Chương 2: Rèn luyên • Đi ngủ

Học sinh nhập học vào ngày hôm qua nhưng lại phải vội vàng sửa sang chuẩn bị cho khoá thi khai giảng, cho nên trong phòng ngủ vẫn rất là lộn xộn. Khi hai người về phòng bên trong vẫn không có người, giường của Tuyên Mặc cùng Điền Tinh Tinh nằm song song với nhau, bên trong sạch sẽ... cái gì cũng không có.

"Nhanh! Tôi đi lấy khăn lau, còn cậu trải giường chiếu!" Điền Tinh Tinh quen thuộc mở ra ngăn tủ lấy khăn lau đi vào nhà vệ sinh, còn Tuyên Mặc sững sờ đứng tại chỗ.

Trải giường chiếu...Cô đã tiếp nhận ký ức, nhưng khi phối hợp với hành động thì...

Trải giường chiếu là muốn làm gì?

Trải giường chiếu là để ngủ...

Ngủ có ích lợi gì?

Ngủ để dưỡng tinh thần...

Như vậy...Thân thể này của ta cũng có thể dựa vào đi ngủ để hồi phục tinh thần lực?

Vấn đề này chính mình cũng có thể trả lời được...Là không.

Tinh thần lực, là yêu cầu không ngừng tu luyện!

Kết luận chính là...trải giường chiếu là không cần thiết.

Điền Tinh Tinh cầm khăn lau đi tới, nhìn Tuyên Mặc còn đứng đấy, sửng sốt:"Cậu như thế nào vẫn còn đứng đây."

"Ta không cần ngủ."

"Cậu thành tiên rồi thì không cần ngủ....chịu không nổi cậu,được được được, ngồi qua một bên đi...Đúng rồi, đề lựa chọn vừa rồi cậu chọn cái nào? Tôi là ACBDBB."

"....3C"

"...Ân, như thế lại chọn đề số 3." Điền Tinh Tinh bỗng nhiên thật cao hứng, "Chẳng lẽ những cái khác cậu đều giống tôi?"

"......" Im lặng a, im lặng a; không cần phải nói choTuyên Mặc biết, nếu nói với cô ấy mình chỉ làm đề thứ 3 thôi không biết sẽ có hậu quả gì nữa.

"A thật tốt quá! Ta lựa chọn đề hẳn là không có vấn đề, nói thật ta cũng suy nghĩ đề thứ 3 cả nửa ngày, không nghĩ tới vẫn là chọn sai, ai." Điền Tinh Tinh lau lan can trên giường, lưu loát trải giường chiếu, cười nói, “Buổi tối mình định đi rèn luyện, cậu đi không?”

“Rèn luyện?” Tuyên Mặc bỗng nhiên nhớ tới lời Điền Tinh Tinh nói giữa trưa.

“ Hôm sau phải học quân sự, nghe nói sẽ có huấn luyện dã ngoại, mình sợ đến lúc đó không vượt qua được.”

Quân huấn…… Quân……

Cái từ này mở ra ký ức làm cho cả người Tuyên Mặc bỗng nhiên tràn đầy sức sống, quân, quân nhân!

Lúc này mới nhớ tới, thì ra thế giới này cũng có một cái lĩnh vực như vậy, có thể để cho cô như cá gặp nước!

Cuộc sống mê man của cô đột nhiên có mục tiêu rồi.

“…… Tuyên Mặc.” Điền Tinh Tinh ngây ngốc nhìn cô, “Mắt cậu hình như vừa sáng rực lên.”

“Đi thôi, đi rèn luyện.” Mặc dù liếc mắt nhìn qua sinh vật nơi này không một ai có cường độ thân thể có khả năng chịu được một quyền của cô. Nhưng mà, không thử qua thì làm sao biết được trong số những người bình thường kia liệu có người nào sở hữu siêu năng lực hay không.

“ Được rồi, vậy ăn cơm tố xong liền đi! Mà hai người khác sao vẫn chưa thấy trở về.” Điền Tinh Tinh lại lần nữa lôi kéo Tuyên Mặc đi ra ngoài.

Giờ này ở nhà ăn còn chưa đông người như giữa buổi trưa, đi theo Điền Tinh Tinh lấy một phần rau xanh một phần cơm, đơn giản ăn một chút, hai người liền đi tới sân thể dục.

