Chương 29: Trước Cửa Sơn Môn

Lạc Thần Tông nằm ở Phủ Thanh Hà, tọa lạc ở một dãy núi lớn ngoài thành gọi là Lạc Sơn.

Lạc sơn chia làm sáu ngọn núi, bao quanh tạo thành hình bán nguyệt, thế núi thoai thoải, nhưng cây cối tươi tốt rậm rạp, nguyên khí dày đặc, xem như một chỗ linh địa.

Hôm nay, chính là Lạc Thần Tông ba năm một lần thu đồ đại điển, hàng ngàn thiếu niên từ các phủ trấn đua nhau đến đây thử thời vận. Dù sao, Lạc Thần tông cũng là Vị Hà quận thứ bốn cự đầu, là xung quanh ba phủ hoàn toàn bá chủ. Đối với bình thường thiếu nam thiếu nữ, gia nhập Lạc Thần tông chẳng khác nào một bước lên trời.

Dĩ vãng, mấy lần trước đại điển, nhân số mặc dù không ít nhưng cũng chẳng quá nhiều. Nhưng trách sao được, Khương Ly làm ra như thế vố lớn, một trận chiến kinh người, đem toàn bộ Vị Hà quận đều úp sấp. Thế nên hôm nay tham dự nhân số càng thêm đông đảo, không chỉ các thiếu niên từ xung quanh ba phủ, các phủ còn lại cũng có người mộ danh đến dự.

Toàn bộ Vị Hà quận, ngoại trừ tọa trấn Quận Chủ phủ hai vị Tứ Minh chấp sự, thì cũng chỉ còn Lạc Thần Tông một nhà có Chân Nhân. Có thể nói Lạc Thần Tông hiện đang giống như mặt trời ban trưa vậy.

Lạc Thần Tông thu đồ đệ đại điển được tổ chức ở khoảng đất trống bên ngoài cửa tông, mà thu đồ đệ giống nhau đều là ngoại môn đệ tử. Đệ tử ngoại môn, sau khi nhập tông sẽ chuyển đến tương ứng khu vực, từ đó ăn ở tu luyện tại chỗ, do trong tông chấp sự quản hạt.

Sau này, đệ tử nào tích góp đầy đủ môn phái cống hiến, tu vi đạt đến Luyện Huyết cửu trọng trở lên, thì có thể tiến vào bên trong sơn môn, trở thành đệ tử nội môn.

Mà đệ tử nội môn nếu đột phá Ngân Cốt cảnh, cũng tích góp đầy đủ môn phái cống hiến, thì có thể thăng cấp thành tông môn chấp sự.

Tông môn chấp sự, tích góp đầy đủ cống hiến, tu vi đột phá Kim Thân cảnh, có thể thăng cấp trở thành bình thường tông môn trưởng lão.

Mà tông môn trưởng lão phía bên trên, cao hơn thân phận chính là Ngũ đại trưởng lão. Ngũ đại trưởng lão không ai không phải Ngọc Mệnh cảnh cao thủ, một thân thực lực đủ chống đỡ một phương. Vị Hà quận bình thường Nhất lưu môn phái, chưởng môn nhân cũng là Ngọc Mệnh cảnh mà thôi.

Đông Hoang đa số tông môn, cơ bản đều là hình thức như thế. Mà chính đạo cùng ma đạo khác biệt, chủ yếu là ở phương thức thu được môn phái điểm cống hiến.

Ví dụ như ở chính đạo tông môn, trong vòng một tháng, trưởng lão truyền pháp không đến muộn, ở trong phái nghiêm cẩn tu luyện, không gây sự phiền hà thì có thể thu được 1 điểm cống hiến.

Mà đối với Ma đạo tông môn, trong vòng một tháng đánh bại ít nhất ba tên sư huynh đệ, đồng dạng có thể thu được 1 điểm cống hiến.

Chính đạo chú ý cẩn trọng, mà ma đạo thì chú ý ở cạnh tranh.

