Chương 5: Ăn Hôi

Thời gian như thoi đưa thấm thoát trôi qua.

Thời gian trôi đã qua ba tháng. Long Bất Phàm không đánh quái cày kinh nghiệm cũng là tìm đường rời khỏi khu rừng già rộng lớn như mê cung này.

Điều mà hắn cảm thấy kì lạ là từ lúc hắn đặt chân đến thế giới này, hắn chưa gặp phải một ai vô khu rừng này săn bắt yêu thú vậy.

Trong thời gian này tu vi của hắn từ Kim Đan sơ kì đã tăng lên Kim Đan viên mãn, một tốc độ có thể gọi là không nhanh cũng không chậm. Hệ thống trong khoảng thời gian này cũng cho hắn rút thưởng hai lần nhưng tựa như vận khí lần trước của hắn khi rút được bốn vật phẩm trong một lần thì đã hao hết khí vận rồi, hai lần quay một lần được được 1 cọng nịt 1 lần được 1 que tăm xỉa răng.

Bỗng nhiên một hôm hắn đang đi trong rừng đột nhiên nghe thấy một tiếng yêu thú rống giận từ xa vọng lại.

– Có con lợn nào gây chuyện vậy?

– Sợ quá, sợ quá phải qua xem thôi, sợ quá.

Sự tò mò của hắn đã kích thích hắn qua đó tìm kiếm.

Khi hắn tới nơi chỉ thấy một thanh niên mặc bộ đồ màu trắng với khuôn mặt thanh tú trên tay cầm một thanh kiếm toả ra kiếm khí bức người có tu vi Kim Đan trung kì đang cực khổ trèo chống một con hắc Hùng to cao gấp hai lần người trưởng thành có tu vi Kim Đan viên mãn.

– Tên Gấu Chó nhà ngươi sao cứ đu theo ta không buông vậy, bộ ngươi là chó sao??

Thanh niên trẻ tuổi hét lên trong câu nói ẩn chứa sự ai oán và phẫn nộ cực kì.

Đáp lấy thanh niên kia chỉ thấy con Hắc Hùng có tu vi Kim Đan viên mãn kia dùng cách tay to khoẻ của mình dồn lực đánh mạnh vào mạn sườn khiến thanh niên kia bay ra xa gãy vài cây cổ thụ to lớn. Cú đánh kia khiến cho thanh niên áo trắng kia gãy mất 3 cây xương sườn khiến hắn nhe răng trợn mắt vì đau.

Con gấu đen kia nhìn thấy cú đánh của mình làm tên thanh niên trước mặt nó đau đớn thì lộ ra vẻ mặt đắc ý, sau đó nó tiến lại gần muốn cho thanh niên trẻ kia một khích trí mạng.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc kia thanh niên áo trắng lộn nhào nguy hiểm né tránh được đòn công kích đòi mạng kia.

Làm một loạt thao tác sau hắn cầm kiếm đâm vào mắt của con gấu đen làm nó gầm lên đau đớn. Nhưng điều đó lại khiến nó càng điên hơn tấn công đối phương như vũ bão.

Thanh niên áo trắng đỡ được vài đòn rồi cũng bị con gấu trước mặt đánh bay ra ngoài đụng phải một gốc cây khiến hắn thụ thương nặng.

– Ta Vương Hải phải chết ở đây sao??

– Ta là một thiên tài có thiên phú cao nhất của Bắc Vũ Thành sao có thể chết ở đây được.

– Ta..Ta không cam tâm.

Trong cơ thể hắn toát ta một loại bản năng sống còn giúp hắn tránh né công kích của con Hắc Hùng kia sau đó dùng hết sức còn lại vào điểm yếu của con Hắc Hùng kia khiến nó hấp hối nhưng cũng kiến cho cơ thể hắn kiệt sức.

Đang định dùng hết sức mạnh còn lại lê lết thân thể tiến tới kết liễu con Hắc Hùng kia thì có một giọng nói vang lên khiến hắn bất ngờ.

– Đạo hữu xin đừng bước.

– Diệt Thế nhất thức: Diệt Nhân.

Âm thanh vang lên sau đó là một tia sáng loé lên trảm vào cơ thể con Hắc Hùng kia khiến nó đi trầu ông bà.

Thình thấy cảnh tượng trước mắt trong lòng run rẩy. Run lên không phải bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ mà run lên vì tức. Trong lòng hắn như có một đàn ngựa chạy qua.

– Ta thao, bị cướp quái??? Phụttt, hự.

Nói xong hắn liền ngã xuống bất cmn tỉnh nhân sự. Ngất không phải là thương thế quá nặng mà là tức giận vì bị cướp quái máu huyết công tâm mà ngất xỉu.

– A không phải chứ, sức chịu đựng yếu vậy sao???

Ps/ một sự thật là ta đến giờ vẫn méo hỉu ta viết cái loèn gì nữa trong đầu thì hết cmn súc cảm để viết haizz chắc phải dropp thôi!!!