Chỗ đó thế nhưng có không ít người đang tập luyện, phương thức rèn luyện cũng không giống nhau, đá bóng hoặc chơi bóng rổ, mà chủ yếu là mọi người chạy bộ.

Tiêu chuẩn sân thể dục Nhất Cao một vòng là bốn trăm mét, hai người cũng không có chuẩn bị cái gì liền bắt đầu chạy bộ.

Tuyên Mặc cả đời còn chưa có tiếp xúc qua loại phương pháp rèn luyện này cho nên cô cảm thấy rất là mới mẻ, rất muốn vui vẻ chạy như bay. Nhưng lại suy nghĩ đến tốc độ của Điền Tinh Tinh giống như rùa bò kia, cô cũng chỉ có thể mím môi ở một bên chậm rãi chạy cùng

Hai vòng đi qua, Điền Tinh Tinh đã sớm chạy đỏ mặt tía tai, giống như đang ở ranh giới sinh tử chỉ là cái xác không hồn. Cô chạy đến điểm đích thì liền dừng lại, quay đầu nhìn Tuyên Mặc vẫn luôn chậm rì rì đi theo phía sau. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy lập tức bị doạ nhảy dựng, Tuyên Mặc đi theo nàng dừng lại, thân hình vẫn thẳng tắp, hô hấp chậm rãi, sắc mặt bình tĩnh, giống như vừa rồi y không có chạy vậy!

“Ngươi, ngươi, ngươi……” Điền Tinh Tinh thật không biết nói cái gì, đây vẫn là"Tuyên muội muội" chạy vài bước liền thở, yếu ớt như cành liễu rủ trong gió hay sao?

“Mặc Mặc, cậu không chạy à?” Cô vẫn luôn không nghe thấy tiếng bước chân phía sau nên nghi hoặc hỏi.

“ Có chạy.”

“ Chạy hai vòng?”

Tuyên Mặc nghi hoặc nhìn cô trả lời: “ Ừ."

“ Vậy sao nhìn bộ dạng của cậu giống như là không có chuyện gì cả vậy?” Điền Tinh Tinh đi vòng quanh Tuyên Mặc một vòng, “ Cho dù là bạn có rèn luyện cả mùa hè, cũng không đến mức như vậy đi! Quá nhẹ nhàng!”

“…… Ngươi còn chạy nữa không?”

“Hô! Mình chạy không nổi nữa rồi cậu nếu còn có thể chạy, thì chạy đi, cũng không thể đi tập luyện mà một chút thành quả cũng không có.”

"Ừ, vậy ta chạy tiếp đây. Nói dứt lời, Tuyên Mặc liền tiếp tục chạy, tốc độ cũng không nhanh không chậm.

Ba vòng, bốn vòng, năm vòng, sáu vòng……

Thời điểm Tuyên Mặc lại một lần qua Điền Tinh Tinh, bị nàng giữ chặt lại, hai mắt kinh ngạc trợn trừng ra: “Mặc Mặc! Cậu cũng đã chạy được ba ngàn mét rồi đấy!”

Mới ba ngàn mét…… bạn học Tuyên Mặc khịt mũi coi thường bởi vì khoảng cách từ trước đến nay cô di chuyển số đếm chưa bao giờ nhỏ hơn năm ánh sáng, nhưng mà nhìn dáng vẻ này là không thể tiếp tục chạy nữa rồi.

Tuy là người trong sân thể dục đông đúc khả năng có người chú ý đến là không cao, nhưng mà khó bảo toàn sẽ không có người có tâm nhìn cô chạy như vậy không ngừng.

“Đi thôi.” Tuyên Mặc sờ cái trán một chút, như là đang lau mồ hôi, nhưng thật ra là cảm thấy trên đầu có cảm giác bị bỏng.

Giống như là vẫn bị người chú ý tới.

Nhưng mà không sao , hệ thống ký ức của nhân loại hình như cũng không được tốt cho lắm, có một ít chuyện nhỏ không liên quan đến mình họ rất dễ dàng quên mất.

Hai người trở lại ký túc xá, hai người khác cũng đã về.

