Ngay cái đêm Harry và Catherine thương tích đầy mình quay trở về trường Hogwarts và thông báo Voldemort đã hồi sinh, cụ Dumbledore lập tức triệu tập các thành viên của Hội Phượng Hoàng, kể từ giờ phút ấy Hội Phượng Hoàng chính thức hoạt động trở lại.
Mùa hè năm nay là một mùa hè bận rộn đối với nhiều người, nhưng với Harry thì lại là một mùa hè không như nó đã trông đợi.
Từ hôm về nhà dì dượng đến giờ nó chỉ được gặp chú Sirius đúng một lần duy nhất hồi đầu hè, dù nhà chú sát bên nhà nó, chỉ cách mỗi một cái hàng rào.
Chú Sirius bảo dạo này chú bận lắm nên sẽ thường xuyên vắng nhà. Nó chẳng thể làm gì khác ngoài việc dặn chú hãy cẩn thận, đừng làm việc quá sức.
Mặc dù hiện tại dì dượng cho phép Harry được sử dụng ti vi mỗi ngày một tiếng nhưng nó chẳng thể thoải mái xem thời sự, khi mà bên cạnh là vẻ mặt không cam lòng của thằng Dudley. Vì thế ngày nào nó cũng sang nhà chú Sirius để giúp chú dọn dẹp và xem tin tức. Nó muốn biết Voldemort và lũ Tử thần Thực tử có làm ra chuyện gì gây nguy hiểm cho thế giới Muggle hay không.
Từ hồi đầu hè đến giờ đã hơn một tuần, trên bản tin thời sự hằng ngày, Harry chẳng nghe nhắc gì đến những cái chết kỳ lạ, các vụ tai nạn chấn động hay cảnh báo tội phạm nguy hiểm vượt ngục.
Điều này làm Harry vừa mừng vừa lo. Mừng vì Voldemort chưa vội ra tay, lo vì nó sợ hắn ta lại đang ấp ủ âm mưu ghê gớm nào đó.
Sự tồn tại của Voldemort giống như một quả bom nổ chậm, chắc chắn sẽ nổ, chỉ là không biết khi nào nổ mà thôi.
Voldemort đã cho thấy hắn ta là một kẻ có đủ kiên nhẫn để chờ thời cơ đoạt lấy thứ hắn muốn.
Khi ngồi một mình giữa căn nhà trống vắng của chú Sirius, những kỷ niệm đẹp đẽ về mùa hè năm ngoái liên tục hiện lên trong tâm trí của Harry. Nó ước gì có Catherine ở đây.
Mấy ngày trước Harry đã gọi điện thoại đến nhà Catherine nhưng tổng đài lại bảo rằng số máy không tồn tại.
Harry không hiểu vì sao lại như thế, chẳng lẽ gia đình của Catherine chuyển nhà hay đổi số điện thoại mà con nhỏ chưa kịp thông báo với nó?
Harry gọi điện thoại cho Hermione, dường như con nhỏ này biết gì đó nhưng cứ nói lảng sang chuyện khác, cuối cùng nó chẳng hỏi được gì.
Cuối cùng Harry quyết định gửi thư cú để hỏi thăm tình hình của bạn nhưng đã ba ngày trôi qua mà vẫn không thấy hồi âm. Nó nghĩ nếu sang ngày mai mà Catherine vẫn chưa gửi thư trả lời thì nó sẽ nhờ chú Sirius đi xem coi bạn nó có ổn không.
- Harry, trời tối rồi sao con không về nhà ngủ đi, ngồi ở đây làm gì?
Giọng chú Sirius vang lên kéo Harry ra khỏi cơn buồn ngủ. Nó tắt ti vi, dụi mắt đứng dậy, hỏi:
- Con biết bữa nay kiểu gì chú cũng về nên con chờ chú.
Sirius nghiêm nghị nói:
- Con quên mất chú đã dặn gì rồi sao? Đi đâu thì đi nhưng tối phải trở về nhà dì dượng của con ngủ.
Harry buồn bực đáp:
- Tại chú về trễ quá đó chứ. Con muốn nhờ chú một chuyện nên mới ở đây chờ chú.
Sirius kéo Harry ngồi xuống sô pha, quan tâm hỏi:
- Con có chuyện gì muốn nhờ chú vậy?
Harry bèn kể ra nỗi lo lắng của nó về việc không liên lạc được với Catherine. Nghe xong Sirius nói:
- Catherine đang rất an toàn, con đừng lo. Có lẽ con bé sẽ trả lời thư của con trong nay mai thôi.
Nói đến đây Sirius xoa đầu Harry, giọng áy náy:
- Dạo này chú bận nhiều việc, không thể ở bên cạnh con nhiều như trước, con đừng buồn chú nha.
