Buổi tối, Tuyên Mặc dựa theo thói quen tu bổ tự thân, đồng thời kết hợp não vực và tin tức trong dữ liệu ký ức để thiết kế vũ khí thích hợp với bản thân cô.
Vũ khí lúc trước đương nhiên là đã không còn, nhưng tinh thần lực của cô đã có thể ngưng kết ra thật thể, mà khi cô nhớ lại những vũ khí mà mình am hiểu lại phát hiện ra…… Chỉ cần là trên địa cầu có, cô cơ bản đều sẽ không biết……
Nếu là bạn, bạn sẽ tới viện bảo tàng để học cách dùng cung tiễn hay sao? Sẽ đi nghiên cứu cách làm một cây giáo như thế nào sao?
Đáp án là, sẽ không.
Thậm chí là khi Tuyên Mặc nhìn thấy mấy thứ này, trong đầu một chút manh mối cũng không có.
Cô đương nhiên không thể ở nước Z làm ra vũ khí nóng, như vậy cũng chỉ có thể sử dụng mấy thứ kỳ quái như vũ khí lạnh mà thôi. Tuy rằng nhìn bên ngoài liền biết phương diện kia có thể tạo thành sát thương, nhưng là ở trong mắt Tuyên Mặc mấy thứ này thật sự là một chút sức mạnh cũng không có.
Ai, cô yên lặng thở dài, vẫn là tạm thời…… Dùng một thanh đao nguyên thủy thì hơn, ngẫu nhiên, đại đa số thời gian…… Là sử dụng nắm tay.
Bỗng nhiên, một trận âm thanh nhỏ truyền đến, Tuyên Mặc biết rõ đây là bốn giờ rưỡi sáng. Nhưng cô không hiểu vì cái gì mà Lý Phương ngủ ở phía đối diện lại thích dậy sớm như vậy, hơn nữa lần sau so với lần trước lại càng sớm hơn.
Lý Phương xuống giường một cách nhẹ nhàng, ngồi ở trước bàn sách và bật đèn lên.
Ngay sau đó, là âm thanh lật sách.
Tuyên Mặc thở dài, cô không thể hiểu được.
Mà cùng lúc đó, Tề Phiến nằm ở đối diện số lần xoay người cũng dần dần tăng nhiều.
Hài tử đáng thương, từ bốn giờ hơn liền bắt đầu tâm thần không yên, muốn học tập liền học thôi, rối rắm cái gì?
Lý Phương đọc sách đến 5 giờ 50, sau đó lại lên giường tiếp tục ngủ, thẳng đến 7 giờ bị chuông báo của trường học đánh thức.
Một tia ánh rạng đông chiếu vào cửa sổ.
Tuyên Mặc cảm nhận được Trái Đất bởi vì âm thanh sáng sớm mà dần dần bừng bừng sinh cơ, bỗng nhiên có loại xúc động khiến cô mỉm cười.
Kỳ thật, so với việc đần độn không biết nên làm gì, thì việc bắt chước thử cách sống của người Trái Đất không có khói lửa chiến tranh một chút…… Cũng là một việc không tồi.
Buổi sáng đi vào phòng học, mọi người trong lớp đang cãi cọ ồn ào làm bài tập, một đám người vây xung quanh Hàn Đào và Dịch Hải Lam sôi nổi hỏi cách làm bài.
Ngày hôm qua trong tiết Toán của mình, Phương Chí trực tiếp dạy ví dụ mẫu về một loại đề tổ hợp, hắn giảng rất kỹ càng tỉ mỉ. Khái niệm cùng công thức liên quan cũng là kết hợp kiến thức sơ trung và mấy chương đầu của sách giáo khoa cao trung, quá trình rất phức tạp, khiến cho tất cả mọi người như lọt vào trong sương mù.
Đây rõ ràng là Phương Chí muốn ra oai phủ đầu.
Dịch Hải Lam làm được thuần túy chỉ là vận khí tốt dựa theo ví dụ mà Phương Chí đưa ra mà thôi, kết quả y lại tiếp tục đưa ra bốn đề bài cùng loại. Các học sinh quay về nghiêm túc suy nghĩ hoàn toàn bị doạ sợ, những câu hỏi này nhìn tương tự như ví dụ mẫu mà cũng không giống lắm, quá cao cấp, phần lớn mọi người đều suy nghĩ đến hơn nửa đêm mà vẫn không có được thành quả gì.