Điền Tinh Tinh thân cao một mét sáu ba, có gương mặt trái táo đáng yêu, lúc cười rộ lên đôi mắt giống như vầng trăng khuyết vừa nhìn thấy liền bị thu hút, dáng người có chút hơi giống tiểu nữ hài mũm mĩm.

Tuyên Mặc là người rất xinh đẹp, nhưng ở trong lời nói của Điền Tinh Tinh có ý tứ , diện mạo của cô cùng tính cách quá mức yếu đuối phi thường phù hợp, chỉ là ở bên trong có gì đó không giống với lúc trước, nhưng không biết diễn tả như thế nào.

Mà bạn mới đến ở cùng phòng lớn lên cũng không tồi, bản thân Tuyên Mặc không có gu thẩm mỹ như người Trái Đất, nhưng lại là có thể từ lời nói đánh giá của người khác cùng với thay đổi ánh mắt mà nhìn ra con người của những người đó như thế nào.

Vi dụ như đối với cô gái tên Tề Phiến, Điền Tinh Tinh có một chút ghen ghét nịnh hót, cái gì mà: “ Cậu thật xinh đẹp a, chân thật nhỏ thật thẳng, tóc thật dài thật xinh đẹp.”

Tề phiến dấu không được cười, một bên nói: “Đừng chỉ nói tôi, Tuyên Mặc cũng rất xinh đẹp mà, dáng người rất tốt, thật hoàn mỹ.”

Một cô gái khác thì có vẻ rất tĩnh lặng, dáng người lùn lùn, gầy giống như cây gậy trúc, gương mặt không lớn cũng không nhỏ. Đứng ở một bên, có vẻ có chút nhút nhát, khiến cho người khác cảm giác về sự tồn tại của y là rất thấp.

“Lý Phương, cậu tới từ chu huyện sao?” Điền Tinh Tinh kinh hô một tiếng nho nhỏ, đôi mắt sáng lên, “Thật là lợi hại, cậu chính là học sinh được cử đi!”

(Huyện Chu Châu thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)

“ Ừm, ngươi tốt.” Lý Phương liếc trộm nhìn Tuyên Mặc, ánh mắt lúc đầu tĩnh lặng không có gì ( thật sự là cái gì cũng không có ) sau đó lại kinh hoảng cúi đầu.

Một lần gặp mặt giữa hai người sinh ra ấn tượng bất đồng.

Điền Tinh Tinh lén cùng Tuyên Mặc kề tai nói nhỏ: “ Mình vẫn là tương đối thích Lý Phương, nhìn khá là phúc hậu, bộ dáng rất điệu thấp.”

Tuyên Mặc cái gì cũng chưa nói, nhưng cô biết bản thân mình lại thích cô gái tên Tề Phiến kia, bởi vì tương đối có tính công kích, so sánh với Lý Phương một chút uy hiếp cũng không có thì cô thích người khiến cho mình cảm thấy kích thích một chút.

Không có địch nhân, vậy tạo ra địch nhân cũng được!

Cô tiếp tục một hồi trầm mặc học tập, Tuyên Mặc đang không ngừng quan sát hành vi của người khác từ đó không ngừng kích hoạt ký ức; trong quá trình đó cô học được cách rửa mặt cùng với việc tự học buổi tối còn có đi ngủ.

Thân thể cô dùng một loại công nghệ mô phỏng cao su , hai trăm triệu năm trước mang theo từ quê hương đi lang thang theo tộc đàn đến đây, vào lúc đó cũng đã là đứng đầu khoa học kỹ thuật, cùng với nền văn minh của tinh cầu khác tiến hành giao dịch và lôi kéo, chất liệu mềm mại tinh tế màu sắc có thể biến hóa sưc chịu đựng có thể so với cơ giáp xác, có thể trực tiếp thừa nhận các loại va chạm trong vũ trụ, có thể thấy được trình độ lợi hại của nó.

Thấm nước chống bụi không bị bỏng chỉ là loại trẻ con, cơ bản không cần để ý đến.

Cho nên cô giả vờ như ở trong nhà vệ sinh một chút, liền đi ra, ngồi xuống bàn học. Dựa vào ghế và mở sách ra, là một quyển Tiếng Anh.

