Chương 125: Bất đồng quan điểm

Khi lá thư của Harry đến được tay Sirius Black, hắn đang ở một nơi cách trường Hogwarts rất xa, cùng người bạn thân Remus Lupin theo dõi hành tung của một kẻ vô cùng nguy hiểm tên là Fenrir Greyback.

Gã này chưa bao giờ được công nhận là một Tử thần Thực tử, cũng không mang Dấu hiệu Hắc ám trên cánh tay trái, nhưng gã lại lựa chọn phục vụ cho Voldemort để được giết chóc tùy thích.

Gần đây Greyback có động tĩnh, đột nhiên rời khỏi Anh, đi đến một cánh rừng ở Montenegro, sau đó biến mất. Cụ Dumbledore nghi ngờ gã ta đang âm mưu làm chuyện gì đó theo lệnh của Voldemort nên cử hắn và Remus đến đây dò la tin tức về Greyback.

Sirius đã rất cẩn thận trong việc xoá dấu vết và che giấu hành tung của mình, không ngờ con Ball vẫn tìm ra được và giao thư của Harry tới tận tay hắn.

Khi nhìn thấy con cú ấy Sirius đã ngạc nhiên vô cùng. Lúc đó là nửa đêm, hắn đang ngồi canh gác ở trước cửa hang động thì bỗng có con cú không biết từ đâu xuất hiện trước mặt hắn, im lặng đậu trên một tảng đá lớn cách chỗ hắn ngồi độ mười bước chân.

Sirius nheo mắt nhìn, sau đó nhận ra là cú đưa thư của Catherine. Chẳng lẽ Harry đã gặp phải chuyện gì? Nghĩ như thế, Sirius nôn nóng đi tới gần con Ball, nhưng con cú rất cảnh giác, vỗ cánh bay lên cao, lượn lờ trên đầu hắn hai vòng.

Như thể nhận ra ám hiệu của con Ball, Sirius nói bằng giọng bất đắc dĩ:

- Mày tên là Ball, thú cưng, à không, là bạn của Catherine, thích nhất kẹo cú loại mười Sickle một viên…

Sirius nói một tràng dài để chứng minh hắn là Sirius thật chứ không phải người khác giả dạng.

Con Ball nghe xong liền đáp xuống tảng đá lớn ở gần đó để Sirius gỡ thư ra khỏi chân nó.

Mở lá thư ra, nhìn thấy vỏn vẹn chỉ có mấy chữ, đột nhiên Sirius bật cười. Cái con bé Catherine này thật hết nói nổi.

Hắn dùng đũa phép gõ lên tờ giấy da, tức thì dòng chữ trên đó biến thành một câu khác, lời lẽ mang ý tứ nhắc nhở rõ ràng: “Chú nhớ giữ sức khỏe, trong mọi tình huống phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.”

Sirius bất giác mỉm cười. Mỗi lần hắn dự định làm chuyện gì đó nguy hiểm thì y như rằng con bé Catherine sẽ xuất hiện và nhắc hắn không nên liều mạng.

Sirius lại gõ đũa phép lên tờ giấy da một lần nữa, lúc này nội dung thật sự của bức thơ mới hiện lên.

“Chú Sirius thân mến,

Dạo này chú có khoẻ không? Con trông chú viết thư cho con đã hai tuần nay nhưng không thấy, vậy nên con gửi thư này để hỏi thăm sức khoẻ của chú.

Con và các bạn vẫn khoẻ. Mọi chuyện trong trường vẫn ổn, ít nhất là cho đến lúc này. Trường con có giáo viên dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới, bà ta tên Dolores Umbridge. Đó là một người phụ nữ mà con tin rằng chú sẽ có ấn tượng xấu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con và Catherine đã có một buổi cấm túc không mấy vui vẻ với bà ta. Tụi con phải chép phạt bằng những cây viết dùng chính máu của tụi con làm mực.

Con gửi kèm theo hai bài báo được cắt ra từ tờ Nhật báo Tiên tri. Sau khi đọc xong chú sẽ hiểu rõ hơn tình hình hiện tại ở trường Hogwarts và nỗi băn khoăn của con mà chỉ có chú mới giải đáp được.

