Lạc Thần cốc ngoại vực, nồng vụ khắp nơi, cây cối rậm rạp, Khương Ly một mình lặng lẽ đi dạo. Hắn cũng không phải đệ tử mới, chẳng muốn tham gia cái gì khảo hạch cả, hắn chỉ là nghe lời Lạc Trường Sinh dụ dỗ, vào chỗ này tìm kiếm đồ ăn, tranh thủ đột phá.
Bên trong Ngoại Vực, lác đác xuất hiện mấy con cấp một Lạc thú, bị Khương Ly tiện tay giết chết. Hắn hiện tại Luyện Huyết bảy tầng, tầm thường cấp một yêu thú thịt phẩm chất, đã không cách nào thỏa mãn nhu cầu.
Nghĩ nghĩ vẫn là tìm đường xông vào nội vực, lựa chọn vị trí tốt an tâm tu luyện, còn bắt Lạc thú nên để cho Bạch Hạc đi làm. Tính toán xong xuôi, hắn cũng không chần chờ, mà là một đường đi thẳng vào rừng núi chỗ sâu.
Lạc Thần cốc rừng cây um tùm, có chút man hoang cảm giác. Đi bộ trong rừng, lâu lâu nghe thấy dã thú tiếng gầm, chim kêu vượn hót.
Chiến đấu âm thanh thường thường vọng đến, chỉ mới hai canh giờ, đã có mấy tên kiểm tra đệ tử, bị chết dưới miệng Lạc thú.
Theo Khương Ly đi càng xa, không khí âm trầm càng dày đặc, mà Lạc thú càng như ẩn như hiện, từng đôi mắt sắc bén lăm le nhìn chằm chằm người hắn.
Chợt nơi rừng rậm vang lên tiếng gầm thét, cùng tiếng giao đấu kịch liệt, có một tên váy đỏ thiếu nữ lảo đảo chạy thoát thân. Thiếu nữ này tu vi ước chừng Luyện Huyết tầng năm, đặt ở trong tám mươi tên đệ tử mới, xem như mạnh mẽ, nhưng đuổi theo lưng nàng thình lình là ba con Cấp một hậu kỳ lạc thú.
Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp chật vật, váy đỏ yểu điệu bị móng vuốt xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn nà.
Một đường truy đuổi, thiếu nữ luồn lách, đổi hướng liên tục, mấy lần tăng tốc độ nhưng vẫn bị Lạc thú gắt gao đuổi lấy, không tài nào cắt đuôi. Nàng khuôn mặt xinh đẹp đắng chát, chỉ vì tính tình hiếu thắng, nàng từ đầu liền một mình xông vào chỗ sâu, chọc giận mạnh mẽ Lạc thú, tự tìm phiền phức.
Lạc thú càng đuổi càng gần, thiếu nữ đang chạy đột nhiên vấp phải nhành cây té ngã, lăn lông lốc vài vòng rồi dựa lưng vào một cây già, thở hổn hển. Mà tại trước mặt nàng, ba con Lạc thú hai mắt đỏ ngầu, nhe răng giơ vuốt.
Thiếu nữ hai mắt tuyệt vọng, cắn răng, dự định thiêu đốt tinh huyết cùng Lạc thú liều mạng.
Thì bỗng nhiên một trận lành lạnh gió mạnh thổi đến, vốn hung ác ba con Lạc thú, gọn gàng bị chém làm đôi, tiếng hét thảm còn chưa kịp gào lên đã mất mạng.
Thiếu nữ trợn tròn mắt, nhìn rõ, chỉ thấy đằng xa, đứng đấy một tên trẻ tuổi thanh niên, hai mắt trắng đen rõ ràng, trong tay còn cầm lấy một chuôi cổ kiếm.
Vị công tử này thực lực thật mạnh.
Thiếu nữ giật mình, năm nay nhập môn khảo hạch, trừ mình cùng Dương Thiên Tuyết vậy mà còn xuất hiện bực này thiếu niên anh tài.
Nàng vội vàng sửa sang mái tóc, chắp tay: “Tiểu nữ Lê Ngọc Dung, đa tạ công tử trượng nghĩa cứu giúp”
Hắn gật đầu, nghiêng ánh mắt đánh giá thiếu nữ, thấy nàng quần áo rách rưới, cảnh xuân tiết lộ, thậm chí nơi ngực áo ẩn hiện trắng nõn, chớm hồng. Khương Ly lại không có nhiều biểu lộ, chỉ nhàn nhạt nói.
“Đi thôi, nơi này không phải nơi ngươi nên đến”
Ngữ khí lạnh nhạt, nói xong Khương Ly thu hồi ánh mắt, xoay người đi luôn, cất bước thẳng hướng khu vực thứ hai. Hắn tốt nhất vẫn là nhanh chóng tìm kiếm chỗ phù hợp để tu luyện, mau chóng gia tăng tu vi, dù sao Lạc Thần cốc chỉ mở cửa một tháng, sau một tháng liền sẽ không có.
Còn việc cứu áo đỏ thiếu nữ, chỉ là tiện tay, hắn không để ở trong lòng.
Đi bộ chừng nửa canh giờ, Khương Ly rốt cuộc nhìn thấy ngoại vực biên giới màn sáng, hắn không vội xông vào mà tìm lấy một chỗ không người hỏi thăm sơn động, tiện tay bày một cái ẩn hình trận pháp khoanh chân ngồi xuống.
Nơi động phủ này giáp ranh với nội vực, chủ yếu sinh sống một đám cao cấp cấp một lạc thú, lâu lâu còn có cấp hai lạc thú đi dạo, tại chỗ tu luyện vẫn nên cẩn trọng.
