Khương Ly nhà tranh vẫn giữ lấy bộ dáng năm đó, chia thành hai gian, một gian để nghỉ ngơi, gian còn lại, bày sẵn bộ bàn ghế, bên trên đặt lấy ấm trà, mấy cái chén.
Ấm trà từ gỗ tùng hương điêu khắc, hình dáng tinh xảo, là Hạ Tuyết Định tự mình đẽo gọt, gửi tặng. Khương Ly bình thường chỉ uống rượu, không có nhã hứng uống trà, nên ấm trà tự nhiên chỉ trưng bày ở đó, ít khi sử dụng.
Hôm nay, cố nhân đến thăm, hắn dù sao cũng phải bày biện trang trọng thêm chút, vì vậy, ấm trà nằm mốc meo ở xó bàn, cuối cùng cũng được để ý đến.
Rót xuống vài ly trà, Khương Ly đưa mắt ngước nhìn đối diện ông lão.
Khuôn mặt nhăn nheo, làn da đồi mồi, tóc lốm đốm trắng, dưới cằm nuôi một chòm râu dài rậm rạp, tấm lưng thô kệch hơi chút còng xuống vì tuổi già, nhưng vẫn lộ ra năm đó hùng tráng thân thể.
Ông lão tên là Lạc Trường Sinh, là con trai thứ hai của sư tôn Lạc Trường Tử, cũng là tiểu sư đệ của hắn. Lạc Trường Sinh ít hơn Khương Ly tám tuổi, tu vi từ lâu đã đạt đến phàm nhân cực hạn lại chậm chạp không thể đột phá Chân Nhân, nhìn dáng vẻ sợ rằng sắp gần đất xa trời.
Vị sư đệ này, cùng hắn không thân, hơn trăm năm trước sư tôn Lạc Trường Tử cả nhà cùng Ngạo gia tranh đấu mà chết sạch. Chỉ còn Lạc Trường Sinh một đứa bé bảy tuổi bơ vơ, ở phương diện nào đó, chính Khương Ly mới chính là kẻ tội đồ gây nên tất cả.
Lạc Trường Sinh nhìn hắn quen mắt mới lạ.
Sau này, Khương Ly tiêu diệt Ngạo gia, quay về Lạc Thần Tông muốn trả lại ân tình cho Lạc gia, nhưng Lạc Trường Sinh chỉ là cười nhạt, tựa hồ không để tâm, lại chưa từng có một lời trách móc. Từ đó, cả hai gặp mặt, trao đổi ít càng thêm ít.
Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua, hôm nay lần đầu tiên Lạc Trường Sinh chủ động đến tìm hắn, khiến Khương Ly nhiều ít có chút bất ngờ.
Nhìn trước mắt già nua khuôn mặt, Khương Ly trong lòng ngũ vị tạp trần, không khỏi nhớ đến anh trai Khương Bác, cảm khái nói:
“Thật lâu không gặp, sư đệ tang thương đi rất nhiều”
Lạc Trường Sinh nhe răng cười yếu ớt, đáp: “Sư huynh phong thái vẫn như cũ, Chân Nhân đại vũ giả quả thật không tầm thường”
Lời nói nhẹ nhàng, trong mắt lóe lên mấy phần ao ước.
“Đúng thế, Chân Nhân vũ giả là một phong cảnh khác” Khương Ly hững hờ đáp, tay nâng chén trà hướng ông lão gật đầu mời. Lạc Trường Sinh cũng nâng chén, ngửa đầu uống sạch, lắc đầu xấu hổ cười.
“Sư đệ trước giờ quen uống rượu, chẳng mấy khi có nhã hứng thưởng trà, để sư huynh chê cười”
Khương Ly lắc đầu, hắn cũng thế, đa số võ giả, cả ngày tu luyện, đầy đầu tranh đấu, mấy ai sẽ thảnh thơi thưởng thức trà ngon.