Con mong chú ăn uống đầy đủ, chú ý giữ gìn sức khoẻ và an toàn trở về bên cạnh con.

Gửi lời hỏi thăm của con đến thầy Lupin và những người khác.

Harry.”

Sirius đọc đi đọc lại bức thư, trong lòng phẫn nộ. Dùng chính máu của học trò để chép phạt sao? Đây là hình thức tra tấn man rợ gì vậy?

Hắn xem thư xong, lại đọc qua hai bài viết mà Harry đính kèm, đôi mày càng thêm nhíu chặt. Hắn mới lên đường đi làm nhiệm vụ ba tuần lễ mà trong Hội lại có người xảy ra chuyện. Việc ông Podmore đột nhập vào văn phòng ông Fudge hắn hoàn toàn không hay biết gì. Harry muốn hỏi thăm về ông ấy hắn cũng chẳng có thông tin để mà trả lời.

Remus Lupin cũng đã tỉnh dậy, anh mệt mỏi nhìn chung quanh, thấy con cú Ball anh giật mình hỏi Sirius:

- Sao con cú ấy lại ở đây? Tụi nhỏ đã xảy ra chuyện gì sao?

Sirius không đáp mà đưa lá thư của Harry cho bạn thân đọc.

Remus xem qua lá thư thật nhanh rồi nói bằng giọng chán ghét:

- Dolores Umbridge à. Mụ già độc ác đó mà được làm giáo viên sao?

Làm sao mà Remus không biết về mụ đàn bà này, chính mụ ta đã thông qua một đạo luật chống lại người sói, khiến những người bị cắn như anh không thể kiếm được việc làm và bị phân biệt đối xử trầm trọng.

Sirius căm phẫn nói:

- Quan trọng là có vẻ như mụ ta không chỉ đến trường Hogwarts để làm giáo viên. Mụ ta tra tấn học sinh.

Remus gật đầu:

- Ừ, kiểu tra tấn này tôi chưa thấy qua bao giờ. Không biết nó có để lại di chứng gì cho bọn nhỏ hay không?

Sirius nghiến răng kèn kẹt:

- Không có loại pháp thuật hắc ám nào mà không để lại di chứng trên cơ thể nạn nhân. Mụ đàn bà khốn kiếp!

Remus nhìn khuôn mặt tức giận của Sirius, ánh mắt nghiền ngẫm, một lúc lâu sau anh nói:

- Nếu anh muốn sớm trở về để gặp Harry thì chúng ta có thể dùng mưu mẹo đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ, dụ Greyback lòi cái đuôi sói của gã ra, nhưng như thế sẽ rất nguy hiểm.

Sirius bật cười, nháy mắt nói:

- Anh cũng biết tính tôi mà. Chúng ta nên lên đường ngay bây giờ.

Vừa nói Sirius vừa nắm chặt lá thư trong tay, ánh mắt trở nên quyết đoán. Hắn không thể để mấy đứa nhỏ gặp nguy hiểm được.

Mười ngày trôi qua mà Harry vẫn không nhận được hồi âm của chú Sirius, điều này khiến nó lo lắng đứng ngồi không yên.

Catherine biết rõ chú Sirius vẫn an toàn nên bình tĩnh hơn Harry nhiều. Thỉnh thoảng nó sẽ nhỏ nhẹ an ủi Harry rằng có thể chú ấy đang làm nhiệm vụ đặc biệt gì đó nên mới không hồi âm sớm được.

Harry thật sự nghe lọt tai những lời này nên cũng thôi nhắc tới chú Sirius nữa, trong lòng thầm cầu mong chú mau quay trở về. Chỉ khi nhìn thấy được chú Sirius thì nó mới tin là chú vẫn an toàn.

Tháng Chín trôi qua chậm chạp đến nỗi Catherine tưởng như thời gian đã dừng lại ở lưng chừng đâu đó.

Bài vở ngày càng nhiều, đến nỗi dù không bị cấm túc với mụ Umbridge thì Catherine vẫn không đủ thời gian để giải quyết xong núi bài tập chỉ trong một buổi tối.

