Chương 32: Tên ta Hàn Cao!

Chương 32: Tên ta Hàn Cao!.

Chu Như nhìn biểu tình của Diệp Bất Phàm hiển nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu, nhưng mà nàng không quan tâm bởi thời gian đi vào Vạn Kiếm Tông đám cao tầng Vương gia cũng không căn dặn phải giữ kín thân phận.

Nàng xuất thân Vương gia tiểu công chúa sau đó lại vào nhất lưu tông môn làm một cái đệ tử cũng giống như từ quý tộc rơi xuống phàm nhân vậy, nàng hồn nhiên lớn lên không quá quan trọng bối cảnh nhưng mà Vương gia căn cơ ở trong mắt nàng nhìn thấy tuyệt đối không phải tầm thường, nàng có một ca ca Thiên Nhân đỉnh cao, một vị bá phụ mà chỉ bức tranh của hắn treo ở tổ đường cũng đủ để trấn áp hết thảy, còn có một vị thúc thúc họ Lưu tự Kim Bưu mơ hồ Phi Thăng chi cảnh.

Căn cơ như vậy chỉ một chút để lộ ra ngoài cũng đủ khiến cho toàn bộ tông tộc Bộ Thiên giới vực e ngại, thậm chí tồn tại khủng bố giống như Linh Giới đại giáo vô thượng đều phải cấp cho Vương gia mặt mũi...

Nàng không biết ở Vạn Kiếm Tông rốt cuộc có cái gì để cho Vương gia động tâm, nhưng mà sứ mệnh kia tại trong biểu tình của ca ca lúc giao phó có vẻ không hề đơn giản.

"Ngươi tìm thấy một cái động phủ, bên trong có rất nhiều bảo vật?" Diệp Bất Phàm biết đôi khi tò mò quá nhiều cũng không tốt, cho nên không hỏi thêm liền nghiêng đầu nhìn Chu Như, chuyển chủ đề.

"Đúng là có một cái động phủ, bên trong nghiêng ngã lô đỉnh còn có một mảnh linh điền giống như động thiên vậy, nhưng mà phía ngoài tồn tại kết giới, với tu vi của chúng ta không thể phá được, ta chỉ phán đoán...Thực không ngờ lại dẫn đến họa sát thân..Nếu như ngươi muốn nhìn thì sáng mai ta đưa ngươi đi, nhưng mà thông tin đã lộ ra ngoài chỉ sợ có càng nhiều kẻ tìm đến tranh đoạt, đoán chừng sẽ rất nguy hiểm" Chu Như nhỏ giọng kể.

"Kết giới đó trông như thế nào?" Diệp Bất Phàm càng nghi hoặc, đáng ra địa phương này nếu tồn tại một chỗ như vậy phải bốc hơi từ sớm rồi mới đúng, chỉ là trung vi Khâu Sơn mà thôi cũng không phải bí ẩn như trung tâm Khâu Sơn cấm địa.

"Giống như một vị Kết Đan bày ra kết giới, chí ít phải có Trúc Cơ viên mãn chi lực mới phá được!" Chu Như trầm ngâm nói.

"Như vậy chúng ta không có cơ hội đoạt?" Diệp Bất Phàm hỏi, hắn cảm thấy có chút hứng thú, động phủ Kết Đan cảnh để lại bảo vật tuyệt đối sẽ không ít, rất đáng để liều mạng.

"Không phải không có cách, nhưng sẽ mất nhiều thời gian.." Chu Như lặng yên nói, tại gió núi lướt qua mơn trớn y phục, giống như muốn nâng lên tóc nàng, Chu Như nghiêng đầu nhìn trời chiều, nhìn tà dương ngang chân núi.

Bóng đêm lặng lẽ cắn nuốt chút ánh sáng cuối ngày, một bầy chim sà xuống tán rừng tranh nhau chỗ trú giành giật inh ỏi một góc trời, tựa hồ báo hiệu ngày tàn đêm hiện.

Đêm đáng ra nên lặng nhưng mà lúc này bỗng nhiên có một đạo thanh âm giống như sấm sét nổ vang trời, hồi lâu không tán quanh quẩn thiên địa:"Kẻ nào giết đệ tử Vạn Yêu Cung, đi ra đền mạng!" Thanh âm ẩn chứa Trúc Cơ chi uy càng mang theo một cỗ điên cuồng hiếu sát, người đến là Trúc Cơ nhưng không phải Trúc Cơ tầm thường, bỗng thấy bầu trời chớp động giống như mưa rào sắp đến, không khí nhất thời ngột ngạt áp bách cực kỳ.