Harry tò mò hỏi:
- Chú bận làm gì? Mà Voldemort và lũ tay sai của hắn có gây động tĩnh gì không chú? Bộ Pháp thuật đã chịu thừa nhận chuyện Voldemort hồi sinh chưa ạ?
Trái với sự mong đợi của Harry, câu trả lời của chú Sirius chẳng cung cấp cho nó chút thông tin hữu ích nào:
- Voldemort và lũ Tử thần Thực tử khá im ắng. Bộ Pháp thuật mà chịu thừa nhận sai lầm thì con đã thấy Nhật báo Tiên tri đăng rồi.
Harry nói:
- Con ghét tờ báo ấy nên không xem nữa. Con muốn chú thường xuyên cập nhật tin tức cho con hơn là đọc mấy bài viết ngớ ngẩn trên Nhật báo Tiên tri.
Sirius cười phá lên:
- Con sợ Rita Skeeter và mấy bài báo xuyên tạc của ả hả? Vậy thì con yên tâm, dạo này ả không viết thêm bài cho bất kỳ tờ báo nào nữa.
Harry nhún vai, đáp:
- Con cóc thèm sợ Rita Skeeter. Tụi con nắm thóp được ả rồi.
Sirius ngạc nhiên hỏi:
- Con nói vậy là sao?
Harry bèn đem chuyện Hermione phát hiện Rita Skeeter là Hoá Thú Sư chui, chuyên biến thành bọ cánh cứng đi rình mò chung quanh rồi thêm mắm dặm muối để viết báo, cuối cùng bị Catherine bắt được nhốt vào trong lọ thủy tinh cho chú Sirius nghe. Nó cũng kể cách mà Catherine trừng phạt con bé năm hai dám lên báo nói xấu tụi nó.
Nghe xong Sirius cười phá lên:
- Xem ra sau này chú phải cẩn thận để tránh đắc tội với hai cô bé ấy rồi, nhất là Catherine. Con bé này coi vậy mà lắm chiêu thật, y chang chú hồi đó. Hồi còn đi học đứa nào xấu tính, xấu nết chú ghét lắm, nhất là bọn bên nhà Slytherin, có cơ hội là chú chơi khăm tụi nó liền.
Harry không nghĩ như vậy, nó nói:
- Catherine không giống chú, bạn ấy chỉ ăn miếng trả miếng. Catherine chưa từng chủ động trêu chọc ai, dù là người bạn ấy không ưa.
Nụ cười héo đi trên môi Sirius, hắn tằng hắng hai cái rồi nói:
- Thôi, nói chuyện nhiêu đây là đủ rồi. Giờ chú sẽ đưa con về nhà.
Harry không phản đối, nó theo chú Sirius về lại nhà dì dượng và hả hê khi thấy hai người ấy chẳng dám hó hé một câu trách móc nào, dù rất có thể nó đã làm phiền họ phải ra mở cửa.
Chúc Harry ngủ ngon xong thì Sirius cũng độn thổ biến mất. Hắn nghĩ mình nên ghé căn nhà kia xem Catherine ra sao rồi. Từ hồi bỏ con bé ở lại đó, đã hơn một tuần trôi qua.
Sự lo lắng của Harry về Catherine nhắc nhở Sirius rằng hiện tại hắn có thêm một đứa con gái cần phải chăm sóc. Vậy mà hắn lại bỏ mặc con bé bơ vơ ở nơi lạ lẫm suốt cả tuần lễ, không thèm đoái hoài.
Sirius tự trách bản thân, thầm nghĩ nên làm gì để chuộc lỗi với cô công chúa nhỏ nhà mình.
Căn nhà tối om, không có ánh đèn và bụi bặm y chang cái hôm Sirius đi khỏi. Chào đón hắn là một con gia tinh có gương mặt âm trầm và ánh mắt sắc lạnh. Nó cúi rạp người xuống một cái thật sâu, đến nỗi chóp mũi chạm đất mới chịu dừng lại.
- Chào mừng cậu chủ về nhà.
Sirius có thể nghe được tiếng con gia tinh lẩm bẩm ở trong miệng sau câu chào ấy:
- Tại sao cậu chủ không đi luôn, còn quay trở về đây làm gì? Cậu chủ đã khiến căn nhà này bị ô uế. Con nhỏ Máu Bùn ấy là thứ đáng kinh tởm nhất trên thế gian này.
Sirius lạnh giọng mắng con gia tinh:
- Không được gọi Catherine bằng từ đó, Kreacher! Từ giờ trở đi đây sẽ là nhà của con bé, mi phải phục vụ con bé cho thật tốt. Ta mà còn nghe thấy mi xúc phạm Catherine một lần nào nữa thì mi chết với ta.
Kreacher không những không sợ mà còn lớn giọng đáp lại, nghe hả hê hết sức:
- Cô Evans mà cậu chủ dắt về đã bỏ đi rồi.
