Tin Harry hò hét trong lớp và Catherine lý sự với giáo viên bị lan truyền ra toàn trường với tốc độ nhanh chóng mặt.
Khi bốn đứa xuống tới Đại Sảnh Đường và ngồi vào bàn ăn thì chung quanh đang thảo luận xôn xao, chỉ có đám học sinh nhà Gryffindor là trông kém sôi nổi hơn hẳn.
Thấy Harry, một số đứa chẳng những không dừng lại mà còn nói lớn tiếng hơn, như thể sợ không ai biết tụi nó đang nói đến chuyện gì.
“Nghe nói trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Harry Potter đã đứng lên tuyên bố trước cả lớp rằng Chúa tể Hắc ám đã quay trở lại.”
“Nó nói là nó đã đấu tay đôi với hắn…”
“Chuyện xạo vậy mà nó cũng dám nói.”
“Chưa hết đâu, nó còn bảo bạn nó là Catherine Evans đã hạ gục được một Tử thần Thực tử.”
“Nó nói dóc mà không biết ngượng. Làm sao học sinh đấu thắng được Tử thần Thực tử. Tụi mình còn chưa học xong hết phép.”
“Hơi đâu để ý. Nó bốc phét để được nổi tiếng thôi.”
“Chắc chắn rồi. Nếu đây là sự thật, đời nào Chúa tể Hắc ám chịu tha mạng cho tụi nó. Con nhỏ Evans đâu có năng lực gì đặc biệt để chống lại hắn. Nếu là Harry Potter thì mình còn tin.”
“Thằng Potter coi vậy mà hỗn láo với hung dữ lắm, mình nghe kể là suýt chút nữa nó lao lên bục giảng tấn công giáo viên. Thầy cô mà nó còn không xem ra gì, huống hồ người anh họ Muggle.”
“Sau này tốt nhất không nên tới gần, chọc cho nó tức giận có khi nó tẩn luôn tụi mình.”
…
Catherine không hề để những lời bàn tán của người khác ảnh hưởng tới sự ngon miệng của mình. Nó phớt lờ ánh mắt chế giễu và những lời nói khó nghe của mấy đứa xấu tính ở Nhà khác, tập trung lấp đầy dạ dày đang cồn cào vì đói của mình.
Harry thì không được như vậy, cả buổi ngồi nhìn đĩa thịt xông khói, không ăn lấy một miếng nào.
Ron vỗ vai Harry an ủi:
- Mặc kệ tụi nó, Harry. Tụi nó chỉ là lũ ngu ngốc vô tri.
Bàn tay của Harry run lên, nó đặt nĩa xuống bàn, nghiến răng nói:
- Làm sao mà tụi nó có thể thốt ra được những lời đó, khi mà chỉ mới cách đây hai tháng, cụ Dumbledore đã chia sẻ trước toàn trường về chuyện này một cách rõ ràng với những bằng chứng thuyết phục. Lúc đó tụi nó đâu có tỏ thái độ như vậy.
Hermione cũng không thèm ăn nữa, cô nàng lấy khăn lau miệng rồi nói:
- Khi ấy tụi nó không tỏ thái độ là vì tụi nó chưa biết nên tin hay không, Harry à. Chuyện này khó tin và cũng không ai muốn tin đó là sự thật. Hơn nữa Bộ Pháp thuật gây áp lực lớn như vậy, mấy đứa có ba má làm việc cho Bộ chắc ít nhiều cũng nghe thấy thông tin sai lệch về cụ Dumbledore và bồ.
Harry bực tức:
- Họ không tin mình nhưng họ phải tin cụ Dumbledore chứ. Cụ là người đức cao vọng trọng, lẽ nào cụ lại đi nói dối chuyện Voldemort hồi sinh. Mình không thể hiểu nổi.
Hermione nhún vai:
- Bởi vì chẳng ai tận mắt chứng kiến điều bồ đã nói. Hai tháng hè trôi qua trong yên bình càng khiến người ta tin chắc rằng chuyện kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hồi sinh là tin bịa đặt không hơn không kém.
Harry siết hai bàn tay thành nắm đấm, môi mím chặt, cố kìm nén để không bật thốt ra những lời khó nghe vô mặt mấy đứa đang oang oang nói xấu mình.
Nó nhìn sang Catherine, vốn tưởng con nhỏ sẽ buồn hay tức giận, ai dè con nhỏ đang hăm hở đánh chén, mặt mày tươi roi rói. Nó tò mò hỏi:
- Có chuyện gì mà trông bồ vui quá vậy?