Thế là, Khương Ly dứt khoát từ trong túi trữ vật, lấy ra hai vò rượu, cùng ông lão đối ẩm.
Rượu là Thiên Hương thôn rượu hoa quả, hương vị thanh đạm, nồng độ cồn cũng rất nhỏ, rót vào cổ họng ôn hòa, không cay không nóng.
Lạc Trường Sinh tựa lưng vào vách nhà tranh, một tay nâng vò rượu, rầm rầm uống một miệng lớn.
“Nên hẳn là một phong cảnh đẹp”
Nói xong, cả hai rơi vào trầm mặc.
Khương Ly lặng thing chưa vội mở lời, hắn cùng vị sư đệ này, trước giờ xa cách, tình thù đan xen, không có gì tốt mà tâm sự.
Hồi lâu, Lạc Trường Sinh đánh vỡ trầm mặc, mở miệng nói khẽ:
“Sư đệ tám tuổi tập võ, mười ba tuổi Ngân Cốt, hai mươi tám tuổi Kim Thân, năm mươi bốn tuổi Ngọc Mệnh cảnh, bảy mươi tuổi Ngọc Mệnh đỉnh phong, nhưng hơn tám mươi năm tìm tòi lại không thể đột phá nổi Chân Nhân. Phàm Nhân Chân Nhân ở giữa một bước ngắn, lại rộng như lạch trời”
Khương Ly không nói gì, từ từ uống rượu nhìn ông lão tự thuật.
“Theo tuổi tác càng lớn dần, khí huyết càng trượt dốc, sư đệ lòng càng thêm gấp gáp, nghiên cứu điển tịch, tìm kiếm thiên tài địa bảo nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, cho đến khi tuổi già vừa tới, khí huyết hủ bại, ta đành liều mình bế quan, xung kích một lần, vốn tưởng thàng công, nhưng thất bại trong gang tấc. Chân Nhân, thật khó vậy”
“Chân Nhân thật khó vậy” Khương Ly gật gù đồng tình “Vị Hà quận mấy triệu võ giả, vài trăm năm mới ra năm vị Chân Nhân, kẹt ở Ngọc Mệnh cảnh không phải số ít”
“Đúng nha!” Lạc Trường Sinh gật đầu.
Hơi ngửa đầu, ừng ực uống sạch vò rượu, hồi lâu, đôi mắt mờ đục lóe lên vài tia chán nản:
“Ngọc Mệnh cảnh có thể sống được ba giáp, sư đệ nay cũng gần 160, nhưng vì nóng lòng đột phá, mà sinh mệnh hỗn loạn, bản nguyên thiếu hụt, đừng nói sống thêm hai mươi năm, nói không chắc, năm mười năm sau đã phải chôn thân nơi đất vàng.”
Lời nói bên trong, có mấy phần chua chát, dù sao luyện võ cả đời, tìm kiếm đột phá ngưỡng cửa, nhưng bấy nhiêu năm bỏ ra vẫn như cũ không thấy cơ hội. Quay đầu nhìn lại, bản thân đã tuổi già sức yếu, bảo không chán nản, thất vọng là nói dối.
Khương Ly gặp sư đệ mình nản chí thần sắc, tựa hồ hắn lúc còn trẻ, vì báo thù mà nóng lòng tìm đường đột phá. Nhưng muốn thành Chân Nhân đâu có dễ, lại thêm hắn chủ tu công pháp cũng chỉ có quyển đầu tiên.
Phía trước không có đường, Chân Nhân gần như vô vọng.
Khi ấy Khương Ly là như thế nào chán nản, là như thế nào bi ai.
“Năm đó ta cũng đã từng tuyệt vọng qua” Khương Ly ngậm ngùi thở dài.
“Nhưng mà sư huynh đã thành công” Lạc Trường Sinh lắc đầu, cắt đứt hắn cảm khái.
Khương Ly trầm mặc, từ từ uống rượu, hồi lâu đột nhiên hỏi.
