Chương 27: ĐẠI CÔNG CHÚA ĐỘC ÁC

“Người đâu. Tìm cơ hội lập tức giết tiện nhân đó cho ta. Ngay cả Lục đệ và Thất đệ cũng che chở nàng ta, bổn công chúa muốn nàng ta không còn mạng để hưởng.”

Đại công chúa lộ ra vẻ mặt đáng sợ.

Xung quanh vang lên một tiếng “Dạ”, sau đó biến mất.

Đám người Uyển Lâm bên này đang vừa đi xem xét hoàn cảnh xung quanh vừa trò chuyện.

“Lâm tỷ tỷ, muội lo hoàng tỷ sẽ không bỏ qua cho tỷ. Những tiểu thư lúc trước đắt tội hoàng tỷ, tuy lần nào cũng chỉ bị hoàng tỷ làm mất mặt hoặc đánh mấy hèo cảnh cáo, nhưng khi trở về nhà, không bao lâu sau liền bệnh chết hoặc phát điên. Nhẹ nhất cũng là nằm trên giường không dậy nổi. Hoàng tỷ xử lý cung nhân không bao giờ lưu tình, ai bước vào cung điện của hoàng tỷ cũng đều…”

Nói tới đây Nhị công chúa không dám nói nữa. Mẫu phi bảo nàng tránh xa Đại công chúa, nhưng lần này rõ ràng là tỷ ấy sinh sự trước, chỉ e Lâm tỷ tỷ đã bị hoàng tỷ ghi hận.

Đại công chúa này sinh sự cũng thường tìm những tiểu thư, con quan viên cấp thấp, vẫn còn chừng mực không ra tay với người hoàng tộc và huân quý. Nhưng Uyển Lâm thân phận không cao, sợ là lần này khó thoát.

“Nếu không ta nói với phụ thân rằng muội không khoẻ, đưa muội trở lại kinh thành. Tạm thời muội hãy tránh khỏi tầm mắt Đại công chúa, nói không chừng qua một thời gian Đại công chúa sẽ quên mất chuyện này.”

“Đúng vậy đó Lâm nhi, ta sẽ cùng muội theo đại ca trở về, chúng ta không chọc vào nàng ta thì sẽ không sao nữa.”

“Mọi người không hiểu hoàng tỷ rồi. Tỷ ấy nếu muốn làm tuyệt đối sẽ cắn chặt không buông tha.”

Lục hoàng tử lo lắng nói.

“Vậy đi, sau này ta và Lục hoàng huynh, còn có Nhị muội sẽ thay nhau ở cạnh Lâm nhi. Nếu lỡ hoàng tỷ đến tìm muội gây khó dễ thì cũng có một người có đủ thân phận để áp chế tạm thời. Ngày thường muội cũng nên mang nhiều hộ vệ một chút cho an toàn.”

Thất hoàng tử suy nghĩ cũng thật chu toàn, nhưng mà…

“Uyển Lâm cảm tạ mọi người đã lo nghĩ. Nhưng Uyển Lâm thân phận thấp, sao có thể để các vị hoàng tử cùng công chúa bảo vệ. Nếu là như vậy chỉ sợ càng gây nhiều chú ý, Uyển Lâm nghĩ…”

“Được rồi, hoàng muội ta đã kêu nàng một tiếng tỷ tỷ, chúng ta lại sớm quen biết, cũng xem như bằng hữu. Ý kiến của Thất đệ rất tốt, trước cứ làm như vậy, đợi nguy hiểm qua đi chúng ta lại bàn đối sách khác.”

Lục hoàng tử không cho Uyển Lâm nói hết câu đã vội bác bỏ. Những người còn lại cũng gật gù đồng ý. Uyển Lâm nghe xong có chút bất ngờ.

“Vậy ba người chúng ta, ai có thời gian thì hãy ở cạnh Lâm nhi nhiều một chút. Hiên huynh, Nguyệt Lan, hai người cũng cố gắng dành thời gian cho Lâm nhi, tuyệt đối đừng để nàng ấy ở một mình. Còn nữa, trên phương diện ăn uống cũng cần chú ý kỹ, không được tự ý dùng thức ăn lung tung, chỉ để người đáng tin cậy làm giúp, trước khi ăn phải dùng châm thử độc.”

Lâm nhi, Lâm nhi, Thất hoàng tử này gọi như vậy giống như hai người thân thiết lắm vậy. Cùng lắm chỉ gặp ba lần, nhưng Uyển Lâm không thể không thừa nhận, người này thực sự là lo nghĩ cho nàng rất chu đáo, không hổ danh hai chữ bằng hữu.

An Duyệt Hiên và Lục hoàng tử nhìn người trước mắt. Xưa nay hắn ta nổi danh ăn chơi lêu lỏng, từ lúc nào lại biết suy nghĩ chu toàn như vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên.

