Chương 128: Day 9: Tội Ác

“Ta hận ngươi , ta mất hết mọi thứ cũng vì ngươi!”

“Tao đáng ra đã có được một núi vàng...nhưng tất cả không còn cũng nhờ mày đấy thằng khốn!”

“Chết đi….”

“Hãy chết đi thằng khốn!!”

“Chết đi!”

“Tất cả là do mày!”

….

Trong một nơi nào đó…..với khắp nơi đều chỉ một màu đen kịt tối tăm không có chút ánh sáng

Dần dần hiện ra dần những tia sáng màu đỏ trông vô cùng dữ tợn

Chỉ thấy những bóng người đen vờn quanh lượn qua lượn lại không ngừng cùng với những lời chửi rủa tàn độc không ngừng lải nhải

Bao quanh bởi chúng chính là một cậu thanh niên trẻ tuổi

Chính là Ren vừa mới tỉnh dậy trước những lời chửi rủa đầy hận thù kia

“Ô….mấy thằng ngu tụi mày vẫn chưa chịu đi sao?” Ren nở một nụ cười lạnh lùng

Hiện tại bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt không ngừng chảy ra máu của chúng

Những bóng đen này lần lượt là lũ buôn người,người thám hiểm,Goblin và lũ Raider mà cậu từng giết trước kia

Thậm chí là gia đình của một vài thằng ngu ở đây nữa cậu chưa từng gặp qua bọn chúng

Số lượng có vẻ không nhiều nhưng từng người bọn chúng đều mang lên vẻ hận thù thấu xương đối với cậu

Không ngừng lải nhải về mối hận ngấm sâu vào trong linh hồn của chúng

Có vẻ như mấy thằng đã chết đang vùng dậy chỉ trích tội lỗi của cậu….và cậu phải đối mặt với chúng nhỉ?

Chúng nói rằng cậu không được phép sống

Cứ hét lên chết đi, chết đi rất nhiều lần

Và chỉ lặp đi lặp lại những lời nói vô nghĩa đó

Nếu Ren là người bình thường, có lẻ cậu sẽ bị mấy thứ này hù dọa đấy

Nhưng đáng tiếc, Ren không còn là con người nữa rồi

“Hahaha….khá thú vị đấy!”

“Mấy thằng ngu bị tao giết giờ đang cố gắng vùng dậy sao?”

“Ồ, về địa ngục đi Bitch….!” Ren lấy ra một thanh kiếm vừa nắm lấy đầu của một thằng buôn người

Cậu dùng chân giẫm lên đầu của hắn rồi lấy kiếm cắt lấy đầu của tên này ra rồi đá về phía lũ người chết

Thằng buôn người này mất đầu ngã nằm xuống đất….rồi từ từ đứng dậy với nụ cười quái dị

“Hahhah….bọn tao vốn đã chết!”

“Mày cũng không thể giết bọn tao lần nữa đâu!Hahaha hãy trả mạng lại cho tao” Vẻ mặt vui sướng của từng người bọn chúng , dường như sắp được mãn nguyện trong việc trả thù những ‘tội ác’ mà Ren đã gây ra…..

Chúng đang trông mong chờ vẻ sợ hãi và cầu xin tha thứ trước khi bị chúng giày vò ,chà đạp cậu tới chết

Ren nở một nụ cười khinh :” Hờ….”

“Hahah….hahahaah…” Rồi bắt đầu giơ một bàn tay che mặt của mình lại cười to

“Thật thú vị….tao cũng muốn gặp lại bọn mày lắm đấy!” Nụ cười của cậu làm Ren tựa như một con ác quỷ!

Đáng sợ vô cùng….đến nổi mà đám oan hồn kia cũng khựng người lại và bắt đầu cảm thấy không ổn

“Tao còn muốn đem bọn mày tra tấn càng nhiều nữa cơ!” Ren ngưng người rồi chăm chú nhìn bọn này rồi từ từ bước lại gần

Cậu không hề quan tâm mấy thằng người chết đang cố tấn công cậu

Chúng hận cậu như cậu kinh tởm và ghét bọn chúng

Do đó cậu bắt đầu hành hạ bọn chúng, thuận tiện nâng cao kỹ năng tra tấn của mình

Không lâu sau….vang lên vô số tiếng kêu gọi thảm thiết

“AAAAA…..mày chết đi thằng khốn mày chết đi!”

“AAA…..”

“Còn mạnh mồm được cơ đấy!”

“Tao sẽ gia tăng một chút độ khó!”

Ren nở một nụ cười….bắt đầu nặng tay hơn...dù sao cái lũ này cũng sẽ [hồi sinh] mỗi khi bị giết chết

Vì quá nhàm chán khi cứ giết đi giết lại, chi bằng làm nhục cơ thể trái tim và linh hồn chúng

Rồi nghiền nát chúng khiến chúng phải thuần phục cậu với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đã ngấm tận trong linh hồn của chúng

Và từng khắc đều làm chúng sợ phát điên lên với những cơn ác mộng đến với chúng không ngừng lặp đi lặp lại với những cảm giác đau đớn khủng hoảng đến tột cùng

“Ahahaha….không phải hận tao lắm sao?”

