Đây có thể xem như là một vụ án, tụ tập cố ý gây thương tích.
Nhưng cả hai bên đều không chịu báo án, chỉ xuất hiện một ít tin đồn trong trường học nhưng cũng bị đè xuống. Chỉ những người liên quan mới bị giáo viên gọi đến nói chuyện mà thôi.
Tuyên Mặc ngồi ở trước bàn làm việc, Dương chủ nhiệm đứng đầu phòng Giáo vụ nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc: “Tuyên Mặc, lúc ấy em ở đây. Em chỉ cần nói cho thầy biết, lúc đó có người xã hội đen tham dự hay không?”
Người xã hội đen?
Trong đầu Tuyên Mặc nháy mắt xuất hiện nội dung liên quan: Một người đàn ông mặc bộ comle màu đen ngậm điếu xì gà cười nham hiểm ngồi trên ghế, hoặc là một người đàn ông mặc đồ đen đi giày da cùng màu, đeo kính đen và cầm súng. Còn có hình ảnh nam nữ uống rượu trong phòng, quần áo không chỉnh tề, cuồng hoan loạn vũ. Hay là những vụ giao dịch thuốc phiện, đua xe,vv...
Cô lắc lắc đầu, mấy thứ hỗn loạn đó là cái gì vậy!
“Không có, hoàn toàn không có!” Cô khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp qua mấy loại sinh vật được miêu tả như trên, nhìn dáng vẻ giống như khắc tinh của người, gặp được chỉ muốn đánh cho một trận.
“Thật sự không có?” Vẻ mặt Dương chủ nhiệm nghiêm nghị, “Nếu không có xã hội đen tham dự, vậy tại sao lại bị thương nặng như vậy? Thầy đã nhìn qua, vị bạn học kia đến nay vẫn còn đang hôn mê. Mà với thương thế của Lục Vũ Thần kia căn bản không thể nào đánh người, chẳng lẽ là do em gây ra?”
Tuy câu nói cuối cùng của Dương chủ nhiệm thuần túy chỉ là vui đùa suy đoán. Nhưng là dù có bị đánh chết, khả năng ông ấy cũng không tin một câu nói vô tâm của mình đã gần tiếp cận sự thật.
Tuyên Mặc không ngốc, đương nhiên sẽ không thừa nhận việc này, chỉ là nhìn đăm đăm Dương chủ nhiệm, nghiêm túc nói: “Em không biết.”
“Vậy thời điểm em đến đấy đã nhìn thấy cái gì?”
“Nên nằm đều đã nằm.”
“Thật sự?”
“Thầy không tin còn hỏi em làm gì?”
Một câu này làm Dương chủ nhiệm nghẹn họng một lúc lâu, ông ấy bỗng nhiên có loại suy nghĩ. Rốt cuộc tại sao lúc trước, mình lại có ý tưởng đưa học sinh này vào ban một vậy chứ. Hai người đều im lặng không nói gì, cuộc nói chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Tuyên Mặc trở lại phòng học, giờ này đang là tiết Toán học, cô mặt không đổi sắc gõ cửa rồi tự mình mở ra. Giáo viên dạy môn này là tổ trưởng Phương Chí, hơn bốn mươi tuổi đã Địa Trung Hải, bi kịch một sợi tóc dài kéo qua mặt biển, thành tựu một kiều phi giá lạch trời tráng lệ cảnh tượng.
Nếu không phải là do bản lĩnh chuyên môn dạy toán học của ông ấy xác thật rất giỏi. Thật đúng là không nghĩ tới, nhà trường lại để cho người có dung nhan như vậy dạy ở ban một.