Catherine cười híp mắt:
- Bồ không thấy rằng việc ngồi nghe mấy đứa Nhà khác nói xấu tụi mình rất giải trí sao?
Harry khó hiểu hỏi:
- Giải trí chỗ nào?
Catherine chỉ tay ra sau lưng, đáp:
- Ở chỗ mấy đứa đó rất mong chờ mình sẽ tức giận và đứng lên cãi tay đôi với tụi nó nhưng mình lại không làm như vậy, cho nên tụi nó đang thất vọng kia kìa.
Harry nhìn theo hướng Catherine chỉ thì thấy đó là mấy đứa con gái bên nhà Ravenclaw. Nó ngạc nhiên khi Catherine giơ tay lên vẫy chào đám đó và nói:
- Mấy bồ đừng dừng lại, cứ tiếp tục thảo luận về mình cho đến khi mình ăn xong. Giọng nói của mấy bồ trong trẻo và dễ nghe lắm đấy, như thể tiếng chim hót líu lo bên tai. Nhờ vậy mà tối nay mình cảm thấy đặc biệt ngon miệng, cảm ơn mấy bồ nhiều nhé.
Nói rồi Catherine lại tiếp tục chiến đấu với món thịt nướng thơm lừng trên đĩa.
Harry quay sang nói với Catherine:
- Tụi nó đang nhìn bồ bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con điên kìa.
Catherine nuốt xuống miếng thịt đang nhai trong miệng, thản nhiên đáp:
- Thì cứ để cho tụi nó nhìn đến khi nào chán thì thôi. Mình không ngại bị người khác nhòm ngó lúc đang ăn đâu.
Harry tỏ ra không vui:
- Tới nước này mà bồ còn giỡn được.
Catherine đặt nĩa xuống, nghiêm túc nói:
- Chuyện này đâu đáng để bồ phải cáu gắt như vậy. Tụi nó oang oang nói xấu bồ mà không hề quan tâm tới cảm nhận của bồ là lỗi của tụi nó. Bồ cứ xem như tụi nó đang mua vui cho bồ đi, bởi lời tụi nó nói ra đâu có cái nào đúng về bồ đâu, như vậy chẳng phải ngu ngốc lắm hay sao. Thay vì tức giận với những kẻ không đáng, hãy dành sự quan tâm và yêu thương cho những người luôn ở bên cạnh bồ. Đó mới là điều bồ nên làm.
Harry im lặng suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
- Bồ thật sự không buồn, dù chỉ là một chút?
Catherine gật đầu:
- Ừ. Họ nói sai bét hết, có cái nào đúng về mình đâu mà mình phải bận tâm. Nhìn họ thảo luận xôn xao như thể người trong cuộc, mình thấy buồn cười hơn buồn lòng.
Harry lại hỏi:
- Bồ không tức giận vì họ không tin bồ sao?
Catherine lắc đầu:
- Mình sẽ chỉ tức giận nếu người thân bên cạnh mình không tin mình, ngoài ra mình mặc kệ, không quan tâm. Mà nè, bồ nên ăn tối nếu không muốn phải thức trắng đêm vì đói bụng.
Nói xong Catherine xiên vài miếng khoai tây bỏ vào miệng, ăn một cách vui vẻ.
Nhìn Catherine ăn, chợt Harry cảm thấy đói bụng. Nó liếc sang dãy bàn nhà Ravenclaw, mấy đứa con gái kia đã thôi thảo luận về Catherine, ít nhất là trong lúc này.
Cách đó không xa, Draco Malfoy vừa mới chỉnh đốn đám học sinh nhà Slytherin về quy tắc ứng xử trên bàn ăn.
Giữa hàng loạt âm thanh huyên náo, ồn ào của Đại Sảnh Đường trong giờ ăn tối, học sinh nhà Slytherin ngồi ăn một cách nghiêm chỉnh, không nói chuyện lớn tiếng, không cười giỡn và đặc biệt là không có cảnh túm năm tụm ba chỉ trỏ Harry như những học sinh Nhà khác.
Vì sao ư? Vì Huynh trưởng của bọn họ cho rằng đó không phải là hành vi một Slytherin cao quý nên làm. Nếu muốn bàn tán về Harry Potter, hãy đợi cho đến khi bữa tối kết thúc.
Malfoy không rõ thằng Potter đã làm gì trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nó chỉ biết là nó rất hả hê khi thấy thằng đầu thẹo mặt mày bí xị nhìn đĩa đồ ăn mà không thèm động đến miếng nào.