“Vậy hôm nay muội sẽ ở cùng tỷ trước, ca, Thất ca, hai huynh đến chỗ phụ hoàng đi.”

Nhị công chúa biết các hoàng tử khác đều đang ở chỗ phụ hoàng của nàng.

“Được, vậy chúng ta đi trước. Có việc gì muội cứ lập tức gọi chúng ta.”

Hai vị hoàng tử rời đi.

Hoàng đế là một người cuồng chính vụ, sau khi sắp xếp thoả đáng chỗ nghỉ chân và dùng xong bữa trưa liền triệu tập các hoàng tử, bá quan văn võ đến bàn chính sự và thu xếp gặp gỡ bộ tộc Cát Nhĩ vào hai ngày sau.

Vua Cát Nhĩ Tân và hoàng đế thường qua lại với nhau, nhất là lúc hoàng đế còn là Thái tử. Cát Nhĩ Tân có đến 15 người con trai, trong đó nổi bật nhất là con cả Cát Nhĩ Cổn và con thứ mười Cát Nhĩ Lân. Bộ tộc của ông sinh sống trên thảo nguyên, nam tử có quyền hạn tối cao, nữ tử chỉ là công cụ sinh nở, không thích có thể tùy thời giết chết. Những đời vua trước từng cùng hoàng đế nước Đại Xuyên hoà thân, các cô nương cẩm y ngọc thực từ nhỏ khi đến bộ tộc này sinh sống đều không chịu nổi khổ cực mà mất sớm.

Bàn luận đến khi Mặt Trời lặn mới xem như hoàn thành. An Quốc Công gia trở về liền nghe được chuyện xảy ra sáng nay từ chỗ An Duyệt Hiên. Đại công chúa này càng ngày càng không xem ai ra gì, Thái tử hiện giờ là Nhị hoàng tử, chứ không phải là ca ca nàng - Tam hoàng tử. Nàng giết nhiều cung nhân, hại nhiều tiểu thư quan lại như vậy sớm đã bị ghi hận, trừ khi Tam hoàng tử lên ngôi, nếu không kết cuộc của nàng sẽ không được tốt đẹp.

“Lâm nhi, con cứ yên tâm. Cậu nhất định sẽ không để con bị thương tổn. Muội muội trước khi đi đã gửi con lại cho ta, ta tuyệt đối không làm trái lời hứa của mình.”

An Quốc Công gia thật lòng yêu thương Uyển Lâm như con gái, tuy Uyển Lâm mới đến ở trong phủ mấy ngày, nhưng đối với trên dưới An gia đều là một mảnh thân tình, điều này ông có thể nhìn ra được.

Uyển Lâm vốn không muốn liên lụy đến An Quốc Công phủ. Nhưng nghe cậu nói vậy nàng không cách nào phản bác, đàng hoàng cúi đầu đứng đó suy nghĩ. Việc mặc y phục sặc sỡ e là không thể thực hiện nữa, càng bắt mắt càng khiến Đại công chúa chú ý mà sinh sự, việc cách xa mấy vị hoàng tử lại càng khó. Họ xem nàng là bằng hữu, nàng không thể trốn tránh họ, nếu không sẽ khiến họ thất vọng.

“Cậu, Uyển Lâm cảm tạ người. Hôm nay con có nghe Lục hoàng tử và Thất hoàng tử nói về Đại công chúa, con đã nghĩ ra mấy biện pháp, mong cậu và mọi người thử xem xét.”

Uyển Lâm nói ra những điều cần chuẩn bị, biện pháp đối phó nếu gặp một số tình huống nhất định. Phu thê An Quốc Công, còn có Duyệt Hiên và Nguyệt Lan rất tán thưởng những ý kiến của nàng, mọi người lại cùng thảo luận, góp ý một phen, đến khuya ai nấy mới trở về lều nghỉ ngơi.

Tối nay Uyển Lâm và Nguyệt Lan ngủ cùng nhau, An Quốc Công lo lắng nên để bốn thị vệ canh gác. Uyển Lâm vẫn còn suy nghĩ về những gì Lục hoàng tử và Thất hoàng tử nói sáng nay. Nếu họ đã xem nàng là bằng hữu, thì từ nay nàng sẽ không câu nệ thân phận nữa, đến thời đại này kết giao được bằng hữu, âu cũng là chuyện tốt. Nghĩ xong rồi, buông lỏng tâm tình, Uyển Lâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hơn nửa đêm có hai người mặc áo đen xuất hiện nhanh như chớp, vốn thị vệ phủ An Quốc Công không sánh bằng ám vệ hoàng gia, nhưng Lục hoàng tử đã sớm đề phòng, cho hai ám vệ đến bảo vệ Uyển Lâm nên kịp thời ngăn cản. Dù vậy, bốn thị vệ canh gác cũng bị thương nhẹ. Bên này An Duyệt Hiên chạy đến xử lý, không làm kinh động mọi người.