Sirius nhíu mày, hỏi lại:
- Mi nói vậy nghĩa là sao? Catherine đi lúc nào?
Kreacher vui sướng cất cao giọng:
- Ngay khi cậu chủ rời đi thì cô Evans cũng đi luôn. Có vẻ như cô Evans không xem trọng cậu chủ, uổng công cậu chủ cho cô ta ngủ ở trong căn phòng lớn nhất nhà.
Nói xong con gia tinh cúi đầu lẩm bẩm:
- Đáng đời cậu chủ. Ôi! Bà chủ đã rất đau lòng khi biết cậu chủ dắt về một con M-á-u B-ù-n và muốn Kreacher phục vụ như chủ nhân của ngôi nhà này.
Kreacher phát âm từng chữ cái của từ Máu Bùn thay vì gọi thẳng ra để né tránh mệnh lệnh của Sirius.
- Cút vào xó bếp cho ta! - Sirius tức giận quát lớn.
- Cầu mong con nhỏ ấy không bao giờ quay trở lại căn nhà này nữa.
Nói rồi Kreacher biến mất, không thèm chào tạm biệt cậu chủ của nó lấy một tiếng.
Sirius bị con gia tinh làm cho tức cành hông, nhưng hắn làm gì có thời gian mà đi đôi co với nó. Sirius vội vã chạy lên tầng ba, rẽ trái rồi đi thẳng qua hai căn phòng để đến căn phòng thứ ba nằm cuối hành lang, cũng chính là phòng hắn đã chuẩn bị cho Catherine.
Cửa phòng không khoá. Đúng như những gì Kreacher nói, Catherine không có ở đây, cũng không tìm thấy bất kỳ vật dụng cá nhân nào của con bé.
Sirius nhíu mày, tự hỏi Catherine có thể đi đâu.
Thứ duy nhất mà Sirius tìm thấy được ở bên trong căn phòng này chính là lá thư mà Catherine để lại.
“Gửi chú Sirius,
Con là Catherine đây ạ.
Sau khi viết xong lá thư này con sẽ rời đi. Chú đừng tìm con làm gì vì con sẽ trở về trước khi năm học mới bắt đầu. Con biết cách để đảm bảo an toàn cho mình nên chú đừng lo lắng.
Con sẽ không bỏ trốn để đầu quân cho Voldemort như lời mời gọi của hắn đâu, chú cứ yên tâm. Nếu các bạn có hỏi hãy nói con đi du lịch cùng gia đình nhé chú. Có lẽ Hermione sẽ không tin, nhưng mà thôi kệ đi, khi nào về con sẽ giải thích với bạn ấy sau.
Harry không thể sử dụng pháp thuật ở bên ngoài trường học, và đó sẽ là cái cớ tốt nhất để đuổi học bạn ấy nếu Bộ phát hiện ra Harry làm phép trong thời gian nghỉ hè. Chú hãy trông chừng Harry cẩn thận, bởi vì hiện tại không chỉ phe phái của Voldemort mà cả Bộ Pháp thuật cũng đang nhắm vào bạn ấy.
Có một chuyện con muốn nói với chú. Chú nên đối xử tốt hơn với Kreacher. Nếu chú không biết phải làm như thế nào hãy hỏi Hermione, bạn ấy sẽ hướng dẫn chú, và đừng từ chối nếu bạn ấy mời chú gia nhập Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh.
Cảm ơn chú vì đã cho con ở nhờ một đêm.
Gặp lại chú sau.
Tái bút: Trong thời gian này cú đưa thư sẽ không tìm ra được con, vậy nên nếu Harry có gửi thư cho con mà không nhận được hồi âm, làm ơn nói bạn ấy đừng lo lắng.
Tái bút lần 2: Quà sinh nhật của Harry sẽ được gửi đến nhà dì dượng của bạn ấy vào đúng ngày sinh nhật.”
Đọc xong thư Sirius cảm thấy rất tức giận. Đúng là một đứa nhỏ bướng bỉnh không hiểu chuyện, bản thân đang gặp nguy hiểm mà còn thích chạy lung tung. Nếu con bé có mệnh hệ gì thì con trai của hắn biết làm thế nào đây.
Sirius vội cầm lá thư chạy đi tìm cụ Dumbledore ngay trong đêm.
Trái với sự lo lắng của Sirius, cụ Dumbledore lại không mảy may để ý, đến một cái nhíu mày cũng không có. Cụ từ tốn nói:
- Trò Evans biết bản thân đang làm gì. Điều anh cần làm là tin tưởng vào trò ấy.
Qua cặp kính nửa vầng trăng, đôi mắt tinh anh của cụ Dumbledore ánh lên ý cười. Cụ nhìn xuống lá thư đặt trên bàn, đôi mắt hiện lên vẻ thâm sâu khó lường.