Phương Chí nhìn Tuyên Mặc, hơi gật đầu ý bảo cô về chỗ ngồi, liền tiếp tục giảng đề mục ghi trên bảng. Khi đi ngang qua Tuyên Mặc liếc mắt một cái liền có đáp án, vì thế mà lúc ngồi vào vị trí liền lấy ra sách vở xem khái niệm cùng công thức —— phương pháp cô dùng làm bài chính là cách làm ở quê hương. Viết ra đáp án thì có thể, còn quá trình vậy thì xin lỗi.
Lúc này, Phương Chí giảng giải xong ví dụ mẫu trên bảng, hoàn toàn không để ý phía dưới ánh mắt mọi người mê mang. Sau khi xoá đi ví dụ mẫu, thầy giáo lại viết ở bên cạnh một câu hỏi cùng loại, quay đầu nhìn cả lớp, phấn viết cũng xoay ngược lại.
Đây là muốn gọi người lên làm bài.
Một đám người đều chột dạ cúi đầu xuống, Phương Chí nhìn quanh tứ phía, chỉ về phía Tuyên Mặc…… và nói: “Dịch Hải Lam, em lên giải bài này đi.”
Rõ ràng nghe được Dịch Hải Lam cười khổ một tiếng, hắn chậm rãi đứng dậy, đi lên bục giảng cầm phấn viết, nhìn notebook trong tay rồi lại nhìn đề, viết lên.
Quá trình này rất dài, cậu ta viết hai bước lại dừng lại suy nghĩ một chút. Đồng thời còn ở bên chỗ trống ghi nháp, tiếp theo phát hiện có vài chỗ lúc trước viết không đúng, y lại xoá đi viết lại.
Từ đầu tới cuối, Phương Chí cũng không có bất cứ biểu hiện gì là thiếu kiên nhẫn. Cũng không có dáng vẻ gì gọi là chuẩn bị nhắc nhở, y chỉ là đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, có đôi khi còn dùng ánh mắt chú ý xem phản ứng của Tuyên Mặc thế nào.
Nếu không phải là giữa tiết cô mới trở lại phòng học, thì cái đề bài này sẽ do cô lên làm. Bởi vì dựa vào thành tích kiểm tra lúc khai giảng của coi, điểm Toán Học của Tuyên Mặc hoàn toàn xứng đáng đứng đầu năm nay, mà các thầy cô giáo đều thích học sinh nổi bật như vậy.
Mặt Dịch Hải Lam càng ngày càng nhăn lại, thật vất vả mới viết hoàn chỉnh bước cuối cùng và đáp án, cậu ta thở dài một hơi ném phấn viết, đi xuống bục giảng. Chung quanh bên tai là một mảnh âm thanh rên rỉ, người viết mệt mỏi, người xem cũng mệt mỏi.
Phương Chí nhìn hắn viết xong, đợi Dịch Hải Lam quay về chỗ ngồi mới lên tiếng: “Bước này dư thừa, còn bước này phương thức biểu đạt không đúng. Chẳng qua kết quả là chính xác, giữa hai bước này thiếu một trình tự rất quan trọng…… Ở chỗ này phải viết công thức ra, đây là điều cần thiết. Nếu không, lúc kiểm tra sẽ bị tính là sai, cũng có thể được một phân…… Ừm, đáp án đúng, không tồi, nghe một lần liền đã hiểu……” Thầy giáo quay đầu lại nhìn cả lớp: “Còn có ai không hiểu hay không, thành thật giơ tay lên.”
Ông ấy tin tưởng trong lớp còn rất nhiều người chưa hiểu, nhưng là dựa vào kinh nghiệm lũ trước, hoặc là chỉ có một người giơ tay sau đó một đám người giơ tay, hoặc chính là dứt khoát không một người giơ tay.
Tuy rằng rất nhiều người không hiểu sẽ làm cho ông không có cảm giác thành tựu, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với việc học sinh tỏ vẻ hiểu biết, cho nên y vẫn hy vọng có học sinh đi đầu giơ tay.
Kết quả, thực sự có người giơ tay, hơn nữa còn không chút do dự……
Người đó chính là bạn học Tuyên Mặc của chúng ta.
