Theo tiếng ho khan của Khương Ly, hai thôn nhân mã thong thả dừng tay, quay đầu nhìn sang.
Đám người Lạc Ngưu, khi thấy rõ dáng vẻ Khương Ly đều mừng rỡ vô cùng.
Mà Lạc Sửu thì cũng mừng rỡ như gặp được mùa.
Ây gã vì sao mừng rỡ?
Chỉ thấy Lạc Sửu quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đứng bên cạnh Khương Ly Lạc Thanh. Thậm chí, nước dãi đều chảy ra khóe miệng. Gã vội vàng vuốt thẳng quần áo, toét mồm nở một nụ cười tự nhận là mê người, khoan thai bước chậm đến trước mặt Lạc Thanh. Hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của Khương Ly và đám dũng sĩ bên cạnh rồi, bởi vì trong mắt gã chỉ có Lạc Thanh.
“Tại hạ Vũ Thôn Lạc Sửu, xin hỏi cô nương phương danh?”
Một loạt thao tác, khiến Khương Ly không nói nên lời. Thông thường tranh chấp, nếu bị kẻ khác làm phiền, người trong cuộc chẳng phải sẽ tức giận vấn tội sao?
Lạc Thanh gặp Lạc Sửu bộ dạng liếm chó, cũng không hề tức giận, thậm chí che miệng cười nắc nẻ, để gã mừng thầm trong lòng. Chẳng lẽ cô nương xinh đẹp này bị sự anh tuấn của ta mê luyến rồi? Lạc Sửu tuy là con trai của Vũ Thôn thôn trưởng, nhưng quanh năm sinh sống ở nơi xa xôi hẻo lánh. Đã bao giờ nhìn thấy cô gái nào lớn lên xinh đẹp như vậy.
Gã còn định tiến lên, muốn tiếp cận mỹ nữ, thì đã bị một đám nam tử cao lớn, thần sắc hung thần ác sát chặn đứng.
“Đứng lại” Lạc Thanh tùy tùng đứng đầu là một gã Hạ phẩm chiến sĩ tên là Lạc Đồng, âm thanh ồm ồm quát.
Lạc Sửu trong mắt chợt lộ ra ánh sáng lạnh, gã mặc dù có chút ngu xuẫn, nhưng tâm tính lại vô cùng tàn nhẫn. Cũng không quan tâm đám người Lạc Đông trên thân hung hãn khí thế, lớn giọng hỏi:
“Các ngươi là ai, sao cản đường của ta?”
Ai ngờ đám tùy tùng chỉ liếc hắn nửa con mắt, rồi không để ý. Một đứa nhà quê mà thôi, còn chưa đáng để ý.
Hành động này rơi vào Lạc Sửu trong lòng, để gã tức giận vô cùng, cắn răng hô.
“Lạc Thìn đâu”
Lạc Thìn chính là quân sư quạt mo của gã, coi như là người tinh minh, nhìn thấy Lạc Thanh đám tùy tùng ăn mặc tươm tất, trang bị tinh lương, rõ ràng lai lịch không bình thường. Vội vàng chạy đến nhỏ giọng:
“Công tử, bọn họ có vẻ khó chơi, hay là thôi đi”
“Không được, ta…”
“Công tử, chúng ta đánh không lại bọn họ”
“Ầy” Lạc Sửu nheo mắt nhìn lần nữa, cảm thấy đứng trước mặt mình đám người này khí thế thật mạnh nha, nhất là người đứng đầu, khí thế so với cha của gã cũng không hề kém. Ầy có vẻ đánh không lại.
Gã rụt rụt đầu, dự định lùi về sau, nhưng đã bị lưỡi kiếm đồng gác ngang cổ.
Chẳng những gã, bảy tám tên Vũ thôn thôn dân đều bị khống chế, mà người khống chế bọn gã không ai khác chính là đám Lạc Đồng
“Các vị muốn làm gì?” Lạc Sửu giật mình hô to.
Lạc Đồng lườm lườm, lạnh giọng: “Lạc Ly công tử có chuyện hỏi ngươi”
Thế là, Lạc Sửu cùng Vũ Thôn trai tráng, bị cột thành một đoàn ngồi chổm hổm ở đầu thôn.
Bên này, Khương Ly dẫn theo Lạc Thanh và đám Lạc Ngưu vội vã vào trong thôn.
Chỉ thấy nơi này cảnh vật vẫn như cũ, nhưng điêu tàn hơn đôi chút.
Một số thôn nhân thấy Khương Ly, đều mừng rỡ kinh hô chạy đi báo tin. Dù sao, Khương Ly hiện tại là chiến sĩ duy nhất của Diệp thôn. Sau khi thôn trưởng qua đời, càng trở thành cả thôn chỗ dựa vào, nên hắn trở về mọi người tất nhiên sẽ kích động.
Khương Ly không để ý đến những người khác, mà dựa theo Lạc Ngưu chỉ dẫn, đi đến một căn nhà lớn giữa thôn. Chính là chỗ dưỡng thương tập trung của Lạc Hùng, Lạc Diệp bọn người.
Chừng nửa tháng trước, Lạc thôn lần nữa trải qua một trận Lạc triều. Trận Lạc triều này so với lần trước không kém ba nhiêu, chỉ tiếc không có Khương Ly đại phát thần uy, thôn dân tử thương thảm trọng. Mà lão thôn trưởng cũng vì sơ sẩy mà mệnh tang dưới miệng thú, Diệp thôn trai tráng người chết người trọng thương cực kỳ điêu linh.