Sirius không biết những lời cụ Dumbledore nói có ý nghĩa ra sao nhưng hắn đoán cụ đã biết chuyện Catherine tự ý bỏ đi, và cụ không định ngăn cản con bé.
Sirius trở về số 12, quảng trường Grimmauld. Hắn gọi Kreacher lại hỏi chuyện:
- Có phải mi đã làm gì khiến Catherine cảm thấy bị tổn thương không?
Kreacher cúi thấp đầu đáp:
- Cô Evans tự rời đi. Kreacher không làm gì cả.
Sirius nhìn con gia tinh, đổi lại cách hỏi:
- Catherine đã làm những gì trước khi rời khỏi đây? Hãy kể chi tiết và đừng giấu giếm điều gì.
Kreacher lầm bầm:
- Cô Evans đã đi tham quan toàn bộ ngôi nhà.
- Chỉ có như vậy thôi? - Sirius nheo mắt hỏi.
Kreacher mân mê vạt áo mà có lẽ lúc trước là một tấm khăn trải bàn, khó chịu đáp:
- Cô Evans đã nói chuyện với bà chủ.
Nói rồi con gia tinh nện đầu xuống đất bôm bốp:
- Ôi! Bà chủ đáng thương của tôi, bị một con M-á-u B-ù-n lên mặt dạy đời. Chưa bao giờ thấy bà chủ tức giận như thế. Bà chủ đã phải đau lòng đến cỡ nào khi biết căn phòng bà chuẩn bị cho nữ chủ nhân tương lai của gia tộc Black bị một con M-á-u B-ù-n làm ô uế.
Sirius nhíu mày đáp:
- Má của ta không có trái tim, bà sẽ không biết đau lòng là gì. Vả lại bà ấy đã chết rồi, bà ấy không có quyền can thiệp vào quyết định của ta.
Kreacher nghe xong khóc rống lên, liên tiếp nện đầu xuống đất. Sirius vốn định bỏ mặc cho con gia tinh muốn làm gì thì làm nhưng nhớ tới lời khuyên của Catherine, hắn nghiêm nghị ra lệnh:
- Kreacher, dừng lại hành động đang làm.
Kreacher lập tức dừng lại, cúi rạp người dưới sàn nhà.
Sirius lại ra lệnh:
- Đi vào bếp và đừng làm gì cho đến khi ta gọi mi.
Con gia tinh lập tức biến mất.
Sirius đi đến chỗ treo bức chân dung của má mình, kéo tấm rèm mục nát lên.
Thấy con trai, bà Black lập tức tru tréo chửi rủa. Sirius không để ý, lớn giọng hỏi:
- Má, có phải má đã đuổi Catherine đi không?
Bà Black cau có đáp:
- Nó tự đi chứ tao không có đuổi. Mày vì một đứa con gái mà dám đến chất vấn má của mày. Đồ nghịch tử! Đồ bất hiếu. Đồ phản bội gia tộc, phản bội giống nòi!
Sirius ngoáy ngoáy lỗ tai, nói với giọng chán ghét:
- Qua bao nhiêu năm rồi má cũng chỉ chửi có bấy nhiêu đó câu. Còn câu nào thú vị hơn không má?
Bà Black ở trong tranh tức đến xì khói:
- Cút! Cút ra khỏi nhà tao ngay. Nhà này không chứa chấp đứa bất hiếu, ngỗ ngược như mày.
Sirius thản nhiên nói:
- Má làm như con muốn về đây lắm không bằng. Nếu không phải vì Catherine cần một nơi an toàn để trú ẩn thì có cho vàng con cũng không thèm về đâu.
Bà Black lồng lộn lên:
- Lại là con nhỏ đó. Nó đâu có cần mày. Sao mày ngu dữ vậy?! Rốt cuộc thì nó là ai mà khiến mày phải bận tâm đến vậy?
Sirius đáp:
- Là ai má không cần biết.
Bà Black gào lên:
- Tao đúng là vô phước mới có thằng con như mày. Mau biến đi cho tao nhờ. Thằng mất dạy! Thứ vô ơn! Đồ phản phúc!
Sirius làm như không nghe những lời mắng nhiếc ấy, nói:
- Vài ngày nữa gia đình Weasley sẽ đến đây làm khách. Con mà nghe má mắng chửi hay nói một lời khó nghe nào thì con sẽ đập bỏ bức tường này rồi đem chân dung của má chôn vùi dưới đống gạch vụn. Má liệu mà cư xử.
Chân dung của Bà Black trở nên điên cuồng:
- Hết con Evans rồi tới lượt mày, chúng mày không xem ai ra gì, dám đe doạ tao. Thằng mất dạy! Tao hối hận vì hồi đó đã không giết chết mày, lúc mày mới nhú mầm mống phản bội giống nòi. Uổng công tao cho mày ăn học, để mày đi đánh bạn với lũ chẳng ra gì rồi về cãi ba cãi má. Tao ước gì có thể bóp chết mày ngay lúc này.