Ánh mắt của Malfoy dừng lại trên người nữ sinh tóc đỏ đang ngồi ăn uống say sưa ở bên cạnh Harry Potter, tự nhủ đây cũng là một đứa mà nó cần phải chú ý. Chờ chút, con nhỏ này tên gì vậy nhỉ?
Malfoy muốn nhớ ra một cái tên nhưng đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng. Thật kỳ lạ. Nó có thể nhớ mang máng những việc nữ sinh này đã làm, ấy vậy mà nó lại không tài nào nhớ tên hay hình dung ra được gương mặt của con nhỏ ở trong đầu. Nếu nhắm mắt lại và nghĩ về nữ sinh đó, hiện lên trong đầu nó chỉ toàn một màu đen vô định.
Chẳng lẽ hai tháng hè học hành nhiều quá nên đầu óc nó đâm ra lú lẫn? Không đời nào! Nó chỉ thấy mệt mỏi chứ trí nhớ vẫn tốt lắm mà. Bằng chứng là nó có thể kể ra vanh vách các sản nghiệp thuộc sở hữu của nhà Malfoy hiện đang nằm ở đâu, do ai quản lý, mang lại lợi ích kinh tế gì, số tiền phải thu về hàng năm là bao nhiêu. Thậm chí sổ sách thu chi của gia đình trong vòng năm năm trở lại đây nó xem qua một lần là nhớ, có thể kể ra những tháng nào tiền bạc bị hao hụt, lý do vì sao của cải bị thất thoát, nêu lên quan điểm cá nhân và đề xuất giải pháp để khắc phục.
Malfoy rất tự tin vào khả năng ghi nhớ của mình, vậy mà lại chẳng nhớ nổi tên của một đứa con gái. Nó lục lại ký ức bốn năm đi học, không hề có sự tồn tại của con nhỏ tóc đỏ ấy ở trong trí nhớ của nó.
Malfoy cảm thấy có gì đó không ổn. Nữ sinh này xuất hiện bên cạnh Potter từ khi nào, lai lịch ra sao? Nếu là bạn thân hay người yêu của thằng Potter, đáng lẽ nó phải biết. Có ngày nào nó không quan sát động tĩnh của thằng đầu thẹo để tìm cơ hội châm chọc đâu. Tại sao nó lại không có ấn tượng gì về sự tồn tại của con nhỏ ấy? Người này như thể từ trên trời rơi xuống, khiến nó bứt rứt khó chịu mỗi khi nhìn thấy. Nó quay sang hỏi Crabbe:
- Con nhỏ tóc đỏ ngồi kế thằng Potter tên gì vậy?
Crabbe vừa mới cắn một miếng thịt lớn cho vào mồm, nghe Malfoy hỏi một câu như thế thì giật mình nuốt trọng luôn, thành ra bị mắc nghẹn, ú a ú ớ nhìn Malfoy với vẻ hoảng hốt. Thằng Goyle ở bên cạnh Crabbe cũng chịu chung số phận.
Malfoy không để ý, kiên nhẫn chờ hai thằng đàn em hết mắc nghẹn rồi lặp lại câu hỏi:
- Con nhỏ tóc đỏ ngồi bên cạnh thằng Potter tên gì?
Crabbe rụt rè nói:
- Không phải lúc nãy đại ca bảo khi ăn không được nói chuyện hay sao? Đại ca chờ em ăn xong rồi em trả lời nha. Tụi mình phải làm gương chứ.
Malfoy nhíu mày:
- Đợi tụi mày ăn xong thì biết tới bao giờ. Trả lời rồi tao để yên cho mà ăn, không thì đứng dậy theo tao trở về phòng sinh hoạt chung.
Nghe vậy Goyle vội đáp:
- Con nhỏ đó tên là Catherine Evans. Đại ca, tụi em còn phải ăn thêm một tiếng nữa mới no, đừng kêu tụi em đi sớm vậy chứ.
Có được câu trả lời mà mình muốn, Malfoy phất tay ra hiệu hai thằng đàn em cứ tiếp tục ăn, còn nó thì lấy ra một mẩu giấy da và cây viết lông ngỗng, nhanh chóng ghi lại tên của nữ sinh kia, cố gắng ghi nhớ vào trong đầu.
Khoan đã, có phải Catherine Evans là con nhỏ mà người ta đồn là đã ngồi lý sự với giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám?
Malfoy dỏng tai lên nghe ngóng cuộc trò chuyện của những học sinh Nhà khác, sau đó kết luận chắc chắn là con nhỏ này rồi. Đúng là một đứa con gái mặt dạn mày dày, bị người ta bàn tán ở bốn phía mà vẫn ngồi ăn uống ngon lành, còn cười được nữa. Không biết xấu hổ thì cũng phải thấy tức giận chứ? Con nhỏ này thần kinh có vấn đề à?