Sáng sớm mọi người hỏi nhau, liền biết trong lớp chỉ có mấy người là làm được, vì thế mọi người sôi nổi trao đổi, mấy người làm được giống như là mở lớp giảng bài vậy.
Kỳ thật mấy người biết làm phần lớn cũng là làm nhưng không hiểu gì, không có đáp án, hết thảy đều không có định số.
Lớp vừa mới được tổ kiến đa số mọi người chưa quen biết nhau, cho nên còn không dám trắng trợn lấy vở người khác để chép. Hơn nữa Phương Chí còn nói bài này không quan trọng, học được cách làm mới là điều cần thiết, vì thế mọi người chỉ có thể vây quanh nỗ lực học tập.
Cho nên trong lúc nhất thời cũng không có mấy người chú ý Tuyên Mặc đi vào, cho dù có chú ý tới, thì cũng bị động tác của cô sau khi đi đến chỗ ngồi mà từ bỏ ý niệm đến hỏi bài.
Tuyên Mặc dựa vào ưu thế vị trí của mình mà trực tiếp vươn tay xuống chỗ Dịch Hải Lam đang ngồi: “Đưa vở cho ta.”
Một đám người dại ra, Dịch Hải Lam trợn to mắt hỏi: “Ngươi không phải biết làm sao?!”
“Ừm” Tuyên Mặc thừa nhận, sau đó tiếp tục thò tay, “Vở.”
Dịch Hải Lam thiếu chút nữa đã bị khí tràng kia doạ sợ mà giao vở ra, nhưng chung quanh một vòng người đang nhìn vào, hắn chỉ có thể cố gắng chống đỡ cắn răng nói: “Làm ơn đi đại tỷ, ngươi xem ta chỗ này có bao nhiêu người còn phải dựa vào các bước trong vở của ta để làm. Bốn câu hỏi đó, ngươi tùy tiện viết đi.”
Tuyên Mặc nhướng mày: “Không có các trình tự cũng không sao chứ?”
“Biết làm là được.” Dịch Hải Lam lại bị người hỏi, Lâm Nguyệt Nguyệt có chút xem thường nhìn Tuyên Mặc, chỉ vào một cái bước để hỏi. Mấy người ham học ở bên cạnh cũng gật đầu ý muốn y giải thích.
Vì thế Tuyên Mặc lưu loát quay người lại, ngồi xuống, ghé vào trên bàn, vẫn không nhúc nhích.
Dịch Hải Lam cuối cùng cũng đuổi được đám người kia đi, nhìn Tuyên Mặc còn nằm gục trên bàn vẫn không nhúc nhích. Dựa vào kinh nghiệm trước kia của hắn, nếu là trước kia, hắn chỉ cần hơi chút dẩu cái miệng thì y rằng cô liền sẽ có bộ dáng muốn khóc, vừa ngẩng đầu lên càng là trực tiếp khóc đến mức hoa lê đái vũ. Nhưng còn hiện tại……
Hắn không xác định nổi, hiện tại hắn phán đoán cảm xúc của Tuyên Mặc, đều là dựa vào kinh nghiệm lúc trước. Nhưng mà hiện tại và lúc trước lại không giống nhau, bởi vì hiện tại…… Hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào cả.
Hắn gãi đầu, chung quy vẫn có chút lo lắng, vì thế cẩn thận vỗ vỗ bả vai Tuyên Mặc.
Tuyên Mặc xoay người, hỏi: “Ngươi nói xong rồi?”
“Ừ.” Nhìn dáng vẻ của cô không giống như là đã khóc, hẳn là ngủ bù, Dịch Hải Lam nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng lại có chút thất vọng, “Ngươi vẫn ổn chứ? Hiện tại ngươi còn muốn mượn vở không?”
“Thôi, bỏ đi.” Tuyên Mặc quả nhiên cự tuyệt, cô không để cho Dịch Hải Lam kịp buồn bã liền nói, “Ngươi làm sai ta mượn làm gì.”
“Cái gì?”
“Ngươi làm sai.”
"Câu nào?”
“Toàn bộ.”
“……” Dịch Hải Lam trầm mặc, nhưng rất nhanh hắn liền cãi lại “Đáp án của Hàn Đào cũng giống như ta.”