Ngay cả môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng có bài tập. Chủ yếu mụ Umbridge yêu cầu tụi học trò viết bài luận thể hiện sự tán thành các quan điểm trong sách giáo khoa. Đứa nào có suy nghĩ trái chiều ngay lập tức ăn một con 0 to tướng. Tính tới thời điểm hiện tại, bốn đứa nhóm Harry đã ăn hai con 0 trong môn này. Mụ Umbridge cảnh cáo nếu có bốn con 0 sẽ bị cấm thi rồi nhìn tụi nó bằng ánh mắt gian xảo khiến Harry suýt thì bùng nổ ngay giữa lớp.

Ngày nào có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mụ Umbridge đều sẽ gọi tên cả lớp đứng lên khảo bài, áp lực vô cùng. Đứa nào không trả lời được câu hỏi của mụ đều bị bắt chép phạt giống như Harry, nhưng số lần ít hơn, chỉ năm mươi lần. Bấy nhiêu đó cũng đủ khiến tụi nhỏ lao đao.

Neville là đứa thứ hai sau Harry bị mụ Umbridge bắt chép phạt. May mà có Catherine giúp đỡ, nếu không chắc chắn anh chàng sẽ bị mụ hành cho tơi tả.

Dưới sự thúc ép và bắt buộc của Hermione lẫn Catherine, ngay cả Harry và Ron cũng phải miễn cưỡng học bài môn này để không trúng kế mụ Umbridge thêm một lần nào.

Catherine chỉ có thể cảm thán mụ đàn bà này quá cao tay ấn, học sinh trong trường bị mụ xoay như xoay chong chóng.

Dần dà, việc đọc cuốn sách Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ vô bổ ấy trở thành thói quen không thể thiếu của hầu hết học sinh trong bữa sáng và bữa trưa ở Đại Sảnh Đường. Kể cả những đứa chống đối mụ ta cũng bắt đầu ôn bài trước giờ lên lớp để khỏi phải chép phạt.

Không ai muốn phí thời gian cho việc chép phạt. Catherine cũng không tốt bụng đến mức đi giúp tất cả mọi người. Nó chỉ giúp cho mỗi Neville thôi, sau khi ép thằng này hứa không tiết lộ cho bất kỳ ai biết nó có khả năng điều khiển mấy trăm cây viết lông ngỗng cùng một lúc.

Vết thương trên mu bàn tay của Catherine đã lành nhưng vẫn để lại sẹo. Dòng chữ “Tôi không được nói dối” và “Tôi không được vô lễ với giáo sư Umbridge” nằm chồng lên nhau như thể muốn nhắc nhở nó về hình phạt của mụ Umbridge dành cho những học sinh không biết vâng lời.

Đầu tháng Mười, cuối cùng thì Harry cũng nhận được thư hồi âm của chú Sirius.

Hôm đó là Chủ nhật, bốn đứa đang ăn trưa ở Đại Sảnh Đường thì con Ball lảo đảo bay tới và té cái “uỵch” xuống bàn, xô ngã cốc sữa của Hermione. Trông con cú có vẻ đã bị tấn công một cách thô bạo. Bộ lông màu xám bóng mượt - niềm tự hào của nó giờ đây đã bị ai đó vặt mất một mảng, nhìn xơ xác đến thảm thương.

Con Ball thả lá thư đang ngậm trên mỏ xuống, rúc lên một tiếng đầy giận dữ ở Đại Sảnh Đường rồi mổ lấy mổ để cái đĩa của Catherine.

Để không làm ảnh hưởng tới bữa ăn của mọi người cũng như chữa trị cho con Ball, Catherine ôm con cú vào lòng, đứng dậy nói với các bạn:

- Mình đi trước nhé. Con Ball bị thương nhiều chỗ, mình phải đắp thuốc cho nó.

Harry nói:

- Ừ, bồ đi lẹ đi. Trông con Ball có vẻ không được ổn cho lắm.

Dường như Hermione nhận ra được sự bất thường nào đó, nó ếm bùa Chống nghe lén lên xung quanh rồi nói với vẻ ngờ vực:

- Thật kỳ lạ, bình thường thư đều được buộc ở chân con cú, đâu có ai để cú ngậm thư bay một quãng đường dài như thế bao giờ.