Sirius nói bằng giọng bất cần đời:
- Đã quá trễ cho má làm điều đó rồi. Con không còn là thằng nhóc năm tuổi ngây thơ được má tặng vật gia truyền của dòng họ như một món quà sinh nhật thì vui đến nỗi nhảy cẫng lên đâu, cũng không phải thiếu niên mười sáu tuổi bỏ nhà ra đi không một xu dính túi. Cho nên má đừng nghĩ con sẽ sợ má, sợ cái nhà này. Con chỉ chán ghét chứ chưa bao giờ sợ hãi.
Bà Black nghe Sirius nhắc lại chuyện cũ liền bình tĩnh trở lại, cất giọng mỉa mai:
- Đến bây giờ mày vẫn nghĩ đó là món quà sinh nhật thật sự sao? Thật ngây thơ. Chiếc kẹp tóc mà tao đưa cho mày, bảo rằng đó là bùa hộ mệnh, dặn mày sau này thích ai thì tặng cho người ta, xem như vật đính ước, thật ra nó là một tạo tác hắc ám không hơn không kém.
Bà Black cười lên một cách điên dại và đầy thoả mãn khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của thằng con trai. Bà ta nói tiếp:
- Cho đến lúc chết tao vẫn luôn tò mò mày sẽ cho đứa con gái nào đeo thứ đồ bị nguyền rủa ấy. Tiếc rằng tao không có được câu trả lời, chiếc kẹp tóc không quay về bên tao, chứng tỏ mày không tặng lại cho ai. Đúng là đáng tiếc.
Sirius rút ra một con dao, lạnh lùng hỏi:
- Má nói vậy nghĩa là sao? Nếu má không trả lời, con sẽ rạch nát bức chân dung của má.
Bà Black cười như điên:
- Mày đã tặng thứ đó cho ai rồi sao?
- Mau nói! - Sirius kề sát con dao lên bức chân dung.
Bà Black cười lên một cách man rợ:
- Thứ đó không phải bùa hộ mạng gì cho cam. Nó chỉ bảo vệ những ai mang trong mình dòng máu thuần chủng hoặc có quan hệ huyết thống với người chế tạo ra món đồ ấy. Đối với những kẻ Máu Bùn, thậm chí là cả máu lai, thứ ấy sẽ đốt cháy sinh mệnh của họ, kẻ đó sẽ không thể sống quá một tháng.
Giết càng nhiều người món đồ ấy càng có khả năng bảo vệ mạnh mẽ hơn, thậm chí chống lại được Lời nguyền Giết chóc.
Khi người đeo nó chết đi, nó sẽ tìm đường quay trở về với chủ cũ, cũng chính là tao đây. Tao đưa cho mày thứ đó chỉ vì không muốn mày yêu đương hay dính líu gì tới bất kỳ đứa con gái nào không phải phù thủy thuần chủng.
Thế nào, mày đã cho ai rồi? Nói cho mày biết, nếu là Máu Bùn, thì không cần đến một tháng đâu, chỉ một ngày thôi cũng đủ khiến nó hấp hối rồi. Hừ, thứ cóc ghẻ mà đòi trở thành người nhà với tao, đừng có mơ.
Sirius nhìn bức chân dung người má quá cố của mình, hắn lắc đầu, thốt ra một câu:
- Má đúng là một người đàn bà độc ác.
Nói xong hắn kéo rèo che lại bức chân dung, xoay người bỏ đi.
Sirius chưa bao giờ nghĩ chiếc kẹp tóc ấy lại nguy hiểm như vậy. Đáng lẽ hắn nên sớm nhận ra đồ vật của nhà Black thì có thứ gì tốt đẹp được cơ chứ.
Hắn đã kiểm tra kỹ lưỡng trước khi quyết định trao thứ ấy cho Catherine. Thậm chí hắn còn nhờ những phù thuỷ bậc thầy trong lĩnh vực chế tạo bùa hộ mạng đánh giá về mức độ an toàn cũng như khả năng bảo hộ của chiếc kẹp tóc ấy, không thấy phản hồi tiêu cực nào.
Giờ đây nghe bà má “thân thương” nói như thế Sirius chợt cảm thấy hắn đúng là quá ngây thơ, hắn đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của má mình rồi.
Hắn có nên cảm thấy may mắn vì thời còn đi học hắn chưa từng thích ai không?
Nhưng Catherine thì sao? Con bé đeo thứ ấy mấy tháng trời mà không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn được bảo vệ khỏi Lời nguyền Giết chóc. Catherine không phải phù thuỷ thuần chủng, vậy có khi nào con bé kế thừa huyết mạch của người chế tạo ra chiếc kẹp tóc ấy?