“Ta cùng các ngươi không giống nhau.”
Dịch Hải Lam có chút tức giận, vốn dĩ trong lớp chỉ có năm sáu người là làm được, có vài người làm sai một hai câu mọi người cùng thống nhất sửa lại cho giống nhau. Dựa vào thực lực của ban một bọn họ căn bản không thể nào làm sai được, nhưng kết quả là cô nàng muốn chép đáp án của hắn chỉ nằm nghe một hồi liền kết luận là bọn hắn đã sai?!
“Ngươi đã biết đáp án vì cái gì còn muốn mượn vở chép?” Hắn tránh nặng tìm nhẹ.
Tuyên Mặc nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: “Ta lười viết các bước làm.”
“Nhưng viết bản nháp trên giấy cũng là viết mà, dựa theo các bước làm không phải là mới tính ra hay sao?”
Tuyên Mặc không muốn tiếp tục bị hắn giày vò, cho nên dứt khoát xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn nữa.
Dịch Hải Lam ngẫm lại vẫn là thấy không yên tâm chút nào, bọn họ đều biết Tuyên Mặc là dựa vào cái gì để được chọn vào cái lớp này. Cho nên hắn liền đọc kỹ lại câu hỏi kia, chỉ riêng các bước làm của mỗi bài đã chiếm hơn một tờ giấy, còn liên quan đến rất nhiều khái niệm khác nhau, hắn cảm thấy dù thế nào thì đáp án cũng không thể nào hoàn mỹ hơn được nữa.
Vì thế cho nên lúc nộp bài làm, bên trong vở của Tuyên Mặc chỉ ghi mỗi đáp án.
Thời điểm nộp bài tập Dịch Hải Lam hỏi Tuyên Mặc muốn xem đáp án trong vở của cô. Bên trên mặt giấy sạch sẽ kia đơn giản chỉ viết có đúng bốn cái đáp án, hơn nữa thực sự là không giống với bọn họ.
Hàn Đào cũng biết chuyện đáp án của Tuyên Mặc không giống với bọn họ. Trong lòng của hai người đã từng là tiểu siêu nhân toán học thấp thỏm cả một buổi sáng, cuối cùng thì cũng đợi được đến môn Toán học ở tiết thứ tư.
Khi Phương Chí tiến vào lớp, biểu tình không có thay đổi nhiều lắm, chỉ là đem vở làm bài tập của mọi người đặt ở trên bục giảng. Sau đó nhìn cả lớp, tay chậm rãi nâng lên, chỉ về phía Tuyên Mặc.
“Tuyên Mặc.”
Một tiếng gọi này được phát ra ngoại trừ Tuyên Mặc còn khiến cho tâm thần vài người bị doạ cho giật mình.
“Tiết học này tôi nhường lại cho em, em lên đây nói cho bọn họ biết bốn đề này làm như thế nào đi.”
“……”
Lúc này trong đầu Tuyên Mặc lại kích hoạt ra một từ mới: “Muốn khanh mệnh.”
Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người trong lớp, cô trầm mặc một hồi và quyết định mở quyển sách Toán học ra.
Ngay sau đó là âm thanh lật sách:"Xoàn Xoạt" vang lên.
Trong khi đó, Phương Chí vẫn còn duy trì cái tư thế chỉ điểm giang sơn đầy bá khí kia, trải qua một buổi sáng hắn đã biết rõ nữ hài tử đang lật sách trước mắt này khẳng định sẽ mang đến cho hắn vô thượng huy hoàng. Buổi sáng, lúc hắn xem vở làm bài tập của cô liền có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó ra làm sao. Giống như là, cô biết phải lấy sức lực của một người để đối kháng với hai mươi chín người còn lại trong lớp, nhưng vẫn kiên định bất khuất kiên trì tới cùng……
Càng nghĩ càng xa vời, hoàn toàn không có nghĩ đến khả năng căn bản là Tuyên Mặc lười tranh cùng với người khác, trực tiếp nộp vở làm cho phần lớn người trong lớp đều không rõ vì sao lại để cho Tuyên Mặc lên dạy cách làm.
Nhưng những người khác cũng không ngốc, cũng có thể nguyên nhân là do bài làm của Tuyên Mặc hoàn toàn chính xác không có một chút sai lầm nào đi.
