong chỗ sâu Khâu Sơn sơn mạch không may gặp phải Kết Đan Thú Vương, nếu không có Trường Đường Chủ kịp thời tiếp viện thì có lẽ hắn cùng đồng bạn giờ phút này đã xanh cỏ.

Vị Trường Đường Chủ trong mắt hắn cũng như đám thâm niên đệ tử là một người tương đối điềm đạm, tính cách hướng nội, thông thường triệt để thu liễm rất ít khi bộc phát, mặc dù tu vị cao thâm, địa vị càng là hết sức siêu nhiên, thế nhưng tại toàn bộ Hạ Viện chưa một lần phát uy, nhưng lần này có vẻ lớn chuyện.

"Tên kia là ai lại to gan chọc giận Trường Đường Chủ?".

"Hắn có lẽ là tân sinh đệ tử, tên này muốn chết!".

"Ta biết! Hắn tên gọi Diệp Bất Phàm tân sinh Luyện Dược Đường, mới đi vào Luyện Dược Đường gần một năm, nghe đồn trên Đan Tu rất có thiên phú, tuy đi sau nhưng đã vượt trước đám người chúng ta trở thành một tên Đan Đồ cao cấp".

"Hắc Hắc! Các ngươi quên Dâm Tặc Cuồng Ma rồi sao?".

"Dâm Tặc Cuồng Ma? Là hắn?".

"Nói vậy không đúng, hắn chỉ là kẻ bị oan, nhưng mấy tháng trước bên trong vụ án nội y cũng vô tình mà trở nên rất có danh khí!".

Tại mấy trăm động phủ lân cận thanh âm nghị luận quanh quẩn, đám người này khi nhìn thấy Trường Đường Chủ mang theo bộ mặt hung thần ác sát đích thân giá lâm thì vô cùng kinh sợ, nhưng đồng dạng đối với Diệp Bất Phàm cũng dâng lên không nhỏ hiếu kỳ.

Diệp Bất Phàm cảm nhận được sát khí trong mắt đối phương thì trái tim gia tốc nhảy dựng mấy cái, hắn dám chắc lần này Hắc Điểu đã làm ra tai họa không nhỏ, mà bản thân khi đứng trước một vị Đường Chủ khủng bố như vậy quá lắm cũng chỉ là a miêu a cẩu, hiển nhiên không giải quyết được vấn đề.

Diệp Bất Phàm nuốt vào mấy hơi sương lạnh, đại não nhanh chóng ứng biến, nhưng mà trước sau hắn vẫn không tài nào nghĩ ra con chim kia làm đến loại chuyện thương thiên hại lý gì để cho đối phương phải truy sát tận cửa.

Diệp Bất Phàm không đáp, ánh mắt mang theo thành thật hướng Trường Đường Chủ nhìn tới, vẻ mặt càng hiện lên vô tội, hiện tại hắn chỉ có một cách là nương theo ánh mắt, nương theo cảm xúc của đối phương để nói chuyện.

Diệp Bất Phàm trầm mặc lắng nghe tiếng nghị luận xung quanh, trên thần sắc hiện ra một chút mông lung khó hiểu, như muốn nói cho đối phương nghe.

"Ta hoàn toàn không rõ chuyện gì, cũng không hề có con chim mà ngài cần tìm!".

"Nhưng thực sự ta có con một con chim khốn kiếp chuyên đi gây chuyện!" Diệp Bất Phàm âm thầm kêu.

"Đối phương tìm đến đây chứng tỏ đã nhìn ra được cái gì đó, hơn nữa Kim Đan cường giả không ai là người tùy tiện, nếu để hắn phát hiện ta nói dối sẽ lớn chuyện, chẳng thà đổ hết tội lên đầu con chim kia..Hừ! Làm như vậy không sai, ta với nó dù sao cũng không phải thân thuộc gì, còn hứa với lòng từ nay kết thù cùng toàn bộ chim chóc trong thiên hạ!" Diệp Bất Phàm hừ lạnh, hai bàn tay xiết chặt làm ra quyết định rồi.