Bị thương nhẹ, khỏe mạnh chủ yếu là một số vị thành niên trẻ con hoặc làm hậu cần nữ nhân. Toàn thôn thực lực bị giảm sút nghiêm trọng, vì thế nên người Vũ thôn mới thừa lúc vắng mà vào, dự định thôn tính Diệp thôn.
Lạc Thần giới có một quy tắc, một khi Lạc thôn không có Chiến Sĩ hoặc Lạc Sư tọa trấn, các Lạc thôn khác có quyền thôn tính. Nghe thì rất chói tai, nhưng đây là điều tất yếu.
Một thôn xóm nếu mất đi cường giả tọa trấn, chỉ sợ không thể trụ qua một vòng Lạc triều. Lạc dân cả đời cùng Lạc thú tranh đấu, cùng thiên nhiên chống lại, nếu không có quy tắc kia thì đã bị diệt từ lâu.
Nhà gỗ bên trong, trên mặt đất trải da thú, nằm la liệt người, có thôn nữ chạy qua chạy lại chăm sóc. Lạc dân tố chất thân thể cực tốt, bình thường vết thương vài ba ngày sẽ khỏi, nhưng nhìn những trai tráng này bộ dạng, chỉ sợ đã nằm ở đây mười ngày nửa tháng, rõ ràng bị thương rất nặng, cũng có thể đoán ra, nửa tháng trước trận Lạc triều kia hung hãn đến cỡ nào.
Khương Ly nổi lòng phức tạp, đi đến cuối phòng.
Chỗ xa nhất, nằm hai người, là Lạc Hùng và Lạc Diệp.
Lạc Hùng toàn thân được bó thuốc, cả người không một chỗ hoàn hảo, Lạc Diệp thì đỡ hơn, nhưng bàn tay phải bị gãy, ở vai còn ba vết cào chạy dọc xuống lưng.
Cả hai khi nhìn thấy Khương Ly, đều vui mừng khôn xiết.
Khương Ly thần thức quét qua người bọn họ, sau đó thở nhẹ một hơi. Còn may, mặc dù bị trọng thương, nhưng chỉ bị thương bên ngoài, không ảnh hưởng quá nhiều.
Hắn từ trong túi trữ vật, lấy ra một viên Nguyên Tinh, trong tay bốn lá cờ, ném ra bốn góc của gian phòng, thần niệm vừa động bố trí một trận pháp.
Sau đó dùng khí huyết, đem Nguyên Tinh ép thành bụi mịn. Thoáng chốc, toàn bộ gian phòng tràn ngập thiên địa nguyên khí, thậm chí ngưng tụ thành sương mù. Mà đang nằm trên đất trọng thương trai tráng, được nồng đậm tinh khiết tẩm bổ, cả người đều khoan khái, có người thậm chí không nhịn được rên rỉ. Trên người vết thương, cũng thoáng giảm bớt đau đớn.
Tiếp theo, Khương Ly lại đấy ra đủ loại cao thuốc, từng mua ở Vũ Ninh Thành, lại mượn thêm của Lạc Thanh, đem phân phát cho đám phụ nữ.
Đợi khi thuốc cao bôi xong, hắn mới ngồi xuống chính giữa Lạc Hùng và Lạc Diệp, nhẹ giọng:
“Thôn trưởng qua đời rồi sao?”
Lạc Diệp tầm mắt chùng xuống, gật đầu: “Thôn trưởng bị Lạc Thú giết chết, nhưng con Lạc Thú kia cũng đã bị chúng ta phanh thây”
Khương Ly thở dài, trong đầu hồi tưởng lại vị lưng còng Lạc sư kia, nghĩ đến những kiến thức mà lão thôn trưởng dạy hắn trước khi rời đi, có chút bùi ngùi.
“Đáng tiếc, ta lúc đó không ở thôn”
Lạc Diệp nhìn hắn đôi chút, hồi lâu không nói gì, nếu Khương Ly ở thôn, có lẽ thôn trưởng đã không chết, có lẽ thôn dân đã không thảm bại như vậy. Chỉ là nàng cũng chưa trách Khương Ly, mà trầm mặt một hồi, mới mở miệng nói: “Trong bầy Lạc thú, có một con cấp cao, chính nó đang chỉ huy Thú triều”
Lời vừa nói ra, để Khương Ly lông nhíu chặt. Nghĩ đến trận Lạc triều lần trước, tựa hồ có kẻ đứng sau dẫn dắt Lạc thú tấn công. Khương Ly đại phát thần uy đánh lui chúng nó, nhưng còn chưa nhổ cỏ tận gốc, thành ra để chúng ngóc đầu trở lại.
Lần nữa thở dài, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, tại chỗ đứng dậy.
Lạc Diệp vội vàng hỏi: “Ngươi đi đâu”
“Ta đi diệt Lạc thú”
Lạc Diệp kinh hãi, vội đứng dậy la lên: “Lạc Ly, chớ nên vọng động, con Lạc thú kia rất mạnh không phải ngươi có thể đối phó”
Khương Ly nhẹ nhàng hướng nàng nở nụ cười nói: “Một con cấp bốn Lạc thú mà thôi, các ngươi cứ chờ tin tốt đi”
Lạc Diệp còn muốn nói gì, Khương Ly thân hình đã tiêu thất tại chỗ.
“Cô nương yên tâm, Lạc Ly chiến sĩ sẽ không có chuyện gì”
Lúc này, bên tai chợt có tiếng nói nhỏ, Lạc Diệp quay đầu, chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp đang nhìn mình.