Nhưng dù là chính đạo hay ma đạo, đều có chung môt phương thức kiếm điểm cống hiến nữa đó là tiêu diệt Kiếp Đồ hay Kiếp Tộc. Chỉ cần giết được Kiếp Đồ hoặc Kiếp Tộc dù bằng phương pháp nào, đều sẽ được tính điểm cống hiến, số lượng nhiều ít còn phụ thuộc vào thực lực của kẻ bị giết.

Giờ Ngọ đã điểm, mặt trời đã lên cao, nhưng Lạc Thần Tông cửa chính vẫn đóng chặt. Nên phàm là người đến đây bái sư đều tụ tập ở bên ngoài sơn môn. Đến quan sát thịnh điển các phương cao thủ, đã được dẫn vào bên trong nội môn từ lâu, do nội môn đệ tử tự mình tiếp dẫn.

Mà Khương Ly cũng đúng lúc xuất hiện ở trong đám đông chờ đợi, hắn đưa mắt nhìn xung quanh dày đặc toàn người là người, có cảm giác năm đó gia nhập Lạc Thần Tông thời khắc. Hắn khi đó cũng là một giới thiếu niên chí hướng bừng bừng, bằng vào thiên tư xuất chúng, ép đến cùng thế hệ không thở nổi. Nghĩ đến, khóe miệng giương lên đắc ý cười nhạt.

Bất chợt, trong cơ thể khí huyết dị động mãnh liệt, để hắn mặt già lúng túng.

“Muốn đột phá sao”

……………

Sơn môn chậm chạp không mở ra, trưởng lão kiểm tra cũng chậm chạp chưa từng xuất hiện, dòng người bên ngoài xì xào bàn tán, có người nhỏ giọng bất mãn. Những kẻ bất mãn kia phần lớn là các nơi con em thế gia, xưa nay ăn uống sung sướng, có người hầu người hạ, bị bắt chờ đợi dưới ánh nắng gay gắt cả buổi sáng, tất nhiên là không vui.

Thời gian dần trôi qua, mặt trời sắp xuống núi, nhưng sơn môn như cũ vẫn đóng kín.

Âm thanh bất mãn càng lớn hơn, có mấy người bực tức rời đi, cho rằng Lạc Thần tông quá cao điệu, khinh người quá đáng. Dĩ vãng tham gia thu đồ đại điển, cũng chưa từng xuất hiện tình huống như thế.

Thấm thoát, mặt trời đã tắt nắng, cũng lúc này bất chợt một cơn mưa cuối thu xuất hiện, đổ ập xuống đầu đám người cầu võ.

“Lạc Thần tông giá đỡ thật cao, nói hôm nay sẽ mở cửa thu đồ, nhưng lại bắt chúng ta phải chờ đợi cả ngày, khinh người quá đáng”

“Đúng vậy, cao điệu như thế người ta còn tưởng rằng toàn bộ Việt quốc chỉ có mỗi Lạc Thần Tông có Chân Nhân mất”

“Trời mưa rồi, sơn môn vẫn chưa có dấu hiệu mở cửa, thôi thôi Tông này không nhập cũng được”

“Đúng vậy, cùng lắm gia nhập môn phái khác, thiếu ta Tống A Cẩu, Lạc Thần Tông vạn cổ như đêm dài”

Lục đục có người không đủ kiên nhẫn, quay đầu bỏ đi.

Cho đến buổi sáng hôm sau, bãi đất trống bên ngoài, người đã rời đi hơn phân nửa.

Ngoại trừ Khương Ly đang ở nơi hẻo lánh nhàn nhã ngồi tu luyện ra, đại đa số thiếu niên sắc mặt đều không dễ nhìn.

Thoáng chốc thêm một ngày trôi qua, tiếng than vãn càng ngày càng dày đặc, dồn dập có người đạo tâm không vững bỏ đi.

Lại thêm một ngày, ngày thứ ba đằng trước cổng vào núi đứng ngồi lác đác chút ít người, nhân số chỉ còn nhân số ban đầu một phần mười, chừng 100 người.

Bên trong núi nơi đình hóng gió, có mấy vị trưởng lão từ xa quan sát lấy đám người cầu võ, liên tiếp gật đầu.