Một cái cự đại luân bàn ánh sáng màu tím ở trên tán rừng ầm ầm xoay chuyển nhấc lên tố lốc, bên trên ngạo thị đứng mấy cái thân ảnh đều là thanh niên trẻ tuổi, vị trí trung tâm luân bàn một thiếu niên mi thanh mục tú im lặng ngồi, thiếu niên khuôn mặt non nớt giống như tuổi đời quá trẻ, tuy nhiên khí tức trên thân khủng bố đến độ ngưng tụ hóa kiếm hình ở trên đỉnh đầu hắn vờn quanh, kiếm hình này mỗi một đạo đều chân thực sắc bén không gì sánh kịp, hiển nhiên thiếu niên Kiếm Đạo.

Có lẽ bọn hắn từ trước đã tính ra nhân quả bên trong cho nên vừa đến liền lấy khí cơ khóa chặt đám người Vạn Kiếm Tông cùng Diệp Bất Phàm.

Người đến bất thiện càng mang theo khí tức khủng bố để cho Diệp Bất Phàm nhìn tới liền run lên một cái đáy lòng thầm kêu không ổn.

Lúc này gần 20 tên đệ tử Vạn Kiếm Tông đều đã tụ tập xung quanh Diệp Bất Phàm, đồng loạt nhìn lên bầu trời trong lòng run rẩy dữ dội, đối với khí tức dạng này bọn hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, là chênh lệch ở trên cấp độ sinh mệnh...

Lấy Diệp Bất phàm làm trung tâm bởi thấy trong mắt hắn trước sau một mạt âm lãnh, giống như tìm nơi nương tựa nhưng mà không biết trong lòng Diệp Bất Phàm hiện tại sấm sét nổ vang.

Chu Như thất sắc nhìn Diệp Bất Phàm, tựa hồ muốn hỏi:" Bây giờ phải làm thế nào!".

"Nguy cơ, chân chính nguy cơ! Bọn hắn đến là để báo thù, ta giết mấy chục mạng Vạn Yêu Tông đệ tử cho nên ở giữa hận thù đã không còn gì để nói, cũng không nhất thiết phải nhiều lời...Tranh thủ thời gian, chạy được bao nhiêu thì chạy, bọn hắn thanh thế nhìn thì khủng bố nhưng lại ít người không thể nào một hơi giết hết được...Rốt cuộc chỉ còn cách này!" Diệp Bất Phàm âm thầm suy tính, không vì biến cố mà loạn, hắn làm sao có thể không sợ, nhưng mà sợ hãi ở trong hoàn cảnh này giải quyết được cái gì? Nếu như hắn lộ ra run rẩy, nếu như hắn lộ ra hoảng sợ thì không chỉ hắn, hết thảy nhân mạng hôm nay bỏ.

Nhân mạng Vạn Kiếm Tông đang nhìn vào cái phao cứu sinh này, mặc dù phao xịt nhưng ở trên khía cạnh trấn an tâm lý vẫn có chỗ dùng.

"Chạy được bao xa thì chạy, mỗi người một hướng...Nhanh!" Diệp Bất Phàm bỗng nhiên gầm lên một tiếng, trước tiên đẩy vào lưng Chu Như.

"Chạy!" Ai nấy trong lòng nổ vang một cái, cùng hô to, minh bạch Trần Mộc thâm sâu khó dò kia chỉ e cũng không phải đối thủ, cho nên không hẹn mà cùng nhau tách ra, ở bên trong rập rạp chằng chịt cây cối điên cuồng đào thoát tranh thủ đường sống, đều xuất ra thủ đoạn bảo mệnh...

Chạy...

"Chạy được sao! Các ngươi hôm này chết! Đã định!" Lóng lánh kiếm ảnh vờn quanh cơ thể, thiếu niên nhỏ giọng nói, một câu tầm thường nhưng ở giữa thiên địa nổ vang hóa thành gợn sóng, giờ phút này hắn bỗng nhiên mở mắt, chỗ sâu ánh mắt bắn ra hai đạo kiếm khí lạnh thấu xương, càng có vô cùng vô tận kiếm khí giống như nhất ngôn thành pháp nương theo lời nói một sát buông xuống.