“Theo sư đệ, như thế nào là Chân Nhân”
Lạc Trường Sinh khẽ giật mình, chăm chú đánh giá Khương Ly, giống như đang hiếu kỳ hắn vì sao hỏi đến vấn đề đơn giản này.
Gặp Khương Ly mặt mũi tràn đầy chăm chú, không giống như thuận mồm hỏi lung tung, Lạc Trường Sinh chợt lạ lẫm, nghiêm túc hồi tưởng chốc lát rồi mới trả lời.
“Thế gian võ giả cùng chung nhận thức, Ngọc Mệnh cảnh đem thân thể trui rèn đến cực hạn, ngộ ra Chân ý, ngưng tụ Chân Thân cuối cùng đột phá sinh mệnh giới hạn. Đấy là Chân Nhân. Nhưng sư huynh lần này đặt câu hỏi, bên trong tựa hồ có ý khác”
“Ngươi hỏi ta như thế nào là Chân Nhân? Vấn đề này, ngược lại để sư đệ nhớ tới một chút chuyện cũ”
“Hồi vừa đột phá Ngọc Mệnh cảnh, ta từng đi du lịch thập quốc, lúc đi qua núi La Sơn ở nước Nhạc, gặp một vị cao nhân giảng đạo, người nghe giảng có tiều phu, có nông dân, có thương nhân có võ giả, cũng có như ta Ngọc Mệnh cao thủ. Ta bởi vì gặp cao nhân mà mừng rỡ, vội tiến đến lắng nghe, chỉ là hôm đó trời đã hoàng hôn, cao nhân giảng đạo vừa kết thúc, trước khi đi, cao nhân cầm vò rượu đổ ra chén, uống sạch rồi nói một câu: “Phàm nhân mơ hồ, chân nhân tỉnh”, đoạn tung người bay đi”
“Khi đó, ta tất nhiên là không hiểu, nhưng bây giờ, ta mơ hồ đã hiểu rõ đôi chút. Phàm nhân võ giả ban đầu, luyện tinh huyết, rèn ngân cốt, đúc kim thân, tu ngọc mệnh, đều dùng tăng cường thân thể làm chủ, lại chưa từng suy nghĩ đến chính mình tu luyện võ đạo rốt cuộc là cái gì? Tất cả đều mơ mơ màng màng, dựa theo tiền nhân phương hướng mà tu. Có kẻ thậm chí ngộ ra Chân ý, thành nửa bước Chân Nhân, nhưng vẫn cứ thế kẹt ở đó, cả đời chưa hẳn đột phá nổi. Bởi lẽ muốn đột phá Chân Nhân, phải tìm ra chính mình chân ngã. Câu trả lời này, liệu đúng hay chăng?”
“Đúng...mà cũng không đúng” Khương Ly gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Tại sao?”
“Muốn thành Chân Nhân trước phải tìm ra chân ngã không sai, nhưng đây là vị kia cao nhân câu trả lời, không phải đáp án của chính ngươi”
“Ha ha, sư huynh ngược lại ánh mắt tinh tường” Lạc Trường Sinh cười khổ một tiếng, thở dài:
“Sư đệ năm mươi năm trước cảm ngộ ra Chân ý, trở thành như người ta nói Nửa Bước Chân Nhân, nhưng lại chậm chạp không thể bước thêm nửa bước, cũng bởi lẽ chưa từng tìm thấy bản ngã của chính mình”
Nói rồi, ngửa đầu dốc rượu ừng ực uống: “Sư đệ cũng như biết bao võ giả khác, cả đời đều mơ mơ màng màng, chưa bao giờ thanh tỉnh qua”
Thở dài một hơi, Lạc Trường sinh hơi quay đầu, nhìn chằm chằm hắn, chợt lạ lẫm hỏi.
“Nhìn sư huynh trạng thái, xem ra Bất Diệt Chân Kinh đã tìm thấy quyển thứ hai.”