Sau khi học được chữ Hán, lại muốn học tiếng Anh, đối với Tuyên Mặc một người hoàn toàn có thói quen tìm hiểu các loại văn minh thiên kỳ bách quái trong vũ trụ liên minh thì cái này chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mà cô nhìn một hồi mới phát hiện, dữ liệu tiếng Anh trong kho ký ức cũng không hoàn chỉnh, xem ra chính chủ trước đây cũng chỉ là ở trong giai đoạn học tập mà thôi, hoàn toàn không đạt tới giai đoạn ứng dụng vào thực tế. So với Ngữ Văn tốt hơn một chút chính là, học ngữ văn yêu cầu cần cảm tính phán đoán, mà học Tiếng Anh chỉ cần vạch ra câu hữu dụng trong đoạn văn thôi.

Nhìn một chút bài thi trước kia chính chủ làm, Tuyên Mặc cảm thấy muốn vào trước buổi kiểm tra ngày mai vận dụng linh hoạt vẫn là không dễ dàng. Vì thế dứt khoát đặt quyển sách tiếng Anh xuống, cầm lấy sách Khoa Học, cái động tác này lại bị Điền Tinh Tinh thấy được.

“Mặc Mặc! Vẫn là nên đọc tiếng Anh thì hơn, đề kiểm tra môn Khoa Học và Toán Học của kỳ kiểm tra khai giảng trường Nhất Cao không phải là dành cho người làm, đây là quy củ bao nhiêu năm qua tới nay, chỉ có người muốn vào ban một mới tập trung tinh thần vào hai môn kia, chúng ta chỉ cần nắm chắc môn Tiếng Anh cùng Ngữ Văn là được rồi.”

Lúc này Tề Phiến cũng cầm quyển sách Tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn Tuyên Mặc không chút dao động mở sách Khoa Học ra, cười nói: “Mặc Mặc bạn cũng muốn tiến vào ban một sao? Ta cũng rất muốn vào đó, chỉ là điều này không có khả năng, chúng ta nếu vào cùng một lớp thì thật tốt.”

Điền Tinh Tinh hướng Tề Phiến trợn mắt, tựa hồ rất khinh thường, cũng không có nói gì, quay đầu nhìn lại, vừa thấy Lý Phương cũng đang xem sách Khoa Học.

Chú ý tới Điền Tinh Tinh đang nhìn mình, Lý Phương nhẹ giọng nói: “Tôi, tôi cũng muốn tiến vào ban một……”

Nhìn biểu tình của cô nghiêm túc cẩn thận, ngược lại cũng không ai nói gì, chỉ là cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Nếu nói Toán Học còn cần có cơ sở tri thức nhất định để tiến hành tính toán gì đó, như vậy bao hàm Hoá Học, Vật Lý, Sinh Vật, Địa Lý, Khoa Học liền hoàn toàn là chương trình học bản năng của Tuyên Mặc.

Đương nhiên, đối với Sinh Vật và Địa Lý của Trái Đất bản thân cũng không trải qua chỉ có thể dựa vào dữ liệu ký ức mà bản thân chính chủ có được, nhưng là hoá học vật lý, chỉ cần thành công thay đổi ký hiệu của bọn họ thành ngôn ngữ ở quê hương cô, như vậy những kiến thức này liền không xa lạ gì.

Coi như loại đồ vật trọng lực tăng tốc độ này có thay đổi, thì hạch tâm vẫn sẽ giữ nguyên, tuy rằng tính chất vật chất có biến hóa, nhưng là những cái đó phối hợp tính toán, vật chất giống hệt định lý lại không có thay đổi.

Xem sách Khoa Học một chút, lúc này mới vừa tiến vào lớp mười, nên chương trình học môn Khoa Học còn rất dễ hiểu, ít nhất so với Tiếng Anh thì đơn giản hơn nhiều, Tuyên Mặc khép lại sách vở, bò lên trên giường.

“Mặc Mặc, giờ này cậu đã ngủ?”

“ Ừ, mệt mỏi quá.” Dứt lời, Tuyên Mặc nhắm mắt lại, không hề để ý tới âm thanh xung quanh.

Tinh thần lực thật sự quá nhiều, ở trong cái thân thể nho nhỏ này rất cồng kềnh, cô cần phải chậm rãi điều tiết thích ứng, đồng thời cẩn thận tu luyện, cố gắng để cho nó dung hợp hoàn mỹ.