Harry cầm lá thư nhàu nát ở trong tay, quan sát thật kỹ rồi nói:

- Chắc chắn có người đã động chạm vào thư, nhưng dấu niêm phong vẫn còn, có lẽ họ vẫn chưa xem được nội dung bên trong.

Ron nói bằng giọng tức giận:

- Mình dám cá là mụ Umbridge chứ không ai khác. Bồ mau mở thư ra xem chú Sirius viết gì.

Hermione cảm thán:

- Có lẽ con Ball đã phải chiến đấu ngoan cường mới đem được lá thư còn nguyên vẹn trao tận tay bồ đó Harry. Lần sau nếu chú Sirius phàn nàn con cú ấy thì bồ không được hùa theo chú, có biết không?

Harry gật đầu, nhanh chóng mở thư ra xem. Trên đó chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: “Chú vẫn khoẻ. Mong được gặp lại con.”

Harry nói:

- Phải chờ Catherine quay lại thôi. Mình không biết cách giải mã loại thư từ này.

Hermione thì nghĩ đơn giản hơn, nói:

- Mình chẳng thấy có gì cần giải mã ở đây cả. Mình đoán chú muốn gặp bồ ở làng Hogsmeade, tại nhà hàng của chú.

Harry như hiểu ra gì đó, gật gù:

- Bồ nói cũng phải. Nhưng vẫn phải chờ Catherine xem chú Sirius còn muốn nhắn gửi gì cho mình nữa hay là không.

Catherine mất khoảng nửa tiếng để chữa trị ổn thoả cho con Ball và cam đoan rằng nó sẽ không bị tấn công nữa thì nó mới bớt giận và chịu bay về chuồng, trên chân cắp theo một gói kẹo cú to tướng.

Khi trở lại Đại Sảnh Đường, Catherine hỏi các bạn:

- Chú Sirius viết gì trong thư vậy mấy bồ?

Harry đưa thư cho Catherine xem, không quên nói rằng lá thư đã bị đụng chạm trước khi đến được tay tụi nó.

Catherine cầm thư trên tay, giải đáp thắc mắc của Harry:

- Nội dung chỉ có bấy nhiêu thôi. Có lẽ chú Sirius sợ thư bị người ta đọc trộm và giải mã được. Sự thật chứng minh chú ấy đã đúng khi lo xa.

Dù sao cũng biết được chú Sirius vẫn khoẻ nên Harry yên tâm phần nào. Nó hỏi thăm:

- Con Ball sao rồi bồ?

Catherine nhún vai đáp:

- Nó ổn rồi. Nó đòi mình một gói kẹo cú loại thượng hạng.

Harry nhanh nhảu nói:

- Chuyện này cứ để cho mình lo.

Catherine cười:

- Mình đã cho nó rồi. Đừng để nó biết bồ muốn mua kẹo cú cho nó. Nó sẽ bám riết lấy bồ không tha đó.

Ron nói chen vào:

- Không ngờ có ngày con Ball bị người ta hành cho tơi tả như vậy. Nhìn bộ dáng te tua đó, chắc nó đã phản kháng dữ lắm.

Catherine thở dài:

- Nó bị người ta nắm đuôi, nắm chân, nắm đầu, giật cánh một cách thô bạo hòng cướp thư của chú Sirius ra khỏi chân nó. Cũng may con Ball có bộ vuốt và cái mỏ rất sắc bén, có lẽ nhờ vậy mà nó mới giành lại được thư và thành công giao tới tay tụi mình.

Ba đứa còn lại nghe xong đồng loạt phẫn nộ kêu lên:

- Đúng là thất đức!

Catherine nhếch mép cười:

- Mấy bồ để ý xem trong trường mình người nào mặt mày đầy thương tích, kẻ đó chính là thủ phạm.

Nghe Catherine nói vậy lập tức Harry và Ron liếc mắt nhìn dáo dác khắp Đại Sảnh Đường nhưng không thấy ai khả nghi.