Suy nghĩ này vừa loé lên, Sirius liền chạy đi tìm bức chân dung của bà má “yêu dấu”, thế nhưng lần này dù hắn có đe doạ cỡ nào má hắn vẫn im như thóc, không hề tiết lộ bất kỳ điều gì. Bà ta chỉ nói đúng một câu:
- Tao không biết ai là người chế tạo ra thứ ấy, mày muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu.
Không thể làm gì để cạy miệng một bức tranh, Sirius tức giận bỏ đi. Hắn phải đi tìm Catherine để chắc chắn con bé vẫn an toàn.
Nhưng Sirius không có cơ hội làm việc đó, bởi vì ngay sau đấy hắn nhận được nhiệm vụ mới, phải rời khỏi Luân Đôn một khoảng thời gian.
Trước khi lên đường thi hành nhiệm vụ, Sirius đã đến trang trại Hang Sóc để hộ tống gia đình Weasley đến số 12, quảng trường Grimmauld, nơi được chọn để trở thành tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng.
Khi thấy Sirius dẫn về một đám người tóc đỏ ồn ào, con gia tinh Kreacher đã rầu rĩ đến độ không thèm hạ thấp thanh âm của mình:
- Mới tiễn đi một con tóc đỏ thì không bao lâu sau cậu chủ lại dẫn về một gia đình tóc đỏ. Ôi, bà chủ của tôi sẽ tan nát cõi lòng mất thôi, khi thấy gia đình ta suy tàn đến vậy. Kreacher phải làm sao đây?
Sirius nghe Kreacher nói thế liền quát:
- Im miệng đi Kreacher! Cút vào nhà kho cho ta!
Kreacher lau nước mắt, nói:
- Cậu chủ cứ mãi khiến bà chủ buồn và thất vọng. Gia tộc Black rồi sẽ đi về đâu.
Nói xong con gia tinh biến mất trước mặt mọi người.
Bà Weasley hỏi:
- Trong nhà này ngoài chú ra còn có người khác ở nữa sao, hở chú Sirius?
Sirius lắc đầu, đáp:
- Chị đừng bận tâm tới những lời con gia tinh ấy nói, chị Molly. Hiện tại thì chỉ có gia đình chị ở đây thôi. Anh chị và các cháu cứ tự nhiên như ở nhà. Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để dọn dẹp lại nơi này. Thật ngại quá.
Bà Weasley cười, phất phất tay:
- Chú nói như thể chúng ta là người xa lạ. Bọn tôi không thấy phiền gì đâu.
Sực nhớ tới điều gì, Sirius dặn dò:
- Anh chị cứ thoải mái, muốn ở phòng nào thì ở, nhưng căn phòng lớn nhất, nằm ở cuối hành lang của tầng ba thì đã có chủ rồi. Chị dặn tụi nhỏ đừng vào đó nha, chị Molly.
- Được rồi. Chú cứ yên tâm, chú Sirius. Gia đình tôi làm phiền chú rồi. - Bà Weasley vỗ vai Sirius, cười nói.
Sau khi gia đình Weasley dọn vào được vài ngày thì số 12, quảng trường Grimmauld dần trở nên náo nhiệt.
Bị nhiệm vụ của Hội cuốn đi, Sirius dẹp mọi sự hoài nghi về thân thế của Catherine qua một bên mà dốc sức làm việc.
Từ công việc kinh doanh mà hắn đang điều hành đến nhiệm vụ chiêu mộ thêm lực lượng cho Hội Phượng Hoàng, hay hỗ trợ về tài chính, nhân lực, thu thập và báo cáo các tin tức tình báo về những Tử thần Thực tử khác nhau hắn đều muốn ôm vào người.
Những người khác không biết Sirius bị cái gì kích thích mà lại làm việc điên cuồng như vậy, nhưng nhờ có hắn mà Hội Phượng Hoàng không phải lo bất cứ thứ gì liên quan đến tài chính.
Chỉ có chính bản thân Sirius là biết tại sao. Hắn đã bỏ phí quá nhiều thời gian khi bị giam cầm trong ngục Azkaban, giờ đây hắn muốn cống hiến hết sức mình cho Hội, tìm lại những gì hắn đã đánh mất năm xưa, cùng là để bảo vệ người con trai đỡ đầu yêu quý của hắn.
…
Trái ngược với bầu không khí náo nhiệt của Hội Phượng Hoàng, ở một nơi cách xa thành phố Luân Đôn, hẻo lánh, âm u và lạnh lẽo, cũng có một tổ chức đang dần trở nên lớn mạnh.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có độc nhất chiếc bàn dài ở giữa phòng, dưới ánh nến lập loè là thân ảnh của mười mấy người mang mặt nạ và đội mũ trùm kín đầu.