“Đến đây báo thù đi nào!”

“Tiếng thét của chúng mày cứ như tiếng nhạc du dương trong tai tao đấy!”

“Đến đây để tao tiếp tục thưởng thức nó đi nào!”

Không biết từ lúc nào...Ren bắt đầu cảm thấy vui vẻ với những việc như thế này

Con mắt trái của cậu phát ra ánh sáng màu đỏ rực như máu , hoàn toàn toát ra vẻ uy nghiêm và đáng sợ của một con quỷ dữ

Thậm chí chỉ với con mắt màu đỏ này cũng đủ làm kẻ địch sợ run không thể động đậy được

Ren tiếp tục hành hạ bọn chúng chết đi sống lại

Hết lần đầu đến lần thứ 2

Lần thứ 3….chúng vẫn tiếp tục được hồi sinh

Cứ mỗi lần bị giết, chúng lại điên cuồng và tấn công càng bạo lực hơn

Đến lần thứ 5...phản ứng của bọn chúng bắt đầu chậm lại và có vẻ bắt đầu do dự

Mãi đến lần thứ mấy Ren cũng chả nhớ được nữa...dường như lũ người chết này dường như nhớ được cái quái gì xảy ra trước khi bị hành hạ đến chết

Chúng bắt đầu sợ hãi ,dù là với cậu , người mà chúng hận đến tận sâu bên trong linh hồn đều bắt đầu cảm thấy sợ hãi tột độ

Chúng không dám đến gần, mà ngược lại bỏ chạy, cầu xin cậu tha thứ cho chúng trong khi đang khóc lóc

Và thậm chí sẽ chấp nhận mọi yêu cầu mà cậu đưa ra chúng sẽ làm không chút do dự nào chỉ cần đừng tra tấn chúng một lần nào nữa

Mà lạ nhỉ? Lẽ ra chính Ren nên là người phải cầu xin mới đúng nhỉ?

Chúng dù gì cũng chết rồi thì phải hành động như người chết mới đúng chứ?

Mà khoan….cậu cũng là vua của vong linh mà….vua người chết? (Kế vị từ Mortos đệ nhất)

Thì sợ cái quái gì mấy đứa này chứ?

Nhưng giờ đây bọn chúng đang khóc lóc và van xin tha thứ ở trước mặt cậu đây

Không vui chút nào cả

“Có vẻ như mình sẽ thử nghiệm thêm một vài cách cho đỡ buồn vậy!”

Vẫn còn khá thú vị khi nghĩ ra một vài phương pháp hành hạ và tra tấn chúng chết đi sống lại với những lần cải thiện hơn những lần trước

Thậm chí là thử truyền năng lượng của mình vào cơ thể, khiến chúng phồng lên và phát nổ tan tành một đống máu cũng rất là thú vị nữa

Điều này cũng khá thuận lợi nếu cần tra tấn bẻ gãy tinh thần của một ai đó (Nếu có)

“Nhìn ta đi nào?”

“Vợ con chúng mày có lẽ cũng hận tao mà đúng không?”

“Muốn giết tao lắm phải không?”

“Thái độ thù hận của bọn mày đâu mất tiêu rồi?”

“Thằng nào vừa nói không tha cho tao đấy nhỉ?”

“Giờ thì mở mồm ra mà nói tao nghe xem nào?”

“Hay câm hết cả rồi?”

“Kẻ mà tụi mày thù điên đang đứng trước mặt đây….đến đây đi nào!”

“Khao khát trả thù của tụi mày chỉ nhiêu đây thôi à?”

“Ahahahaha….”

Không thể tưởng tượng nổi, mức độ tàn bạo của Ren lại đáng sợ đến thế

Đến mức mà những kẻ mà cậu từng giết, và hành hạ liên tục giờ đây chỉ nhìn cậu với ánh mắt hoảng sợ, không giữ được lòng thù hận của mình mà cố gắng chạy trốn khỏi cậu trong nỗi tuyệt vọng

Thậm chí,chỉ có 1 số còn nghe theo mệnh lệnh của cậu vì quá sợ….để mà sâu xé lẫn nhau cơ

Không còn một ai dám thách thức cậu , cũng chỉ có sợ hãi luôn in sâu vào bên trong linh hồn của chúng

….

Nhưng thông qua lần này,kỹ năng [tra tấn] , [huấn luyện nô lệ] của cậu lại dường như tăng lên một bước mới bằng cách sử dụng đau khổ và sợ hãi

Tuy nhiên phương pháp này lại cần phối hợp với kỹ năng [phục hồi] để có thể duy trì những người bình thường sống

Nó cũng khá có ít nếu bây giờ Ren nên luyện thêm một vài môn pháp thuật cần thiết nữa chứ?

Nghĩ đến đây Ren bắt đầu hào hứng

Cậu sẽ tiếp tục thử nghiệm

“Không...làm ơn đừng lại đây!”

“Tôi...không muốn sống thêm một giây nào nữa….”