Hermione lắc đầu, tỏ ra không hài lòng với sự ngây thơ của hai thằng bạn:

- Hai bồ khờ lắm. Kẻ đó thương tích đầy mình, làm gì dám xuất đầu lộ diện. Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi nhận được thư, có lẽ kẻ đó đã được băng bó xong và rời khỏi bệnh thất. Hoặc là hai bồ tới bệnh thất dò hỏi bà Pomfrey, hoặc đi đến một nơi cụ thể mà mình sắp nói ra sau đây.

Harry và Ron nhìn nhau, vội hỏi:

- Nơi nào?

Hermione chậm rãi nói ra một địa điểm vừa xa lạ lại vừa quen thuộc:

- Văn phòng của thầy Filch.

Chờ Harry và Ron đi rồi Catherine mới hỏi Hermione:

- Sao bồ lại chắc chắn là thầy Filch làm vụ này?

Hermione thản nhiên đáp:

- Người có pháp thuật sẽ không bắt cú bằng tay.

Catherine tròn xoe mắt nhìn Hermione, gật đầu tán thành với suy luận của nhỏ bạn.

Con Ball đã cáo trạng với nó về “tội ác” của thầy Filch khi nó đắp thuốc cho con cú, cho nên nó biết Hermione đoán không sai.

Trước giờ nó luôn không thích người giám thị này nhưng với nó ông ta không phải kẻ nguy hiểm, nó chẳng muốn mất thời gian đi đối phó với ông ta làm gì cho mệt.

Tội nghiệp thầy Filch. Bản thân là một á phù thủy mà thầy lại phải sống trong trường dạy pháp thuật, đúng là tự mình làm khổ mình. Đổi lại là nó, chắc chắn nó sẽ không hề do dự mà từ bỏ thế giới phù thủy, học cách sống như một con người bình thường.

Mười phút sau Harry và Ron quay lại, đồng loạt giơ ngón cái về phía Hermione.

Harry nói:

- Bồ đoán đúng rồi. Chính là thầy Filch. Bây giờ nhìn thầy tơi tả lắm. Ai không biết còn tưởng thầy vừa bị sinh vật nguy hiểm nào đấy tấn công.

Ron bổ sung:

- Và thầy đang bị mụ Umbridge mắng ở trong văn phòng. Tụi mình đã nghe lén được đoạn cuối của cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

Cơn giận dữ lại trào lên, Harry căm ghét nói:

- Mụ Umbridge yêu cầu thầy Filch phải làm sao đó để đảm bảo rằng mình không thể gửi thư cho bất kỳ ai bên ngoài trường Hogwarts và cũng không thể nhận được bất kỳ lá thư nào từ bên ngoài gửi vào. Mụ Umbridge chết tiệt! Mụ ta đã đi quá xa rồi. Mụ lấy quyền gì để ra lệnh cho thầy Filch? Vậy mà thầy vẫn nghe theo mới ghê.

Hermione hắng giọng, nói với vẻ trịnh trọng:

- Harry, tạm thời bồ hãy gạt chuyện này sang một bên. Mình sắp sửa thông báo đến bồ một tin mà mình nghĩ là bồ sẽ thấy hứng thú đó. Nhưng trước hết chúng ta cần phải rời khỏi đây.

Vậy là cả bọn quyết định không tiếp tục ăn trưa nữa mà trở về phòng sinh hoạt chung.

Hermione chờ các bạn ngồi xuống hết rồi mới tuyên bố:

- Như đã thảo luận từ mấy tuần trước, thời gian vừa qua mình và Ron đã liên hệ với một vài bạn học, những người mà tụi này nghĩ rằng họ sẽ muốn tham gia học thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Vậy nên buổi họp đầu tiên sẽ diễn ra như dự kiến, cụ thể là vào thứ Bảy tuần sau. Mình đã tra kỹ nội quy nhà trường để chắc chắn rằng không ai có thể bắt bẻ được chúng ta về bất kỳ điều gì.

Harry hỏi:

- Một vài người là bao nhiêu vậy Hermione?

Ron nói bằng giọng thần bí:

- Tới lúc đó bồ sẽ biết.

Hermione nói với Harry và Catherine:

- Hai bồ nên chuẩn bị trước những gì sẽ nói trong buổi họp.

Catherine và Harry nhìn nhau vài giây, sau đó đồng thanh:

- Tụi mình sẽ tuỳ cơ ứng biến.