Không biết bọn họ đang nói gì với nhau, nhưng trông bầu không khí có vẻ căng thẳng lắm.
Vị trí chủ toạ không được ánh sáng của ngọn nến chiếu đến, nhưng người ta vẫn nhận biết được đang có người ngồi ở đó, bởi vì lúc này tất cả ánh mắt đều hướng về phía ấy.
Khi cuộc họp kết thúc, lần lượt từng người một đứng lên cúi chào kẻ đang ngồi ở trong bóng tối, sau đó độn thổ biến mất.
Lúc này căn phòng chỉ còn lại hai người ngồi ở hai bên, gần với vị trí chủ toạ nhất.
Người ngồi ở bên trái lên tiếng, giọng rụt rè:
- Thưa chủ nhân, nếu ngài muốn, ngay bây giờ tôi cũng có thể đi đến đó tìm cách lấy cuốn sổ ghi chép về cho ngài.
Người ngồi ở bên phải mỉa mai:
- Ông có lớn mà không có khôn. Ông nghĩ với bản lĩnh của ông thì có thể làm được gì? Không bằng về nhà dạy dỗ lại thằng con trai của mình đi. Nghe nói ông tìm thấy nó rồi hả?
- Không phải chuyện của mày! - Người ngồi ở bên trái gằn giọng.
Bất chợt ở vị trí chủ toạ phát ra tiếng cười khẽ khiến cho hai người kia giật mình, vội ngồi thẳng người, cung kính kêu: “Chủ nhân.”
Một giọng nói thanh lãnh phát ra từ trong bóng tối, mang theo ý cười:
- Barty, đừng mãi lôi điểm yếu của người khác ra châm chọc như thế. Còn Lucius, không nên khắt khe với con trai của mình quá. Tuổi trẻ ai mà chẳng phạm phải sai lầm, mi nói xem có đúng không?
Người ngồi ở bên trái cung kính đáp:
- Ngài nói chí phải, thưa chủ nhân.
Người đàn ông ở trong bóng tối hỏi với vẻ hứng thú:
- Thằng bé ấy ra sao rồi? Mi định xử lý nó như thế nào?
Lucius Malfoy do dự vài giây rồi trả lời:
- Tôi đã xoá ký ức của nó về con nhỏ đó, thưa ngài. Tôi sẽ uốn nắn lại nó, để nó trở thành một người có ích cho tổ chức trong tương lai.
Voldemort bất ngờ lộ mặt ra khỏi bóng tối, rướn người nhìn về phía ông Malfoy, thất vọng nói:
- Mi đã xoá ký ức của nó rồi sao?! Thật đáng tiếc. Ta còn đang định bảo mi hãy khoan làm chuyện đó. Thế nhưng lỡ rồi thì thôi vậy. Đừng can thiệp vào chuyện của con trẻ nữa, hãy để chúng tự do phát triển, tự do yêu đương, có hiểu không?
Voldemort nói ra những lời đó bằng vẻ mặt quan tâm vờ vịt khiến Lucius Malfoy cảm thấy sống lưng lạnh toát. Ông ta đáp lại một cách máy móc:
- Vâng, ngài nói chí phải, thưa chủ nhân.
Voldemort phất tay:
- Đừng quên nhắc nhở con trai của mi rằng nó thuộc về nơi nào, phải trung thành với ai. Giờ thì mi đi được rồi.
Lucius Malfoy đứng dậy cúi chào Voldemort rồi lập tức độn thổ biến mất.
Lúc bấy giờ Barty Crouch con mới lên tiếng:
- Thưa chủ nhân, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ cần đến đúng thời điểm, tôi sẽ ra tay.
Voldemort nói với vẻ hài lòng:
- Mặc dù ta đã đoán ra lý do vì sao ta không giết được thằng Potter, nhưng ta vẫn muốn tìm hiểu một cách tường tận, không bỏ sót chi tiết nào.
Hắn ngắm nghía cây đũa phép trong tay, bất chợt lên tiếng:
- Đũa phép chỉ là một thứ công cụ để thi triển pháp thuật, vậy mà nó lại cản trở ta giết Harry Potter. Bất kỳ thứ gì cản đường ta đều phải bị loại bỏ. Barty, việc ta giao mi đã làm đến đâu rồi?
Barty Crouch con kính cẩn đáp:
- Vẫn đang tiến hành hết sức thuận lợi, thưa chủ nhân.
Gương mặt xấu xí của Voldemort nở ra một nụ cười gian xảo:
- Ta muốn xem cái Hội Phượng Hoàng nho nhỏ của lão Dumbledore sẽ làm được những gì để chống lại ta.
Crouch con hỏi bằng giọng hoài nghi:
- Nhưng tên Severus Snape liệu có đáng tin không, thưa chủ nhân?