Càng lắng nghe Malfoy càng cảm thấy lỗ tai lùng bùng, nó cau mày tỏ vẻ khó chịu, sau đó dứt khoát ôm cặp bỏ đi. Nó không biết nó bị gì nữa, chỉ là cảm thấy ghê tởm khi nghe người ta nhắc tới bốn chữ “Tử thần Thực tử”.
Crabbe và Goyle thấy Malfoy rời khỏi Đại Sảnh Đường cũng nhanh chóng đuổi theo, trên tay mỗi thằng cầm một tảng thịt nướng to đùng.
Catherine không hề hay biết bản thân đã bị Malfoy gắn cho cái mác “thần kinh có vấn đề”. Ăn xong, nó cùng các bạn trở về phòng sinh hoạt chung.
Trên đường đi bốn đứa thảo luận về cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ, Hermione bĩu môi, nói với vẻ ghét bỏ:
- Đó là cuốn sách vô dụng nhất mà mình từng đọc.
Ron ngạc nhiên hỏi:
- Bồ đã đọc xong cuốn sách đó rồi sao? Bồ nuốt nổi nó hả?
Hermione lườm Ron, đáp:
- Tại sao lại không? Nhưng đó là cuốn sách tệ nhất mình từng đọc, nội dung toàn những lý thuyết sáo rỗng, phi thực tế.
Một tốp học sinh đi ngang qua, bốn đứa dừng lại chủ đề đang thảo luận, không ai nói với ai câu nào mà rảo bước nhanh hơn.
Khi đã an vị ở những chiếc ghế bành thoải mái trong phòng sinh hoạt chung, chờ Catherine ếm bùa Chống nghe trộm xong, Harry hỏi các bạn điều đã khiến nó khó chịu từ chiều đến giờ:
- Tại sao mụ Umbridge lại không muốn dạy tụi mình thực hành trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám?
Nghe Harry hỏi, Hermione lại tức đến xù tóc, nó quăng mạnh quyển sách Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ lên bàn mà nghiến răng:
- Đúng vậy, tại sao mụ ta lại xuất hiện ở trường đúng vào cái năm tụi mình có Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng cơ chứ?
Ron không tỏ ra lo lắng như Hermione mà tự tin nói:
- Tụi mình dư sức vượt qua kỳ thi này. Tụi mình đã thực hành đủ nhiều rồi mà.
Catherine dập tắt sự tự tin của Ron bằng sự thật phũ phàng:
- Ngoài thực hành ra còn có phần thi lý thuyết nữa Ron à. Và mình chắc chắn rằng cuốn sách mụ Umbridge bắt tụi mình mua không hề cung cấp một chút kiến thức nào về những thứ có thể được hỏi ở trong bài thi. Rất có thể bồ sẽ thi rớt phần lý thuyết trước khi bước vào phòng thi thực hành.
Ron nhăn mặt hỏi:
- Vậy tụi mình phải làm sao bây giờ?
Hermione bực dọc đáp:
- Không phải “tụi mình”, mà là bồ với Harry thôi. Mình với Catherine dư sức thi tốt phần lý thuyết, vì tụi mình học hành chăm chỉ.
Mặt Ron như thể vừa ăn trúng ớt, ngồi nhìn cuốn sách Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ bằng ánh mắt căm hờn.
Harry không hề quan tâm tới chuyện có thể thi đậu môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hay không, nó chỉ quan tâm đến mục đích của mụ Umbridge khi có mặt ở trường Hogwarts. Nó lặp lại câu hỏi:
- Tại sao mụ Umbridge không muốn tụi mình thực hành trong tiết của mụ?
Hermione đáp:
- Bồ đừng quên mụ Umbridge làm việc cho ai.
Mắt Harry loé lên, nó nói:
- Chẳng lẽ đó là ý của ông Fudge. Nhưng ông ta làm vậy để làm gì? Hay ông ta muốn dùng cách này để khiến mình thi rớt? Nghe không hợp lý chút nào.
Hermione khẳng định:
- Người mà ông Fudge muốn đối phó là cụ Dumbledore chứ không phải bồ đâu, Harry à.