Hermione nhìn hai đứa bạn bằng ánh mắt ngán ngẩm.

Một tuần này trôi qua cực kỳ chậm.

Một ngày trước buổi họp mặt, Hermione kéo Catherine ra một góc, nhỏ giọng hỏi:

- Bồ nghĩ mình có nên làm gì đó để tăng tính bảo mật cho chuyện này không?

Catherine gật đầu tán thành, nó nói:

- Bảo mật là việc cần thiết, bồ định làm như thế nào?

Hermione nói ra suy nghĩ của mình:

- Mình dự định để những ai tham gia ký tên vào một tờ giấy da đã bị ếm bùa. Nếu có kẻ phản bội thì bọn mình sẽ biết là ai. Bồ thấy làm vậy có ổn không?

Catherine khẽ cau mày:

- Bồ nói cụ thể hơn được không?

Hermione chậm rãi giải thích:

- Mình không hoàn toàn tin tưởng tất cả những người mà mình từng nói chuyện, biết đâu trong số đó có học sinh theo phe của mụ Umbridge, hoặc nửa đường đổi ý, đầu quân cho mụ ta. Bồ cũng biết gián điệp và kẻ phản bội nguy hiểm như thế nào mà. Đuôi Trùn là bài học cho tất cả chúng ta.

Nếu có kẻ đi ton hót những việc tụi mình làm cho mụ Umbridge, mình muốn biết đó là ai và thấy nó bị trừng phạt. Bất kỳ ai ký tên vào tờ giấy da bị ếm bùa của mình đều bị lời nguyền chống kẻ phản bội nhận diện và đánh dấu. Một khi họ nói ra bí mật với mụ Umbridge, hoặc với bất kỳ ai có khả năng khiến tụi mình gặp nguy hiểm, câu thần chú sẽ được kích hoạt, gương mặt của họ sẽ hiện lên dòng chữ “kẻ mách lẻo”.

Ngày mai, lúc ký tên, mình sẽ nhấn mạnh rằng họ không được phép tiết lộ kế hoạch tự học thực hành môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám với bất kỳ ai. Nếu họ vi phạm thì đó là lỗi của họ, mình không chịu trách nhiệm…

Catherine ngắt lời Hermione, hỏi:

- Bồ có định sẽ cảnh báo mọi người về việc tờ giấy da bị ếm bùa không?

Hermione lắc đầu, giọng kiên định:

- Không. Mình sẽ không nói cho bất kỳ ai biết. Mình mà nói ra, chắc chắn sẽ có đứa suy nghĩ lại về chuyện này. Nhỡ nó quyết định không tham gia và chạy đi tìm mụ Umbridge để báo cáo thì tất cả tụi mình đều sẽ tiêu đời. Nếu mọi người đều đồng lòng giữ bí mật, sẽ chẳng có một cái mụn nào mọc được trên mặt bọn họ. Vả lại trong buổi họp đầu tiên mình muốn thấy tất cả mọi người đoàn kết và chung một chí hướng. Việc cảnh báo về lời nguyền bị ếm lên tờ giấy da ký tên có thể sẽ gây ra sự nghi kỵ lẫn nhau không đáng có, khiến mọi người bị xao nhãng khỏi mục đích ban đầu và lãng phí thời gian trong việc giải đáp thắc mắc của bọn họ về cách thức bùa chú hoạt động.

Hermione nói đến đây thì nhìn Catherine bằng ánh mắt trông chờ, hỏi:

- Bồ thấy thế nào? Làm vậy ổn chứ?

Catherine thẳng thắn đáp:

- Mình thấy có hai vấn đề cần được giải quyết trong kế hoạch của bồ. Thứ nhất, cách của bồ chỉ dùng để nhận biết và trả đũa kẻ phản bội, hoàn toàn không ngăn chặn được việc bí mật bị tiết lộ, cũng như không thể kịp thời phát hiện ra điều đó nếu chúng ta không ở gần kẻ phản bội.