Liền ngay cả Tuyên Mặc cũng không hiểu, bỗng nhiên làm cho mọi người cảm thấy, không hiểu bài cũng không phải là chuyện mất mặt gì cả. Vì thế mà từng cánh tay nhỏ, giống như măng mọc sau mưa dựng đứng lên.
Phương Chí tỏ ra không hiểu: “Tuyên Mặc, em không hiểu?”
“Vâng.”
“Chỗ nào không hiểu?”
“Tất cả đều không hiểu.”
“…… Được rồi, vừa rồi em không nghe thâỳ giảng ví dụ mẫu, không hiểu là bình thường.” Phương Chí tự mình an ủi.
“Không, em biết đáp án.”
“…… Sau đó thì sao?”
“Quá trình không hiểu.” Tuyên Mặc dừng một chút, “ Tại sao lại phải viết những cái này?”
“Bởi vì những thứ này rất quan trọng, là yêu cầu trong kiểm tra.” Phương Chí ngơ ngác trả lời, ông đã gặp qua các loại vấn đề xảo trá, nhưng chưa gặp qua loại ngốc nghếch tự nhiên này.
“Biết kết quả không phải là được rồi sao.”
“ Vậy nếu không có quá trình, thì làm sao mà biết em làm ra như thế nào được.”
“Em đã có đáp án, em còn có thể không làm được sao? Cho dù xem đoán đúng cũng là một loại thực lực đi, quá trình có còn có ý nghĩa gì?”
“ Tuổi nhỏ không cần phải chú trọng kết quả như vậy, phải chú ý tới quá trình. Thông qua quá trình em có thể làm cho tư duy được rõ ràng, thông suốt; từ đó có được đáp án càng chuẩn xác hơn.”
“ Vậy em không cần những cái này vẫn có thể làm rõ ràng tư duy, thì phải làm sao bây giờ? Có phải là không cần viết quá trình hay không.”
Phương Chí nghẹn lời, ông có cảm giác muốn rơi nước mắt, vì ngữ khí của Tuyên Mặc cũng không hùng hổ doạ người, mà là thành khẩn thỉnh giáo. Nhưng chính ngữ khí như vậy mới khiến cho y không biết làm như thế nào, hắn không muốn đi cường điệu cái gì yêu cầu kiểm tra, như vậy có vẻ sẽ rất hiệu quả và có lợi. Nhưng nếu không thể hiện thái độ cứng rắn, có vẻ như cũng không có khả năng dùng lý do thích hợp, để thuyết phục được cô.
“Cái kia, Tuyên Mặc, nếu như em thật có thể không thông qua quá trình mà viết ra đáp án, cũng không tồi, vậy em có thể làm được chứ?”
Tuyên Mặc không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào thầy giáo.
Phương Chí xoay người, bắt đầu viết câu hỏi lên bảng, y viết rất nhanh. Chỉ chớp mắt đã viết xong, xoay người lại nhìn Tuyên Mặc, còn chưa nói gì, liền nghe Tuyên Mặc nói: “Báo cáo, đáp án tiền lời sang năm là 3.425,49 tệ.”
Không chờ Phương Chí có phản ứng, nàng lại nói: “Căn cứ theo quy tắc nhỏ hơn bốn thì bỏ, còn từ năm trở lên thì làm tròn. Số tiền sẽ là 3.425 tệ, báo cáo xong, mời kiểm tra.”
Phương Chí dại ra, ông ấy còn không có nhớ đáp án đề này…… Hoặc là nói, vừa rồi viết mới nhớ lại, hiện tại nghe Tuyên Mặc nói một lúc lại quên mất.
Y nhìn thoáng qua giáo án…… Hoàn toàn chính xác.