Thế nhưng mà, lúc này cô lại mở sách Toán học ra để làm gì?
“Tuyên Mặc, hiện tại xem sách cái gì chứ, mau lên đây.” Phương Chí vỗ nhẹ cái bàn, tươi cười hòa ái.
“Chờ chút” Tuyên Mặc nói, “Để ta xem một chút khái niệm cùng công thức đã.”
Một trận âm thanh sụp đổ.
Đêm qua vội vàng thiết kế vũ khí cho bản thân, cho nên cô chỉ là nhìn đề bài và viết đáp án, căn bản là không có nghĩ tới việc nghiên cứu cách làm của Trái Đất. Cho nên buổi sáng khi cô nhìn thấy tất cả mọi người đều viết ra các bước làm, chỉ cảm thấy có thể chép được thì chép, không chép cũng chẳng sao.
Huống chi người ta còn làm sai.
Hiện tại cô không muốn làm đào binh, nên cũng chỉ có thể kiên trì đi lên mà thôi.
Tinh thần võng của cô bình tĩnh quét qua tất cả khái niệm cùng với công thức có thể phải dùng đến, còn có phương pháp trình bày trong các ví dụ mẫu.
Cuối cùng có chút nắm chắc, cô đi lên trước và nhận lấy phấn trong tay Phương Chí, viết xuống đề bài thứ nhất.
Xoát xoát xoát, ba dòng công thức, và hai cái khái niệm.
Tiếp theo là một đáp án.
Tuyên Mặc buông phấn viết xuống, giống như là muốn xoay người lại, mọi người đều ngạc nhiên, sẽ không phải là cô muốn giảng bài thật đó chứ!
Quả nhiên! Tuyên Mặc xoay người, ngón tay bắt đầu chỉ điểm nói: “Trước dùng cái này, cái này, cái này đưa vào công thức thứ nhất, lại lấy kết quả tính được cùng với cái này, cái này đưa vào cái công thức thứ hai. Cuối cùng lại dùng cái khái niệm này đưa ra hằng số thức cùng với kết quả tính được trước đó thay vào cái công thức thứ ba này, sau khi có hai cái đáp án, kết hợp với cái khái niệm thứ hai để tìm ra kết quả cuối cùng, xong.”
Một mảnh yên tĩnh.
Mọi người ngây ngốc nhìn Tuyên Mặc chỉ ba cái công thức và hai cái khái niệm này kia là nói xong, liền một chút chần chờ cũng không có, không khỏi lệ rơi đầy mặt, cái này cái này cái này, cái nào cái nào cái nào a? Tốt xấu cho điểm một chút a!
Phương Chí cũng choáng váng, hắn cũng đã gặp qua học sinh không biết giảng lời giải trong đề bài, nhưng chưa thấy qua học sinh nào sẽ giảng như vậy? Này không phải biến khéo thành vụng sao! Vốn dĩ là muốn dùng khái niệm để ra oai với học sinh, lôi kéo một chút là có thể trở lại, kết quả Tuyên Mặc cứ đơn giản như vậy mà giảng, quả thực chính là đem khái niệm của bọn họ đều xoắn thành bánh quai chèo!
Ta đang làm cái quái gì thế này! Lúc này Phương Chí đứng ở trên bục giảng hận không thể đánh chính mình!
Tuyên Mặc rất ngoan, nhìn người phía dưới không có phản ứng gì, cũng không quản mọi người có hiểu hay không, lo chính mình bắt đầu viết đề thứ hai. Ngay lập tức Phương Chí bước lên cười làm lành ngăn trở: “Nga ha ha, giảng một bài là được rồi, kế tiếp để ta tới giảng…… Khụ, cảm ơn, đi xuống chỗ ngồi đi!”
Trước kia vô luận học sinh giảng khó hiểu cỡ nào hắn đều có thể khen một hai câu, đối với Tuyên Mặc hắn thật sự không có cách nào che dấu lương tâm……
Tuyên Mặc đương nhiên không muốn bản thân phải chịu giày vò nữa, lập tức xuống bục giảng, chỉ là thời điểm mới vừa ngồi xuống chỗ ngồi, lông mày của cô lại hơi nhíu lên.
Cái Thất Khu gì đó, động tác rất nhanh đi, mới đó mà đã bắt đầu hành động rồi.