“Quả nhiên hoàng tỷ thực sự ra tay.”

Thất hoàng tử cũng đã nhận được tin tức, trầm ngâm chốc lát, hắn nghĩ bản thân nên ở cạnh Uyển Lâm nhiều một chút, bảo vệ cho nàng.

Tuy nói là không ở trong hoàng cung nhưng hoàng thượng vẫn giữ nguyên việc lâm triều vào canh năm. Thường thì bá quan văn võ sẽ dùng qua loa ít thức ăn, tan triều mới trở về dùng bữa trưa. Nhưng hôm nay chính sự không nhiều, hoàng đế chỉ giữ một vài quan viên lại để thương lượng việc đón tiếp bộ tộc Cát Nhĩ, nên chỉ khoảng nửa canh giờ đã bãi triều.

Nhị công chúa rất ngoan ngoãn, sáng sớm đã chạy đến chỗ Uyển Lâm, cũng không thèm ngủ nướng như thường ngày. Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử sau khi tan triều liền cùng An Quốc Công và An Duyệt Hiên đến, lấy cớ muốn cùng dùng bữa. Như Ý Lâu gần đây có nhiều món mới lạ, ngon miệng, Uyển Lâm liều mình cứu mạng Nhị công chúa nên Nhị công chúa và Lục hoàng tử thường xuyên đến gặp nàng, Thất hoàng tử cùng An gia có chút quan hệ ngoài mặt nên hay ghé qua, tóm lại việc này cũng không gây nhiều chú ý, chỉ xem như giữa họ có chút giao tình, lại vì thức ăn ngon nên đến mà thôi.

Sau khi dùng xong bữa sáng, An Duyệt Hiên ra hiệu để người hầu bên cạnh lui ra, sau đó chậm rãi kể lại chuyện tối qua hắn nhìn thấy.

“May là có cao thủ trong bóng tối ra tay giúp đỡ, nếu không thị vệ An Quốc Công phủ không phải là đối thủ của thích khách.”

Nói tới đây rõ ràng là đặt nghi vấn lên người Lục hoàng tử và Thất hoàng tử. Phàm là hoàng tử, công chúa trong cung đều sẽ được đặt ám vệ bên người để bảo hộ, những ám vệ này cũng chia ra nhiều cấp bậc, tùy vào địa vị của mỗi hoàng tử, hoàng nữ mà có ám vệ cấp bậc khác nhau.

Lục hoàng tử đứng dậy làm động tác tạ lỗi, nói:

“Là ta lo sợ hoàng tỷ làm ra việc không hay, nên mới phái người âm thầm bảo hộ Lâm tiểu thư. Lâm tiểu thư đối với hoàng muội có ơn cứu mạng, lần này cũng xem như ta thay hoàng muội trả ân tình.”

“Uyển Lâm đa tạ Lục hoàng tử ra tay giúp đỡ. Nhưng thiết nghĩ thân phận Uyển Lâm cũng không thể để ám vệ hoàng gia bảo vệ, nên mong Lục hoàng tử hãy thu hồi người bên cạnh Uyển Lâm trở về.”

“Lâm tỷ tỷ, tỷ là ân nhân cứu mạng của muội, nếu hoàng tỷ ra tay lần nữa, bên cạnh tỷ không có cao thủ bảo vệ làm sao được?”

Nhị công chúa quá hiểu Đại công chúa, không đạt mục đích tuyệt không ngừng tay.

“Trước mắt chúng ta cứ như kế hoạch hôm qua đã bàn, ba người chúng ta sẽ thay phiên ở cùng Lâm nhi, như vậy ám vệ cũng là bảo vệ chúng ta, Lâm nhi sẽ không phải mang tiếng.”

Thất hoàng tử đưa ra một chủ ý không tệ.

Tuy không muốn có bất cứ quan hệ nào với hoàng gia, vì sợ rằng sẽ bị cuốn vào vũng nước đục, nhưng Uyển Lâm hiểu rõ, thị vệ Quốc Công phủ so với ám vệ cấp thấp hoàng gia còn được, nếu gặp phải cao thủ nhất đẳng e rằng không chống cự được lâu. Nàng không muốn vì bảo vệ nàng mà khiến họ mất mạng.

Mọi người bàn bạc thêm một lúc, sau đó An Duyệt Hiên cười ha hả nói:

“Thôi chúng ta trước cứ thoải mái vui vẻ đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hôm nay là ngày đầu tiên đi săn, chúng ta phải mang về thật nhiều con mồi mới được.”