Lúc bấy giờ Catherine mới lên tiếng:
- Hermione nói đúng. Ông Fudge sợ cụ Dumbledore sẽ lật đổ và giành lấy cái ghế Bộ trưởng Bộ Pháp thuật của ông ta. Mấy bồ thử nghĩ coi, đang yên ổn đột nhiên cụ Dumbledore tuyên bố rằng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại, dĩ nhiên là ông Fudge không chấp nhận được. Ông ta thà tin cụ Dumbledore có ý đồ xấu với chức Bộ trưởng còn hơn là tin vào cái sự thật khủng khiếp có thể huỷ hoại mọi cố gắng của ông ta trong nhiều năm.
Harry và Ron há hốc mồm kinh ngạc, còn Hermione thì tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì con nhỏ đã lờ mờ đoán được mục đích của mụ Umbridge khi không dạy thực hành trên lớp.
Catherine nói tiếp:
- Ông ta cho rằng càng nhiều người ủng hộ cụ Dumbledore thì cái ghế của ông ta càng lung lay, điều này buộc ông ta phải hành động. Sắp xếp mụ Umbridge vào trường là bước đi đầu tiên trong kế hoạch của ông ta. Cụ Dumbledore đâu thể từ chối lời đề nghị của Bộ, khi mà cụ không thể tìm ra bất kỳ ai chịu đảm nhiệm vị trí giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Harry hỏi:
- Điều này cũng đâu thể giải thích được lý do mụ Umbridge không dạy tụi mình thực hành?
Catherine nhìn sang Hermione, mỉm cười nói:
- Mình nghĩ là bồ cũng biết câu trả lời mà, phải không?
Hermione gật đầu, nói với vẻ chắc chắn:
- Mình nghĩ ông Fudge sợ cụ Dumbledore dùng học sinh trong trường Hogwarts để chống lại ông ta.
Harry nghe xong bật cười:
- Hoang đường! Sao ông ta có thể nghĩ như vậy được? Người bình thường không ai nghĩ ra được chuyện đó.
Trái với Harry, Ron dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn:
- Dám lắm chứ. Ông Fudge đâu có bình thường, ổng bị chức Bộ trưởng ám ảnh đến điên luôn rồi. Ổng sẽ làm bất cứ điều gì miễn là giữ được cái ghế của ổng.
Hermione nói:
- Cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra. Từ giờ cho đến lúc ấy chúng ta phải tìm cách đối phó với mụ Umbridge. Mình không nghĩ mụ sẽ chịu an phận dạy học. Chắc chắn mụ sẽ giở trò gây khó dễ cho học sinh trong trường và cho các thầy cô giáo khác. Mấy bồ có để ý không? Lúc mụ nói ai có vấn đề gì muốn chia sẻ thì tìm tới mụ. Mình nghĩ mụ đang muốn lôi kéo những đứa có tư tưởng giống mụ. Rồi đây bên trong trường Hogwarts sẽ bị chia rẽ, lũ mách lẻo, nói xấu người khác sẽ có cơ hội trổ tài của chúng ra.
Catherine nhìn Harry, nghiêm giọng nhắc nhở:
- Hermione nói đúng. Bồ đừng tạo cơ hội cho mụ ta cấm túc bồ, chuyện đó sẽ ảnh hưởng lớn đến việc học và cả việc luyện tập Quidditch. Mụ sẽ cấm đoán mọi thú vui trên đời của bồ nếu bồ cho mụ có cơ hội đó.
Harry cãi lại:
- Bồ nói mình thì hay lắm, chẳng phải bồ cũng bị cấm túc đó sao?
Catherine nói với vẻ đắc ý:
- Mình khác bồ, mụ Umbridge sẽ phải giành mình từ tay thầy Snape nếu muốn cấm túc mình cả tuần.
Harry nghe vậy thì bật cười, nhưng Hermione thì lại nói với vẻ nghiêm túc:
- Chuyện này không giỡn được đâu, Catherine à. Tóm lại từ giờ trở đi cả hai bồ hãy chịu khó kiềm chế lại, đừng cho mụ cơ hội cấm túc hai bồ lần nữa.
Harry làu bàu:
- Mình vẫn sẽ bật lại mụ nếu mụ bảo mình là đồ dối trá. Mình cũng sẽ đánh hết những đứa nào dám làm tay sai cho mụ đi bắt nạt người khác.
Ron đồng ý với Harry, nói:
- Thà bật lại mụ rồi bị cấm túc còn hơn để mụ nghĩ là tụi mình sợ mụ.
Hermione nhìn Ron bằng ánh mắt không hài lòng. Ron cũng nhìn lại với vẻ quyết tâm hiện rõ trên mặt. Cuối cùng Hermione chịu thua, nói:
- Kệ hai bồ, nếu lần tới mụ muốn cấm túc hai bồ thì đừng kể khổ với mình.