“Làm ơn….”

“Xin hãy giết tôi đi….tôi không muốn hồi sinh lần nào nữa!!”

“Tôi không cần hận cậu nữa...tôi tha thứ cho tội lỗi của cậu, xin hãy để tôi ra đi!”

Đến khi cậu tra tấn đến một mức độ nào đó….Ren có chút thu hoạch nhỏ

Thì bọn chúng đột ngột dần dần bắt đầu tan biến

Chúng đang hạnh phúc vì chính chúng đã được giải thoát

“Chúng ta giải thoát rồi”

“Chúng ta được cứu rồi!”

Và dường như tan biến lại là một điều hạnh phúc nhất mà bọn chúng từng trải nghiệm cho tới bây giờ

….

p/s: Sự điên loạn vốn có đến từ Ren cũ….cậu ta từng là nô lệ và bị tra tấn rất nhiều ngày…..đến điên luôn...đến khi được ông chú thợ rèn nhận nuôi mới bình thường lại nhưng cảm giác bạo ngược muốn trả thù vẫn còn dữ dội

….

Khi lũ người chết đã hoàn toàn biến mất

Xung quanh bắt đầu sáng lên….

Và hiện ra rõ ràng một cung điện xa hoa tráng lệ

Được đặt đầy với những châu báu, vàng bạc cùng với trang bị quý giá sáng lấp lánh khắp nơi

Không chỉ vậy mà còn có cả một thác nước,một khu vườn,nhà bếp,một nhà xưởng và một chiếc vương tọa đều làm từ hoàng kim lấp lánh vô cùng

Đều mang một vẻ xa hoa tráng lệ….vô cùng đặc biệt và sống động với từng chi tiết điêu khắc

Vừa nhìn thấy chúng ,Ren chưa kịp làm gì thì cậu dường như bị một cái gì đó lôi kéo ra ngoài

Cũng vì thế mà Ren cũng mở mắt tỉnh dậy….

“Chào buổi sáng….” Bridget nhìn cậu nở một nụ cười vui vẻ lên tiếng

“Ờ chào cô Bridget!” Ren bật người dậy nhìn xung quanh một tý trả lời

Cậu phát hiện cậu đang nằm trong căn phòng của mình….

Là mơ sao? Ren thầm nghĩ

Nhưng cậu không cảm giác được chính mình như đang mơ….

“Nó không phải mơ đâu…”

"Chỉ là chiếc vương miện của cậu được nâng cấp mà thôi....nó đúng là đồ tốt đấy" Bridget thổn thức không thôi

Vì thứ này đúng là vẫn khá giá trị với Thần linh

Tuy nhiên nó đã có chủ và chỉ duy nhất 1 chủ mà thôi

May mắn thay, nó chưa tự phát triển để hoàn toàn tự chủ

Cho nên Bridget có thể đồng hóa mình vào một phần của nó và đẩy mạnh nâng cấp của chiếc vương miện kia

Nên nếu Bridget không may bị tiêu diệt

Thì cô ta vẫn có thể tồn tại dưới hình dáng của một khí linh bên trong chiếc vương miện này (Điều này thì cũng 1 phần bên trong điều kiện) tuy nhiên Ren vẫn là chủ nhân thực sự của nó

"Không ngờ cô lại cũng sợ chết đấy"

"Sống càng lâu thì sao lại không sợ chết?"

"Huống chi, nếu sở hữu một món 'thần khí' thì dù là cậu cũng có thể áp chế được tôi"

"Tôi cũng chỉ có nhiều quyền năng chứ không phải vô địch không đối thủ đâu chứ?"

"Vậy nghĩa là ngay từ đầu cô coi trọng chiếc vương miện này"

"Đúng...chính vì thế tôi mới để cậu tùy ý làm bậy ở đây một cách gian lận"

"Mà hiện cũng trể rồi....làm gì thì làm đi...hén...tạm biệt" Hiển nhiên, Bridget có công việc, nên cô ta lập tức liền biến đi mất dạng ngay sau đó

"Hmmm cũng không tồi nhỉ?" Từ trong tay Ren xuất hiện ra một chiếc nhẫn trông rất là đẹp đẽ và sang trọng

Cậu cầm chiếc nhẫn này lên rồi bắt đầu sử dụng ma thuật của mình mà Bridget đã cho phép cậu sử dụng

[Tên thật: Nhẫn nô lệ (chỉ Ren mới thấy)

Tên giả:Nhẫn ma thuật

Chức năng:Trữ vật,tùy chỉnh kích cỡ,tăng cường ma lực, trí tuệ cho người đeo,có thể hấp thu ma lực từ bên ngoài,gia tăng uy lực ma thuật và giảm tiêu hao ma lực

Chức năng đặc biệt (không thể bị thẩm định): Chậm rãi tẩy não (Ẩn giấu),chống thẩm định cao cấp,định vị]

"Không đến nổi nào...."

"Giờ thì mình nên làm gì tiếp nhỉ?"

"Có lẽ là nên an ủi mấy cô em của mình mới được"