Vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, các thí sinh được phép nghỉ ngơi một ngày để chữa thương hoặc dưỡng sức.
Khương Ly thì theo Lạc Thanh đám người đi dự tiệc.
Dù sao hôm nay thành tích của hắn quá mức kinh diễm, lấy sức một người quét ngang Vũ Ninh Bộ thiên tài.
Rượu vào lời ra, từng tên dũng sĩ hết lời tán dương sùng bái, để Khương Ly rất không có ý tứ, mà Lạc Thanh hôm nay chợt ngượng ngùng e lệ, hiếm khi xuất hiện nữ nhi sắc thái.
Khi Lạc Kiếm chủ sự tuyên bố vòng thứ hai chỉ có bốn mươi sáu người tham dự, một số người biểu thị phản đối.
Đáng tiếc, Đổng Thiên Hầu một ánh mắt lạnh lùng đảo qua, hết thảy người phản đối đều ngậm miệng.
Bốn mươi sáu, hay năm mươi người thăng cấp, Khương Ly không quan tâm cho lắm. Bởi vì ở vòng thứ nhất, hắn đã quét ngang hết thảy đối thủ, trong lòng cũng chưa từng đem bọn tiểu bối này thành vấn đề to tát.
Vòng thứ hai nội dung, những người thăng cấp sẽ đi khiêu chiến Đăng Thiên Tháp.
Đăng Thiên Tháp là Vũ Ninh thành một chỗ cấm địa, bình thường phải mười năm mới mở ra một lần, những người muốn xông tháp cần phải giao nộp một lượng lớn tài nguyên.
Dù sao, mỗi lần mở ra một tầng Đăng Thiên Tháp, cần tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Khiêu chiến số tầng càng cao, giao nộp tài nguyên càng nhiều, nhưng nếu thành công sẽ lấy được chỗ tốt càng lớn.
Bình thường mỗi lần Đăng Thiên Tháp mở cửa, hầu hết chỉ có Lạc Hầu, Lạc Tướng cùng một ít giàu có Thượng Phẩm Chiến sĩ, Lạc Sư bỏ tiền tham dự. Những người khác, hoặc thực lực không đủ, hoắc không có tiền.
Vòng thứ hai quy tắc cũng rất đơn giản, tất cả mọi người từ tầng thứ nhất bắt đầu khiêu chiến, mười người thành tích cao nhất sẽ tiến vào vòng ba.
Nghe nói, mọi năm thi đấu vòng thứ hai tựa hồ không phải khiêu chiến Đăng Thiên Tháp, dù sao lần mở cửa gần đây nhất mới trải qua năm năm mà thôi. Nhưng Đổng Thiên Hầu lâm thời có ý động, liền đem nội dung thi đấu sửa chữa.
Để bốn mươi sáu tên thiếu niên cùng lúc xông tháp, tiêu hao năng lượng cực kỳ khổng lồ.
Đổng Thiên Hầu đừng bảo không bạo tay.
Có người nói, Đổng Thiên Hầu thay đổi nội dung thi đấu, tựa hồ là nhìn trúng kẻ nào đó, biến tướng mà ban tặng cơ duyên cho hắn.
Cũng có người nói, Đổng Thiên hầu cử động lần này là muốn động viên các phương cao thủ. Dù sao trong vòng thi đấu thứ nhất, người thụ thương quá nhiều, rất nhiều thí sinh trưởng bối đều âm thầm than vãn.
Còn nguyên nhân chính xác là gì, chỉ mình Đổng Thiên Hầu mới rõ.
Đăng Thiên Tháp nằm ở Phủ Thành Chủ hậu viện, được canh gác nghiêm mật. Tòa tháp cao chín tầng, bên ngoài che kín cổ lão phù văn, lấy trình độ trận đạo của Khương Ly, hoàn toàn không nhìn ra đám phù văn kia ảo diệu.
Lúc Khương Ly vừa đến, nơi đây đã tụ tập rất đông người. Hầu hết là hôm qua ngồi trên đài cao các phương cao thủ. Đám người này nhìn Đăng Thiên Tháp ánh mắt lửa nóng, hâm mộ cực kỳ.
Có thể khiến Thượng Phẩm Chiến Sĩ, Lạc Sư cường giả đều ánh mắt lửa nóng, có thể tưởng tượng, bên trong Đăng Thiên Tháp cơ duyên là cỡ nào mê người.
Mà Khương Ly vừa tới, bốn mươi lăm kẻ tham gia thi đấu còn lại đều dời xa hắn, ánh mắt nhìn về Khương Ly có kính nể, có e ngại.
Lạc Thiên, Lạc Tuyết đám người cũng thăng cấp vòng thứ hai, đồng dạng nhìn qua Khương Ly.
Lạc Thiên tự biết mình không phải đối thủ của Khương Ly, nhưng nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt lóe lên từng tia đấu chí.
Mà Khương Ly trước sau vẫn trầm mặc, lẳng lặng chờ đợi.
Không lâu lắm, Lạc Kiếm cùng nhóm lực lưỡng binh sĩ, cõng theo bia đá lần nữa đi tới bên dưới Đăng Tiên Tháp. Chợt chắp tay:
“Mời các vị đại nhân xuất thủ”
Lúc này đang ngồi ở đài quan sát bảy tên Lạc Tướng không ai bảo ai, đều tung mình bay xuống.