Voldemort lạnh lùng nói:
- Mi nghĩ ta sẽ tin một tên ở bên cạnh Dumbledore mười mấy năm như Snape sao? Ta đã không còn tin tưởng tên đó vào chính khoảnh khắc nó cầu xin ta tha mạng cho con Máu Bùn đáng chết kia.
Crouch con bạo gan hỏi:
- Vậy tại sao ngài còn để gã ta tham dự mọi cuộc họp?
Voldemort mỉm cười với vẻ gian trá:
- Mi không thấy rằng như vậy rất thú vị sao?
Crouch con không hề cảm thấy chuyện này có gì thú vị, nhưng hắn vẫn kính cẩn nói:
- Dạ vâng, thưa chủ nhân.
Voldemort ngồi tựa vào thành ghế, uể oải hỏi:
- Có tin tức gì về con bé Evans đó không?
Crouch con đáp:
- Dạ không có, thưa ngài.
Voldemort gõ nhịp ngón tay lên thành ghế, gương mặt gớm ghiếc lộ ra vẻ hứng thú:
- Một con nhỏ Máu Bùn thú vị. Nếu bắt được thì đừng giết nó. Ta muốn tra tấn nó đến chết. À không, biết đâu ta có thể dùng nó để đổi lấy mạng sống của Harry Potter không chừng.
Crouch siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Hắn rất muốn tự tay bắt sống và tra tấn Catherine Evans, kẻ đã biến hắn thành trò cười cho thiên hạ.
Dường như hiểu thấu tâm tư của Crouch, Voldemort lạnh lùng nhắc nhở:
- Mi hãy nên tu tâm dưỡng tính lại đi. Nóng vội là không tốt đâu. Mà cũng phải thôi, mi còn quá trẻ để hiểu được nhẫn nại chờ đợi là như thế nào.
Crouch vội nói:
- Ngài dạy chí phải, thưa chủ nhân. Tôi sẽ cố gắng khống chế cảm xúc, không nóng vội và đánh mất lý trí như trong trận giao đấu với Evans lần trước nữa.
Voldemort liếc mắt nhìn Crouch, hờ hững nói:
- Nếu mi không trở nên nóng nảy, mi sẽ không bị nó điều khiển tâm trí. Đây là bài học nhớ đời cho mi đó, có biết chưa?
Barty Crouch con vội gật đầu. Sau khi trốn thoát ra khỏi trường Hogwarts, trở về bên cạnh chủ nhân, hắn đã bị Ngài liên tục tra tấn trong vòng ba ngày. Đời này hắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đó nữa. Nỗi đau đớn kinh hoàng trong ba ngày đó, hắn sẽ trả hết lại cho Catherine Evans ngay khi có cơ hội.
Voldemort nhét đũa phép vào túi áo chùng, nói với Crouch:
- Bộ Pháp thuật đã cho chúng ta cơ hội tốt nhất để âm thầm khuếch trương lực lượng, đừng bỏ lỡ. Mọi việc còn lại giao cho mi.
Crouch vội hỏi:
- Còn kế hoạch đột nhập vào Sở Bảo Mật để tìm kiếm lời tiên tri thì sao, thưa ngài?
Voldemort thu lại nụ cười, giọng nói có phần tức giận:
- Nếu tên Snape không hấp tấp, nghe đầu bỏ đuôi thì ta đã không phải sống khổ sở trong suốt mười mấy năm. Bằng mọi giá ta phải nghe được trọn vẹn lời tiên tri ấy. Đừng vội ra tay. Trước hết hãy tìm hiểu thật kỹ về Sở Bảo Mật và cách thức vận hành, cũng như bảo quản của nơi lưu trữ những lời tiên tri. Việc này ta muốn chính tay mi đi làm. Sau khi có được thông tin cụ thể ta sẽ lên kế hoạch sau.
Crouch con vỗ ngực cam đoan:
- Chủ nhân, ngài cứ yên tâm. Tôi sẽ có câu trả lời trong thời gian sớm nhất cho ngài.
Voldemort nghiêm nghị nói:
- Ta không cần nhanh, ta chỉ cần chính xác. Mi đúng là phải rèn luyện thêm nhiều đó, Barty à.
Crouch vội cúi đầu tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.
Voldemort phất tay:
- Đi làm việc của mình đi.
Crouch cúi chào chủ nhân rồi độn thổ biến mất.
Khi chỉ còn một mình, Voldemort đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra phong cảnh tiêu điều ở bên ngoài, khoé môi khẽ nhếch lên.
Một con mãng xà khẽ trườn tới, ngóc đầu lên nhìn Voldemort. Hắn vỗ đầu con rắn, nói:
- Đi thôi, Nagini, đến nơi có thể cho mi sức mạnh để tự bảo vệ mình.