Hoặc là Tuyên Mặc ở thời điểm ông viết đề liền bắt đầu tính toán, nhưng là mấu chốt số liệu đều ở cuối cùng. Như vậy chỉ có một loại khả năng, đó là sau khi ông viết xong, Tuyên Mặc liếc nhìn một cái toàn đề, liền có đáp án……
Lệ rơi đầy mặt, em học sinh này thật sự không cần quá trình!
Phương Chí không nghĩ lại tiếp tục lãng phí thời gian của lớp học, để tiến hành thí nghiệm xem đối với Tuyên Mặc quá trình có hữu dụng không. Tuy rằng ông cảm thấy không có lãng phí thời gian chút nào, nhưng hiển nhiên nếu ở ngay lúc này lại làm hai thí nghiệm, sợ là mấy học sinh biểu tình kích động kia sẽ làm phản…… Có thể khẳng định, bọn họ đều rất thích có người làm lung lay quyền uy của thầy giáo.
“Về vấn đề này, khoá học sau chúng ta lại thảo luận tiếp, được không?” Dứt lời, cũng không đợi Tuyên Mặc trả lời, ngược lại liền bắt đầu viết xuống một cái định lý.
Nhưng là trong lớp còn ở xì xào bàn tán, bọn học sinh châu đầu ghé tai.
Tuyên Mặc không có ý kiến, cô bắt đầu mở sách, muốn biết về sau còn có cái đồ vật gì có thể làm cho cô không rõ. Lúc này tinh thần võng có hơi dao động nhỏ, một cục giấy bé bay qua đỉnh đầu cô, rồi rơi lên trên quyển sách.
Cô mở tờ giấy ra, bên trong có chữ viết: “Tiểu Huyên Huyên, ngươi chính là thần! Không cần phủ nhận, không cần giải thích! ——by Tiểu Lam Lam.”
Cô cố gắng chịu đựng một trận dòng điện tự nhiên sinh ra, mặt không thay đổi, quay đầu lại trừng mắt nhìn Dịch Hải Lam. Còn Dịch Hải Lam trợn to mắt nhìn cô, làm bộ mặt quỷ, rất có hiệu quả hài kịch.
Trước kia Tuyên Mặc bị mù sao, như thế nào lại thích một sinh vật Trái Đất không đáng tin như vậy……
Sau khi tan học, Phương Chí vội vàng rời đi, dáng vẻ rất giống chạy trốn. Vốn dĩ Tuyên Mặc cũng không có ý định cùng ông ấy nghiêm túc lý luận, chỉ là yên lặng cất sách vở. Tiết tiếp theo là môn Ngữ Văn, là một cửa ải đại nạn của cô!
Một người đi về phía cô, không có ác ý.
“Tuyên Mặc, cậu thật là lợi hại, quá trình làm đề kia thầy giáo quên không giảng, cậu như thế nào làm được, dạy tôi được không?” Một âm thanh ỏn ẻn truyền đến, Tuyên Mặc mắt không nhìn liền biết là ai.
Cũng không phải ở thời điểm mọi người tự giới thiệu, cô chú ý đến. Chỉ là thói quen nắm giữ hết thảy tin tức sự vật cơ bản của mọi thứ trong tinh thần vực, đã được rèn luyện thành bản năng ở vô số lần trong chiến tranh. Cho dù không thể ghi nhớ, chờ đến lúc gặp được, tinh thần vực liền sẽ tự động xuất hiện tin tức cô cần có.
Lâm Nguyệt Nguyệt, nữ tính Trái Đất, tuổi mười lăm, diện mạo theo số liệu bình phán số lớp trung bình quân trình độ trên 17%. Thành tích xếp hạng thứ chín của khối, tương đương thứ chín trong lớp. Bởi vì tính cách khó có thể dùng số liệu bình phán, mà ký ức trong đầu không có tin tức tương quan nên tạm thời không có.
Tìm thấy những tin tức cần thiết, Tuyên Mặc trực tiếp chỉ về phía sau và nói: “ Tôi không biết, cậu hỏi cậu ta đi.”