Catherine thấy hai đứa bạn sắp sửa cãi nhau liền chỉ vào chồng sách vở trên bàn, nói:
- Thôi dẹp chuyện mụ ấy qua một bên đi, tụi mình làm bài tập nha. Bắt đầu với môn Độc dược.
Hermione nhất trí tán thành, còn Ron và Harry thì miễn cưỡng nghe theo.
Trong lúc vô tình, chân của Ron đá trúng giỏ đựng rác ở dưới chân bàn. Catherine trông thấy Ron nhìn vào bên trong giỏ rác, khẽ cau mày rồi nhìn sang Hermione, định nói gì đó lại thôi, mở cặp lấy sách ra làm bài.
Cái khó là trong sách không hề có lời giải cho bài tập thầy Snape giao, Ron và Harry mới ghi được mấy dòng đã phải dừng lại, chỉ có hai đứa con gái là vẫn cắm cúi viết.
Bởi vì đã làm được một nửa vào giờ nghỉ trưa nên chẳng mấy chốc Hermione đã hoàn thành xong bài tập môn Độc dược, chuyển sang môn Lịch sử Pháp thuật.
Ron liếc nhìn Hermione với vẻ dè chừng rồi lại nhìn Catherine, hỏi nhỏ:
- Bồ có thể cho mình tham khảo bài làm của bồ sau khi bồ làm xong được không?
Vậy mà Hermione vẫn nghe thấy, con nhỏ nghiêm khắc nhắc nhở:
- Ron, bồ không được làm như vậy. Năm nay tụi mình phải học hành nghiêm túc thì mới mong thi đậu. Bồ với Harry mà không chịu phấn đấu thì đừng có hối hận.
Ron chống chế:
- Mình chỉ tham khảo thôi mà.
Lần này Catherine rất kiên định, nói:
- Mình sẽ không cho ai mượn tập của mình hết. Hai bồ phải tự làm bài tập bằng chính khả năng của hai bồ. Khi hai bồ làm xong mình sẽ kiểm tra lại đáp án giúp hai bồ. Mình có sách tham khảo nè.
Nói rồi nó đẩy quyển sách dày cui ở trước mặt tới chỗ hai thằng con trai, mỉm cười động viên:
- Mọi thứ hai bồ cần đều nằm trong đây. Xem mục lục rồi tự tra cứu nhé. Làm riết sẽ quen thôi.
Ron há hốc mồm nhìn cuốn sách dày như cuốn từ điển, bên trong chi chít chữ, rầu rĩ nói:
- Hay là bồ chỉ cho mình chỗ cần chép luôn đi.
Catherine từ chối thẳng thừng:
- Mình đã đưa đáp án tới trước mặt bồ mà bồ còn lười kiếm nữa. Tự mò đi!
Hermione liếc nhìn sang Ron với vẻ thích chí, cô nàng định nói mấy câu châm chọc nhưng ngay lúc đó hai anh em sinh đôi nhà Weasley và Lee Jordan bước vào, theo sau là một đám con nít.
Anh Fred đưa cái hộp trên tay cho Lee Jordan để anh này phân phát từng viên kẹo trong hộp cho đám con nít, còn mình và George thì đi xem xét phản ứng từng đứa khi ăn xong rồi ghi chép vào một quyển sổ dày.
Hermione dằn mạnh cây viết lông ngỗng xuống bàn, đứng dậy đi đến chỗ hai anh em sinh đôi. Con nhỏ nói một cách kiên quyết:
- Các anh không được làm vậy! Các anh không được phép thử nghiệm mấy thứ tầm bậy của các anh lên người khác.
Anh Fred thờ ơ đáp:
- Bọn anh trả tiền cho chúng. Và hơn hết bọn anh đã thử lên chính mình trước khi đem đi thử nghiệm trên diện rộng.
Anh George vừa hí hoáy ghi chép vừa bổ sung:
- Bọn anh muốn chắc chắn là sản phẩm của bọn anh công hiệu với tất cả học sinh ở mọi lứa tuổi và thể trạng khác nhau.
Hermione chống nạnh nói:
- Các anh hay quá ha. Rủi mà có chuyện gì...
Lee Jordan ngắt lời:
- Không sao đâu, tụi nó khoẻ lại liền. Coi nè.
Đám con nít vài giây trước còn đang nằm la liệt trên sàn nhà sau khi được Lee nhét phần kẹo còn lại vô họng liền lồm cồm ngồi dậy, vẻ mặt hoang mang.
Ron nói nhỏ:
- Dám cá là mấy ảnh đã không nói trước tác dụng của những viên kẹo đó với tụi con nít. Nhìn mặt chúng kìa, như con nai vàng ngơ ngác.