Mọi chuyện nói thì dài nhưng diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn, đại não Diệp Bất Phàm chuyển động cực nhanh, từ khi Trường Đường Chủ mở lời cho đến khi hắn làm ra quyết định tố giác Hắc Điểu chỉ phát sinh trong vòng mấy cái hô hấp.

Khi một lần nữa Diệp Bất Phàm nhìn đến Trường Đường Chủ, nhìn thấy biểu cảm đang từ tức giận chuyển dần sang âm trầm mới hốt hoảng chắp tay ôm quyền, thanh âm nhàn nhạt rất có cốt cách:" Đệ tử mặc dù chưa hiểu Đường Chủ đến đây vì chuyện gì, tuy nhiên được nghênh giá là điều vinh hạnh trong đời!".

Ngưng một chút, Diệp Bất Phàm cúi đầu càng sâu, ánh mắt tóe lên hàn mang dìu dịu, thanh âm đồng thời biến trong trẻo chất phác khiếp người:" Đệ tử quả thực có một con chim nhỏ, nó là ngày trước khi đệ tử hạ sơn cứu được từ bên trong Hỏa Trì Khâu Sơn, đến nay vì tưởng nhớ mà luôn theo bên người, con chim này cốt cách ngu dốt, tựa hồ sinh ra đã bị phụ mẫu vứt bỏ không dạy dỗ, đệ tử hao tâm khổ tứ nhưng cũng đành bất lực!".

"Con chim đó ở đâu? Giao ra đây, ta tha cho ngươi tội không quản được súc sinh!" Trường Đường Chủ quét mắt nhìn Diệp Bất Phàm, lời nói đã bày tỏ thái độ.

Đối với ngươi ta sẽ không truy cứu!.

Diệp Bất Phàm mừng thầm da mặt giãn ra, khi hắn chuẩn bị nắm đầu Hắc Điểu từ trong ngực thì bên tai bỗng vang lên thanh âm the thé:" Tiểu Diệp tử! Uổng công ta coi ngươi là lão bằng hữu! Ngươi! Ngươi vậy mà muốn bán đứng Điểu Gia?".

"Con em ngươi! Ai muốn cùng ngươi làm bằng hữu? Gây họa không chịu gánh còn muốn kéo ta chết chung.." Diệp Bất Phàm liên tục hấp khí, hắn quả thực muốn dẫm chết con chim chết dẫm này.

"Nói cho ngươi biết Điểu Gia vừa đi cưỡng hiếp một đầu Thải Phượng cái, chính là thú sủng của tên mặt đen này, tuy nhiên ta làm như vậy cũng là vì ngươi bắt Điểu Gia ăn Xuân Dược, ở đây tội trạng tất cả là do ngươi tạo ra, tiểu tử ngươi đừng mơ bán đứng Điểu Gia!" Hắc Điểu giống như đọc được suy nghĩ trong lòng Diệp Bất Phàm, lên tiếng dọa.

"Vô sỉ chim..Ai làm chứng cho ngươi là ta bắt ngươi ăn Xuân Dược?" Đáy lòng Diệp Bất Phàm lộp bộp mấy cái, hắn không biết quái đan mà lúc trước bản thân luyện chế có thực là Xuân Dược hay không, tuy nhiên bản tính Diệp Phàm trước nay luôn cẩn thận, như lời cha hắn dạy.

Hành sự cẩn tắc vô áy náy.

Nghĩ vậy Diệp Bất Phàm mới cúi đầu hướng Hắc Điểu nhỏ giọng thăm dò.

"Dược tính vẫn còn, hơn nữa ngươi cho Điểu Gia nuốt bảy viên, ta nhổ ra hết ba viên rồi, ngươi tưởng chỉ mình ngươi biết...Cẩn tắc vô áy náy thôi sao...Ngươi thử dùng đầu nghĩ xem tên mặt đen kia sẽ tin ai? Một con chim nhỏ vô tội hay một tên lưu manh bán bạn? Không chừng khi ta mở miệng hắn còn mừng điên đem ta về thu làm thú sủng cũng nên!" Hắc Điểu bất mãn hừ lạnh.

Diệp Bất Phàm nghe thì da mặt lập tức tái đi, trong lòng lo được lo mất, càng đắng chát cực kỳ, thầm mắng:"Con em nó! Ta thực sự không khôn hơn một con chim!".