Kiếm khí như mưa kinh thiên động địa chém đứt hư vô chém bay từng mảng tán rừng, bên dưới đệ tử Vạn Kiếm Tông một vài kẻ chậm chân trực tiếp bị chém chết, Diệp Bất Phàm cản trước chật vật tránh một đạo, ở lúc nghiêng người xuất ra tàn kiếm bát phẩm, xuất một thức Du Long Hoành Thiên.

"Thôn Nguyệt!" Diệp Bất Phàm gầm nhẹ.

Mũi kiếm thẳng trời, chuôi kiếm ngang ngực phát ra lóng lánh kiếm quang, bát phẩm tàn kiếm giống như cũng cảm nhận được nguy cơ vậy mà rít lên một tiếng bén nhọn, nếu như đem kiếm nhìn thành người thì giờ phút này tựa hồ cũng có nhân tính..Tại thân kiếm sát khí trận trận bốc lên, tám đạo minh văn chạy dọc thân kiếm toàn bộ bộc phát sáng chói, mỗi một đạo minh văn chính là phẩm cấp luyện binh, năm đạo rực rỡ kim quang, ba đạo cuối cùng hơi mờ nhạt nhưng vẫn cố gắng tranh đua.

Đỉnh đầu hào quang chiếu rọi, bát phẩm pháp binh phân hóa tám đạo, kiếm ảnh ngự không liên miên bất tuyệt.

Minh bạch một kích này dù muốn hay không cũng đều phải toàn lực, vì vậy đan điền nổ mạnh, Diệp Lục ấn ký tại trên đỉnh đầu lóng lánh, Sát Lục chi khí gào thét mà ra, theo cánh tay bám lấy thân kiếm hóa thành một con tiểu xà.

Chầm chậm buông tay.

Tám đạo kiếm ảnh cũng chầm chậm ngã về hư vô phía trước, lấy luân bàn ánh sáng kia làm mục tiêu, chớp mắt chém xuống.

Một tiếng kiếm minh sắc dài đi trước chỉ thấy hư vô phạm vi nhỏ rách ra, ngay lúc này khi kiếm ảnh chém lên luân bàn thiếu niên bên trên nhếch môi hừ lạnh, cao cao tại thượng nhìn xuống trong mắt giống như có chút kích thích, bỗng nhiên nâng tay điểm ra một chỉ.

Một chỉ là Trúc Cơ đạo pháp ẩn chứa nhàn nhạt đạo vận, ngay lập tức phía trước kiếm ảnh của Diệp Bất Phàm trống rỗng xuất hiện một thanh kinh thiên chi kiếm, là kiếm hoàn toàn không phải kiếm ảnh.

Kiếm dài ba thước chuôi nạm vàng ròng, mũi bọc đá quý..Khắc vẽ văn tự rập rạp tỏa ra khí tức ngũ phẩm pháp binh, đem so thì kiếm này thua ở trên cấp bậc nhưng uy thế chỉ hơn không kém.

Thiếu niên cũng nhìn thấy kiếm trên tay Diệp Bất Phàm sáng chói năm đạo minh văn, ba đạo cuối cùng quá mờ nhạt không cảm ứng được, cho nên nghĩ rằng đối phương sở hữu ngũ phẩm pháp binh...Ban đầu có chút ngoài ý muốn nhưng như cũ xem thường.

Kiếm chặn kiếm, thực cản hư, một trên một dưới đụng chạm nhấc lên nổ vang ngập trời.

Kiếm ảnh toái diệt, Diệp Bất Phàm bị phản phệ lập tức phun ra một ngụm máu tươi lảo đảo lùi lại, ngẩng đầu nhìn lên vẫn thấy kiếm kia treo ngược hư vô chặn trước luân bàn như cũ kinh thiên động địa.

"Chưa tới Ngưng Khí hậu kỳ lại chém ra một kiếm cực hạn Ngưng Khí, dũng cảm cản trước để cho đồng bạn tháo chạy...Ngươi cũng có thể xem như thiên kiêu..Thiên kiêu như ngươi chết ở dưới tay ta nên không oán không hối!" Thiếu niên bên trên mỉm cười âm u bỗng nhiên đứng dậy, hướng bầu trời bước ra ba bước, khí thế nhấc lên y phục, gió trời nhấc lên tóc đen.

"Trước khi giết ngươi...Cho ngươi biết oan đầu nợ chủ..Tên ta..Hàn Cao!".