Harry và Catherine cùng nhau bật cười.
Anh Fred hỏi một cô bé vóc người nhỏ xíu:
- Em cảm thấy thế nào?
- Dạ em ổn ạ. Khoẻ re.
Hai anh em sinh đôi đồng thanh reo lên:
- Xuất sắc.
Mấy anh không thèm để ý đến Hermione mà tiếp tục hỏi sang những đứa khác.
Catherine thấy cô nàng vẫn chưa chịu thua bèn liếc sang Ron, hỏi:
- Bồ định để Hermione một mình xử lý chuyện này hả?
Ron do dự giây lát rồi gật đầu.
Hermione nói lý lẽ cả buổi mà vẫn không thể làm gì được cặp sinh đôi, cuối cùng con nhỏ đe doạ là sẽ mách má của hai anh.
Đáp lại lời đe doạ, anh Fred nói:
- Em cứ viết thư mách má tụi này nếu em muốn, nhưng em không thể ngăn tụi này lại. Không gì có thể.
Anh George đứng bên cạnh làm bộ suy tư rồi bổ sung:
- Trừ cái chết.
Anh Fred giả vờ giật mình mà nói:
- Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Nhưng nghe thiệt có lý.
Catherine nghe hai anh nói thế bèn đứng dậy nghiêm khắc quở trách:
- Đừng đem chuyện chết chóc ra nói đùa như vậy. Má hai anh mà biết thì các anh sẽ nhận được thư sấm với những lời “yêu thương” đấy.
Anh George cười xởi lởi:
- Anh chỉ ví dụ cho Hermione thấy sự quyết tâm của anh thôi, Catherine à.
Anh Fred nhìn Catherine rồi hỏi:
- Nghe nói em bị mụ Umbridge cấm túc? Có muốn dùng sản phẩm của bọn anh cúp cua không?
Catherine từ chối:
- Dạ thôi. Cũng không thể trốn mãi được.
Anh Fred nháy mắt:
- Nếu em cần thì cứ nói bọn anh. Hoàn toàn miễn phí.
Rồi anh nhìn sang Hermione mà nói:
- Tụi này không làm bất cứ điều gì nếu không nắm chắc.
Hermione muốn nói gì đó nhưng Catherine cản lại, kéo cô bạn về chỗ.
Catherine nói:
- Hai ảnh quyết tâm như vậy, bồ không cản được đâu. Bồ nên thư giãn và chờ xem thành quả của hai ảnh.
Hermione nghe vậy thì giận lây sang Catherine:
- Bồ bênh họ vì bồ cũng có phần hùn hạp trong đó, đúng không? Mình sẽ không để yên cho họ làm xằng làm bậy bằng mớ sản phẩm tạp nham của họ.
Harry nghe vậy thì sợ Hermione sẽ thật sự viết thư mách lẻo bà Weasley, nó hỏi với vẻ chột dạ:
- Bồ định làm gì, Hermione?
Hermione nói:
- Báo cáo chuyện này lên cô McGonagall.
Ron ngăn cản:
- Bồ không thể làm thế. Bồ đừng quá nghiêm khắc với họ như vậy.
Hermione lạnh lùng nói:
- Tôi chỉ đang làm đúng bổn phận của một Huynh trưởng mà thôi.
Ron bực mình:
- Bồ đừng có chuyện bé xé ra to.
Hermione gằn giọng hỏi lại:
- Tôi chuyện bé xé ra to? Bồ lấy quyền gì mà nói tôi như vậy. Bồ không thấy việc làm của họ gây nguy hiểm tới sức khoẻ của người khác như thế nào sao?
Ron né tránh cái trừng mắt của Hermione, đáp:
- Hai ảnh chỉ đang thực hiện ước mơ của hai ảnh. Bồ làm ơn để cho hai ảnh được yên. Bồ làm phiền đến mấy con gia tinh chưa đủ sao?
Ron vừa nói vừa lật úp giỏ đựng rác ở dưới chân bàn xuống sàn nhà, chỉ vào mấy cái vớ len bị nhét xen kẽ với đống giấy da vụn.
- Đừng tưởng là mình không biết. Bồ nghĩ làm vậy sẽ khiến chúng vui vẻ sao? Trả tự do cho chúng ngay cả khi chúng không muốn? Ai cho bồ cái quyền làm chuyện đó? Anh Fred và anh George cũng vậy, họ chưa làm gì nghiêm trọng đến nỗi bồ phải đi méc cô McGonagall, còn doạ mách má mình nữa. Bồ càng lúc càng giống... anh Percy.