Mỗi người đứng vững ở một vị trí, quanh thân khí huyết cuồn cuộn, cùng nhau hợp lực điều khiển trận pháp.
Rào rào rào, Đăng Thiên Tháp xung quanh cổ lão trận văn, dưới sự hợp sức của bảy vị cao thủ, chầm chậm sáng lên.
Mà cửa tầng thứ nhất cửa tháp cũng được mở ra.
Lạc Kiếm hướng các vị Lạc Tướng chắp tay, rồi quay đầu liếc bốn mươi sáu người tham dự, nói:
“Vòng thứ hai, các ngươi rất may mắn được tiến vào Đăng Thiên Tháp. Đăng Thiên Tháp một lần có thể cho một người đi vào. Trình tự tiến vào, dựa theo vòng thứ nhất nộp lên số lượng Lạc Cốt thứ tự.”
“Mỗi một tầng nhiều nhất có thể dừng lại một canh giờ, sau một canh giờ vẫn chưa phá quan, thì coi như xông tháp kết thúc. Nếu bị trong tháp Lạc Thú đánh bại hoặc tự động bỏ quyền, thì coi như xông tháp kết thúc”
“Trong tháp thu hoạch được bất kỳ cơ duyên nào, có thể tự mình bảo lưu. Vòng thi đấu thứ hai cũng không hạn chế bất kỳ thủ đoạn nào”
“Hiện tại, vòng thứ hai bắt đầu”
“Vòng thứ nhất xếp hạng cuối Lạc Đường đi vào, xếp thứ bốn lăm Lạc Tứ chuẩn bị”
Lạc Kiếm lời nói vừa dứt, liền có một tên Hạ Phẩm Chiến Sĩ thần sắc kích động đi ra. Kẻ này tu vi thấp kém, nhưng vì giỏi trốn tránh nên giữ được Ngọc Cốt cho đến hết nén hương.
Khương Ly nhìn người này vào tháp, cau mày.
Hắn những tưởng vòng thứ hai xông tháp, phải theo thứ tự từ người đứng đầu xông trước, không nghĩ ngược lại.
Nói như thế, hắn phải chờ 45 người khác xông tháp sau thì mới có thể đi vào.
Theo như hắn biết, Đăng Thiên Tháp bên trong nuôi dưỡng Lạc thú, Lạc Thú cấp bậc không biết. Nhưng ở đây ai không phải các phương thành trấn thiên tài, ít nhất cũng có thể xông lên vài tầng đi.
Một tầng nhiều nhất có thể dừng lại một canh giờ, nói như thế đợi 45 người xông tháp xong, phải đến lúc nào?
Không lẽ hắn còn phải chờ năm bữa nửa tháng?
“A”
Chợt một tiếng hét thảm vang lên, xóa bỏ mọi lo lắng của Khương Ly.
Đã thấy tên Lạc Đường thiếu niên kia vừa mới vào tháp được vài hơi thở, liền cả người cười đẫm máu bay ngược ra ngoài, thê thảm cực kỳ.
Người này mặc trên thân tinh xảo áo giáp, bị xé nát tươm, chỗ vết thương thậm chí thấy cả trắng hếu xương cốt.
Hí!
Vô số đạo hít vào hơi khí lạnh vang lên, Khương Ly cũng ngưng tụ ánh mắt.
Vòng thứ hai này không hạn chế thủ đoạn, bao gồm một số bảo vật bảo hộ thân do trưởng bối ban tặng.
Tên thiếu niên kia trên thân mặc áo giáp, vô cùng tinh lương, hiển nhiên là đồ tốt. Dù vậy, kẻ này vừa xông tháp mới vài hơi thở đã bị đánh văng ra ngoài.
Đây mới chỉ là tầng thứ nhất.
Nhìn bộ dạng thê thảm của gã, liền biết bên trong tháp Lạc Thú là cỡ nào hung mãnh?
“Xem ra, Đăng Thiên Tháp này độ khó so với tưởng tượng còn phải lớn hơn, bốn mươi lăm người xông tháp. Chỉ sợ cũng không tốn quá nhiều thời gian”
Quả nhiên, giống như Khương Ly dự liệu, sau đó ba bốn người tiếp theo vào tháp, được vài ba hơi đã bị đánh bay ra ngoài, trên người thương thế khác biệt.
Cho đến người thứ 10 là một tên Trung phẩm sơ kỳ Chiến Sĩ. Kẻ này tựa hồ rút kinh nghiệm phía trước, trên thân mặc lấy áo giáp hạng nặng, tay cầm một thanh sắc bén kiếm đồng.
Vừa vào tháp liền toàn lực vận dụng hô hấp pháp, toàn lực vung chém, ước chừng ba khắc, cũng toại nguyện xông qua tầng thứ nhất, nhưng cũng lập tức bị tầng thứ hai Lạc Thú cào nát, bị đánh ra ngoài.
“Xông…xông qua rồi…” Tên thiếu niên này máu me đày người, ngã nhào trên mặt đất, ngất lịm. Nhưng khóe miệng vẫn nở cười thỏa mãn, vì dù sao hắn cũng đã xông qua tầng thứ nhất.
Nhìn trước mắt người tham dự thảm trạng, còn lại hơn ba mươi tên thanh thiếu niên đều rùng mình, thần sắc trầm trọng vô cùng.