Hắn lặng lẽ từ linh vật túi thả ra Bach Hạc để nó trông chừng, bản thân thì chậm rãi điều tức, bắt đầu luyện hóa khí huyết.
Hôm qua một trận ăn sạch bốn con cấp hai yêu vật, không chỉ bù đắp thiếu hụt, mà hiện tại vẫn còn một lượng lớn chưa tiêu hóa khí huyết, ẩn chứa trong máu thịt của hắn. Cộng thêm trên đường đi hắn tiện tay bắt giết chừng mười con cấp một hậu kỳ Lạc thú để ở trong túi trữ vật, chừng đó thịt đầy đủ hắn tu luyện trong thời gian ngắn. Không cần vội vã đi săn.
Khương Ly lặng lẽ điều chỉnh trạng thái, bắt đầu dùng ý niệm, luyện hóa khí huyết.
Chớp mắt trong đan điền liền xuất hiện thêm một sợi tơ máu, theo càng nhiều khí huyết dung nhập, sợi tơ máu theo đó phồng lên. Khương Ly cứ thế, cứ thế tu luyện, từ lúc buổi trưa, cho đến khi mặt trời xuống núi.
Ban đêm Lạc Thần cốc âm u bốc lên từng trận vụ khí, lâu lâu có tiếng Lạc thú hú lên quái dị, còn sống sót đám đệ tử đều tự mình tìm chỗ ẩn náu, hoặc là chữa thương hoặc là tu luyện, cũng không có kẻ nào to gan dám đi ra trêu chọc Lạc thú.
Thời gian chớp nhoáng, mặt trời vừa lên, chỗ hẻo lánh hang động, Khương Ly vẫn đang tu luyện.
Cho đến sáng ngày thứ tư, hắn chợt mở mắt thở ra ngụm khí trọc, bản thân khí thế cũng nhảy lên một chút.
Luyện Huyết cảnh tầng thứ tám.
Khương Ly hài lòng gật đầu, thu dọn đồ đạc, bắt đầu chuẩn bị nướng đồ ăn.
Vài khắc sau, từ cửa sơn động bay ra làn khói mang theo từng trận hương khí, Khương Ly một bên ăn đồ ăn một bên quan sát tình huống xung quanh.
Nghĩ đến trước đó Lạc Trường Sinh nói với hắn những lời kia, có chút hiếu kỳ, năm đó Lạc tộc là như thế nào một chủng tộc.
Lạc Trường Sinh còn nói, phàm là tu luyện Lạc tộc chí cao thánh điển, cả đời sẽ cùng Lạc dân buộc chung nhân quả, chỉ có thể giúp Lạc dân tìm về cố thổ, nhân quả mới tiêu tan.
Lời này hắn nửa ngờ nửa tin, nhưng cũng không thể qua loa. Vì thế Lạc Trường Sinh dụ dỗ hắn vào Lạc Thần Cốc, mặc dù có ý đồ khác, nhưng Khương Ly vẫn đồng ý đi vào.
Ăn xong thịt nướng, Khương Ly vỗ vỗ căng tròn bụng, thu hồi trận bàn, rời khỏi sơn động.
Bước chân nhẹ nhàng một bước, liền vượt qua biên với bình chướng bước vào Lạc Thần nội vực. Đập vào khuôn mặt hắn vẫn là cây cối rậm rạp âm u, phả thêm man hoang cảm giác.
Chợt Khương Ly ánh mắt bị thu hút, chỉ thấy trước mặt thình lình xuất hiện tấm bia đá cao lớn, dựng thẳng ở nội vực biên giới, bên trên khắc chìm mấy dòng chữ cổ.
“Thiên địa tích hữu thanh trọc chi thời, thổ địa hữu lạc điền. Kỳ điền tòng thủy triều thượng hạ. Dân khẩn thực kỳ điền, nhân các vị Lạc dân, phụng Lạc Thần, thiết Lạc Vương, Lạc hầu chủ chư bộ. Đa vi Lạc tướng, đồng ấn thanh thụ”
Ánh mắt Khương Ly quét qua bia đá, đọc chữ khắc trên bia, càng đọc càng khiến hắn khó lòng tưởng tượng. Nội dung văn tự tựa hồ chỉ trần thuật nguồn gốc của bộ tộc, nhưng chính văn tự bản thân lại ẩn chứa ngập trời ý cảnh, phả vào mặt làm cho người ta cảm giác một loại đè nén cảm xúc, khó mà tự nhiên.
Nhỏ bé, như kiến cỏ…Khương Ly đứng ở bia đá đằng trước, nội tâm chìm vào trong bia đá ý cảnh, cảm giác chính là như thế. Bởi vì người viết nên hàng chữ này, tu vi nhất định mạnh ngập trời.
Lạc Thần Tông, phải nói, Lạc tộc quả tộc quả thật không hề đơn giản.
“Nếu như có thể thu được tấm bia đá này” Trong lòng Khương Ly chợt nổi lên một tia tham lam ý nghĩ, bia đá này huyền diệu vô cùng, chính là tuyệt đỉnh cao thủ khắc chế. Nếu có thể cầm bên người, thường xuyên nghiên cứu…”
Nghĩ thế, hắn không tự chủ vươn tay thử chạm vào bia đá, lúc sắp chạm đến, trên bia cổ chợt phát ra một trận sôi trào khí tức nguy hiểm. Khương Ly giật mình muốn thu hồi bàn tay, nhưng đã quá muộn, chỉ thấy vừa chạm vào bia đá, hắn bỗng nhiên đơ người, ngã bịch trên mặt đất.