Ron nói xong thì thu dọn tập vở đi thẳng lên lầu. Hermione đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Catherine định lên tiếng thì Hermione đã nói trước:
- Bồ cũng nghĩ là tôi sai, đúng không?
Catherine đáp dứt khoát:
- Mình đâu có nghĩ như vậy.
Hermione lắc đầu:
- Thôi được rồi, đừng nói gì nữa. Tôi muốn được yên tĩnh.
Nói xong câu đấy Hermione cũng thu dọn sách vở đi về phòng ngủ.
Khi chỉ còn lại hai đứa, Catherine hỏi Harry:
- Bồ có đoán được tại sao Ron lại phản ứng mạnh mẽ như vậy không?
Harry lắc đầu. Catherine nói:
- Mình cũng không biết, nhưng trong chuyện này đâu thể trách Hermione được. Bồ ấy là Huynh trưởng, bồ ấy gánh trọng trách trên vai. Mình thấy Hermione thật dũng cảm khi dám đứng lên chống lại những người thân thiết bên cạnh bồ ấy. Điều đó còn khó hơn chống lại mấy đứa mình ghét. May mà mình không được chọn, nếu bị chọn mình sẽ xin từ chức ngay. Làm học sinh bình thường cho nhẹ đầu.
Harry ngạc nhiên nhìn Catherine. Nó vẫn còn nhớ cảm giác hụt hẫng của bản thân khi thấy Ron được chọn làm Huynh trưởng chứ không phải nó.
Catherine bật cười:
- Theo như mình nghĩ thì ai xui xẻo lắm mới bị chọn làm Huynh trưởng.
Harry thấy vậy thì cười theo:
- Anh Fred và anh George cũng nói như vậy, và bây giờ mình thấy điều đó đúng.
Catherine nhìn mớ bài tập vẫn chưa làm xong, nói:
- Làm bài tiếp nhé. Mình sẽ giảng sơ về dược tính của bột sừng Bạch kỳ mã, bột Nguyệt Thạch và sự tương tác lẫn nhau giữa chúng trong từng giai đoạn điều chế thuốc. Nghe xong bồ sẽ có câu trả lời cho bài tập về nhà của thầy Snape.
Harry mừng rỡ gật đầu tắp lự. Như vậy thì nó đỡ phải đọc quyển sách dày cui kia.
Trong lúc làm bài bất ngờ Catherine nghe Harry hỏi:
- Bồ khuyên mình nên lễ phép với giáo viên, không cho mình gọi thầy Snape là "lão", nhưng bồ lại gọi mụ Umbridge là "mụ". Tại sao lại có sự khác biệt đó?
Catherine đáp với vẻ hiển nhiên:
- Thầy Snape từng muốn cứu mạng bồ hồi năm nhất, thầy ấy nghiêm khắc với bồ nhưng không bao giờ muốn làm hại bồ. Còn mụ Umbridge thì có mục đích xấu khi đến đây, mụ không phải là giáo viên đúng nghĩa. Bồ thích gọi mụ như thế nào thì gọi.
Harry băn khoăn:
- Không biết ngày mai cấm túc mụ sẽ giở trò gì với tụi mình ha?
Catherine nhún vai:
- Mai là biết thôi.
Harry cảm thấy khi ở bên cạnh Catherine, thời gian trôi qua nhanh đến không ngờ, loáng một cái nó đã làm xong hết bài tập. Hoá ra không phải là nó dốt hơn người ta, mà do nó không tìm được đúng người để học. Nếu Ron với Hermione không cãi nhau thì giờ này hai đứa ấy cũng làm xong bài tập trong không khí vui vẻ rồi.
Thu dọn sách vở, Harry chúc Catherine ngủ ngon rồi đi lên phòng ngủ, trong lòng thầm nghĩ nếu có thể ở bên cạnh nhỏ bạn như thế này mãi mãi thì thật tốt.
Khi Catherine đi lên ký túc xá nữ để đi ngủ thì đã khuya lắm rồi. Hermione kéo rèm kín mít nên nó không biết là cô bạn đã ngủ hay chưa. Nó trèo lên giường, dùng pháp thuật hong khô tóc rồi cũng kéo rèm lại.
Catherine không ngủ ngay mà mày mò gì đó một lúc rất lâu rồi mới nằm xuống. Hôm nay thật là một ngày mệt mỏi. Những cảm xúc bất ổn bị giam cầm ở đáy lòng lần nữa lợi dụng sự yên tĩnh của đêm tối để trỗi dậy, khiến Catherine bị mất ngủ cả đêm.