Thứ hai, không loại trừ một trong số chúng ta bị mụ Umbridge dùng người nhà để uy hiếp, đặc biệt là các phù thuỷ có xuất thân gốc Muggle như mình và bồ, hoặc những đứa có ba má làm việc dưới quyền của ông Fudge và không có gia tộc chống lưng. Bồ nên nhớ, dòng họ Weasley tuy nghèo nhưng hoàn toàn không phải hạng vô danh tiểu tốt, cho nên bọn họ không sợ ông ta, nhưng những gia đình khác thì chưa chắc.

Việc mụ Umbridge tra tấn mình và Harry một cách tinh vi, hay việc mụ sử dụng đặc quyền của giáo viên để khiến học sinh phải khốn đốn với yêu cầu chép phạt vô lý đã chứng minh mụ là loại người không từ thủ đoạn, tàn nhẫn và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì mụ thể hiện ra bên ngoài. Mụ ta có thể làm bất cứ điều gì, miễn đạt được mục đích. Các bạn học xung quanh tụi mình chỉ mới mười mấy tuổi, không phải ai cũng có đủ can đảm hy sinh bản thân, hy sinh người nhà để giữ bí mật cho tập thể.

Hơn hết, tụi mình cần tôn trọng quyền được biết sự thật của các bạn. Chúng ta là bạn học, ngang hàng nhau, dù là người khởi xướng thì tụi mình cũng không thể tự đưa bản thân lên cao hơn một bậc so với những người còn lại rồi thay họ quyết định tất cả. Ký vào tờ giấy đó khi không biết nó bị ếm lên một câu thần chú nguy hiểm đồng nghĩa với việc ký vào một bản hiệp ước bất bình đẳng.

Đổi lại là bồ, bồ sẽ cảm thấy thế nào khi biết được sự thật? Điều này thậm chí có thể để lại chứng ám ảnh sợ hãi cho mấy đứa yếu bóng vía, rằng bất cứ thứ gì họ đặt bút ký tên vào đều ẩn chứa nguy cơ khiến họ phải khốn đốn hoặc trả giá đắt. Dù họ có tuân thủ giao kèo hay không, nỗi sợ đó sẽ là nguyên nhân khiến họ đánh mất cơ hội hoặc niềm tin trong tương lai.

Nếu bồ cảm thấy không nói ra sẽ tốt hơn thì bồ nên chọn cách nhẹ nhàng thay vì ếm bùa độc lên tờ giấy da.

Mình biết một câu thần chú giúp chúng ta nhanh chóng phát hiện ra kẻ phản bội. Tụi mình có thể ếm câu thần chú đó lên giấy da rồi thu thập chữ ký mà không cần thông báo cho bất kỳ ai biết. Những việc như tiêu huỷ chứng cứ hay xoá dấu vết bồ cứ giao cho mình, đảm bảo mụ Umbridge sẽ không cách nào nắm thóp được chúng ta.

Catherine một mạch nói ra suy nghĩ của mình. Trong quá trình đó Hermione chỉ im lặng lắng nghe, không hề chen ngang, cũng không bày tỏ rằng con nhỏ có đồng ý với cách làm của Catherine hay không.

Mãi một lúc lâu sau, cho đến khi Harry và Ron trở về phòng sinh hoạt chung sau buổi tập Quidditch thì Hermione mới gọi hai bạn lại và lên tiếng về kế hoạch ếm bùa chống kẻ phản bội của mình. Con nhỏ không nhắc tới việc Catherine đã phản đối, chỉ trình bày rồi hỏi ý kiến của hai thằng con trai.

Cả Harry và Ron đều đồng loạt tán thành với việc làm này của Hermione, rằng nếu thật sự có đứa phản phé, đứa đó nên bị trừng phạt và phải ăn năn hối hận vì đã đi ton hót với mụ Umbridge.

Hermione liếc nhìn sang Catherine, ánh mắt như thể muốn nói: “Bồ thua rồi.”

Catherine nhún vai, im lặng không đáp lại. Nếu Hermione đã khăng khăng muốn như vậy thì nó sẽ lựa chọn không can thiệp. Dù sao mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, nó có nói gì cũng vô ích. Nhìn Harry và Ron hào hứng với ý tưởng của Hermione, Catherine chỉ biết thở dài ở trong lòng.