“Năm nay chưởng môn ra lệnh thay đổi nội dung khảo hạch, mặc dù cuối cùng vượt ải nhân số ít đi, nhưng hầu hết đều có lòng muốn gia nhập Lạc Thần Tông ta, đối với tông môn hiện tại tình huống hoàn toàn có lợi” Một tên mặc áo bào màu xanh thẫm ông lão mỉm cười nói.

“Ừm, thiên phú cùng căn cốt rất quan trọng, nhưng tâm tính cùng lòng thành càng quan trọng hơn, xem ra năm nay ngoại môn sẽ thu thập được không ít đệ tử ưu tú rồi. Đặc biệt là đang ngồi ở góc kia tên áo trắng thanh niên, ròng rã ba ngày hai đêm hắn ngồi ở chỗ đó, dĩ nhiên không nhúc nhích, tâm tính thật trầm ổn, mặc dù tuổi tác hơi lớn, tu vi mới đến Luyện Huyết bảy tầng. Nhưng, nhìn hắn chấp nhất tu võ như thế, tương lai nhất định sẽ có thành tựu”

Một ông lão khác thì vuốt vuốt chòm râu, hướng Khương Ly khen không dứt miệng.

Những trưởng lão này đều là Kim Thân cảnh tu vi, liếc mắt qua có thể nhận ra Khương Ly bên ngoài chập chờn Luyện Huyết bảy tầng hơi thở. Cũng là Khương Ly tự mình thả ra, nếu hắn muốn dấu diếm đừng nói Kim Thân cảnh cao thủ, ngay cả Ngọc Mệnh cảnh võ giả cũng không thấy được. Mà ông lão nói hắn tâm tính trầm ổn, ngồi một góc ba hôm không nhúc nhích, thực ra là vì hắn tức cảnh sinh tình, tu vi có dấu hiệu đốt phá, nên tìm đại một góc ngồi tu luyện. Cho đến sáng hôm nay vừa vặn đột phá đến Luyện Huyết bảy tầng.

Đừng nhìn hắn mới chừng ấy tu vi, nhưng mà hắn chỉ dành thời gian hơn một tháng liền tu luyện được, nói ra chắc cả đám trưởng lão sợ lòi mắt. Một lần tu luyện, nhất cử đột phá Luyện Huyết hậu kỳ, bụng Khương Ly lúc này ầm ầm kêu vang, vội vàng từ túi trữ vật lấy ra vài viên tích cốc đan, tạm thời làm dịu cơn đói.

Tông môn trưởng lão đám người bên trong, đứng đấy một tên thanh niên mặc áo xanh, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài bãi đất trống, khóe miệng co rúm, có chút không được tự nhiên.

“Là Đông Ly Chân Nhân, quả nhiên tiền bối sẽ đến…”

Áo xanh niên này, chính là Tông chủ Lạc Trường Tử thứ bốn đệ tử, Diệp Hồng. Hắn lần trước theo sư phụ đến Thiên Hương thôn gặp mặt Khương Ly, nên vẫn còn nhớ rõ trong lòng. Từ lúc thấy Khương Ly xen lẫn trong đám người, hắn vốn định đi báo cho Lạc Trường Sinh, nhưng nghĩ lại. Chân Nhân cao thủ suy nghĩ khó mà nắm bắt, biết đâu Đông Ly Chân Nhân đang muốn trải nghiệm nhập môn cảm giác. Nếu hắn cố ý đánh vỡ, bị Chân Nhân không thích thì lỗ lớn. Vì vậy, hắn chỉ dám yên lặng ngóng nhìn, lâu lâu đưa mắt liếc qua.

“A Diệp trưởng lão cũng thấy hứng thú với tên tiểu bối này? Ngươi còn trẻ, cũng đừng cùng chúng ta đám lão già này cướp người chứ” Áo xanh thẫm ông lão vuốt râu cười dài, đối với Diệp Hồng nháy mắt, mà Diệp Hồng thì dở khóc dở cười.

“Cướp người” cho hắn một vạn lá gan cũng không dám cướp một vị Chân Nhân làm đệ tử, đám lão già này nếu biết Khương Ly thân phận chân thật, không khéo sợ tè ra quần mất.