Sau khi ném cục giấy cho Tuyên Mặc, nhưng cô không có phản ứng. Dịch Hải Lam liền nằm xuống bàn, còn tai vẫn vẫn chú ý đến Tuyên Mặc, khi nghe cô nói vậy bèn ngồi dậy: “Ai nói là tôi biết? Cậu xem tôi làm đề thứ nhất còn khổ sở như vậy, vẫn rất là mông lung!”
“Cậu ta cũng không biết, vậy bạn hỏi người khác đi.” Tuyên Mặc rất biết thuận tay dắt bò , hết sức chân thành kiến nghị.
Tuy rằng ai cũng không biết, mục đích thật sự Lâm Nguyệt Nguyệt tiếp cận Tuyên Mặc rốt cuộc là gì. Nhưng là kẻ ngốc cũng biết, y tuyệt đối không phải vì để Tuyên Mặc đẩy cô qua Dịch Hải Lam, rồi lại đẩy đi. Cho nên lúc này thân thể cô cứng ngắc tại chỗ.
Tuyên Mặc tự mình mở ra sách giáo khoa Ngữ Văn, nói thật buổi tối mấy ngày hôm trước vừa mở ra xem, nội dung trong sách cô đã hoàn toàn ghi lại trong đầu, nhưng là vẫn giống như trước kia. Mỗi một chữ cô đều nhận biết, tạo thành câu cô cũng biết, tạo thành văn cô cũng biết, nhưng là những câu hỏi viết văn cô lại không hiểu nổi.
Nhưng là muốn hiểu rõ thứ này, thì đầu tiên phải dung nhập vào và có tư duy của nền văn minh này. Tuyên Mặc tự nhận là cô khó có thể làm được, nên chỉ có thể cắn răng chống đỡ mà thôi.
Lâm Nguyệt Nguyệt cứng người một lúc, nhìn quyển sách có ghi câu hỏi ở trong tay, bỗng nhiên quay sang nhìn Dịch Hải Lam cười nói: “Lớp trưởng, dù sao cậu cũng làm được câu đầu, câu thứ hai cùng loại với câu đầu tiên. Cậu hẳn là có chút ý tưởng nào đó phải không, nói nghe một chút được không.” Vừa nói xong, cô liền đặt quyển vở lên trên bàn mà không để ý đến Dịch Hải Lam.
Dịch Hải Lam nhướng mày, khóe miệng cậu ta run rẩy một chút, có vẻ cũng không cao hứng, chỉ là bị người ta kêu một tiếng lớp trưởng, thì cũng nên thực hiện một chút chức trách…… “Lớp phó học tập! Hàn Đào! Đào tử! Lại đây, làm câu này đi!”
Giọng nói vừa xong, nơi xa một nam sinh cao gầy không tình nguyện đứng lên, cầm trong tay notebook đi tới chỗ ngồi phía trên Lâm Nguyệt Nguyệt. Cách Lâm Nguyệt Nguyệt hai chỗ ngồi, nói: “Quá trình tôi viết ở mặt trên, cậu tự xem, có chỗ nào không hiểu thì hỏi.”
Dứt lời, y quay lại chỗ ngồi của mình vùi đầu đọc sách.
Lâm Nguyệt Nguyệt cầm lấy quyển vở mà cô tự chủ trương đặt ở trên bàn Dịch Hải Lam, sau đó quay lại vị trí ngồi của bản thân. Nghĩ lại lúc trước, thân thể cứng ngắc và biểu lộ gương mặt tái nhợt kia thật sự khiến người ta buồn cười.
Dịch Hải Lam không phúc hậu cười hai tiếng, nhìn thân thể Tuyên Mặc ở phía trước vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên y lại thở dài.
Hăn cứ cảm thấy, cái thanh mai trúc mã này, cách mình càng ngày càng xa?