Chương 90: Chương 90

Bốp !!!!!!!!!!!!!

Đã có một vật gì đó bay thẳng vào mặt Kei khiến con dao bị lệch sang một bên. Thay vì cắm vào cổ Sadis, nó chỉ đâm sâu vào vai gã. Gã sát thủ nhăn mặt thở dốc từng hơi một cách khó nhọc…

-Cậu nói ai chết thế ?

Còn chưa kịp định thần sau cú tấn công bất ngờ, Kei đã nghe một giọng nói thân quen vang lên. Một cơn gió nhẹ ùa đến làm dịu những vết thương trên người cậu…

Một bóng dáng bé nhỏ đang đứng dựa lưng vào cánh cửa thở dốc. Ánh nắng trắng xóa từ phía sau hắt vào bóng người đó khiến Kei hoa mắt…

Cậu không nhìn rõ được khuôn mặt thân thương đó…Nhưng cậu cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh. Từng nhịp…

Lucy…

Giấc mơ mà cậu nhìn thấy hằng đêm đang ở ngay trước mặt cậu và đã trở thành sự thật. Lucy đã trở thành chùm ánh sáng rực rỡ trước mặt cậu, có điều cô bé không tan biến đi như trong giấc mơ mà từ từ đi lại gần Kei…

-Tớ hỏi cậu. Cậu vừa trù ẻo ai chết vậy hả Kei ?

Khuôn mặt Kei ngơ ngác, con dao nhuộm máu trên tay cậu rớt xuống đất. Cậu vẫn ngồi im dưới đất nhìn cô bé đang đi lại. Lucy còn sống. Lucy bằng xương bằng thịt đang đi lại gần cậu. Đôi mắt đen thẳm của Kei mở to, sững sờ nhìn chằm chằm như người mộng du. Lucy lao lại đạp cậu ra khỏi người Sadis giận dữ:

-Cậu là đồ chết tiệt. Kei !!! Tớ đã rất muốn gặp lại cậu, nhưng cậu năm lần bảy lượt trốn tránh tớ. Ngay cả lần cuối cùng ở sân bay, cậu đi qua mà vẫn không nhìn tớ lấy một cái… Vậy mà bây giờ…sao cậu lại xuất hiện ở đây ? Lại còn đòi sống đòi chết vì tớ nữa chứ…Cậu làm tớ điên lên mất..

Kei mặt mày vẫn ngơ ngơ nhìn Lucy như không tin vào mắt mình, rồi cậu lồm cồm bò dậy lẩm bẩm :

-Lucy ! Là cậu thật sao ? Cậu vẫn còn sống sao ?

Bàn chân trần nhỏ bé của Lucy lại đạp bụp vào ngực cậu khiến cậu ngã lăn ra sau. Giờ thì cậu đã biết thứ chết tiệt hồi nãy bay vào mặt mình là gì rồi…Lucy vẫn xù lông xù cánh đi tới trước mặt Kei, nắm cổ áo cậu lên giật liên hồi. Trông cô bé lúc này không khác gì hổ cái đang dạy chồng cả:

-Không phải tớ thì còn là ai hả ? Còn cậu. Không phải đã lên máy bay sang Mỹ rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây…

Kei nhìn cô bé vội vã:

-Hơ…Khoan đã Lucy… Tớ không biết rằng cậu…

-Tớ làm sao hả ?

Bụp…!!!!!

Một cú đấm được giáng bụp vào bụng Kei. Nhẹ thôi, vì Lucy đâu có cố ý làm cậu ấy đau.

-Tớ ghét cậu. Cậu đã làm cho tớ đau lắm. Biết không ? Đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Tớ ghét cậu…

-Lucy…Khoan đã…

Kei vẫn nhìn Lucy bằng con mắt ngơ ngác như một đứa trẻ. Có lẽ vì cậu quá bất ngờ, mới hai phút trước cậu còn tuyệt vọng đến nỗi muốn tìm đến cái chết khi tưởng rằng Lucy đã không còn mà. Cô nhóc càng bực bội, kéo cổ áo Kei lên, hai cánh tay cô run run:

-Tớ đã rất nhớ cậu. Cậu biết không ? Khi nghe tin cậu đi gặp Sadis để cứu tớ, tớ đã lo cho cậu biết chừng nào. Tớ đã phải đi một quãng đường dài tới đây gặp cậu vì tớ sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm, thấy cậu vẫn an toàn tớ vui lắm. Cứ tưởng gặp lại tớ cậu cũng sẽ rất vui… Mới hai phút trước tớ còn tưởng tượng ra cảnh sẽ nhảy vào vòng tay cậu hạnh phúc y như trong phim nữa chứ…Vậy mà…

Lucy thả Kei ra và thất vọng quay đi. Mọi người nãy giờ chỉ biết há miệng ngơ ngác nhìn hai người…

Sau hai giây ngơ ngác, Kei vội bật dậy.

-LUCY !!!!!!

Vậy là Lucy vẫn còn sống, gã sát thủ đã nói dối Kei là hắn đã giết cô bé. Lucy vẫn còn sống. Kei lao tới ôm chầm lấy cô bé từ phía sau. Một cái ôm thật chặt, thật vội vã. Cái ôm chặt như muốn xóa nhòa đi mọi sợ hãi, mọi đau khổ mà cả hai vừa trải qua.

Hai trái tim như vỡ òa lên. Hạnh phúc…

Lucy và Kei đang ở bên nhau. Nhưng trái tim họ đã không còn nhói lên từng hồi đau đớn nữa…

Thời gian như ngưng đọng…

Tất cả mọi cay đắng, giận hờn, hối tiếc, những vết thương in sâu trong tim, những lời nói cay nghiệt không cố ý đã được xóa nhòa. Bây giờ chỉ còn lại hạnh phúc. Hạnh phúc vì hai người yêu nhau đã ở bên cạnh nhau…

Lucy vẫn đứng im. Nước mắt rơi ra trên khóe lấp lánh. Cánh tay Kei càng siết chặt cô bé hơn. Lucy có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập gấp gáp từ trái tim Kei. Cô bé cảm nhận được tất cả. Kể cả sự ấm áp từ những giọt máu đỏ tươi không ngừng rỉ ra trên vết thương của Kei…

-Lucy ! Đừng đi !!!!!!!!!! Đừng biến mất trước mặt tớ nữa. Đừng bỏ lại tớ một mình nữa. Tớ yêu cậu Lucy. Tớ không thể sống nếu thiếu cậu…

Mặt trời lóe lên từng vạt hoàng hôn đỏ rực. Đôi mắt Lucy nhòa đi. Có một giọt nước nóng hổi rơi trên má cô bé. Kei đang khóc ư ? Kei mà cũng có lúc bật khóc ư ? Lucy không nhìn thấy được khuôn mặt cậu lúc này, nhưng cô bé cảm nhận được trái tim Kei đang thổn thức. Đang rung lên từng hồi vì Lucy. Lucy không còn nhận biết được gì nữa ngoài nhịp đập vội vã từ trái tim Kei nữa. Lucy muốn ở bên Kei. Chưa bao giờ cô bé muốn rời xa cậu cả. Và bây giờ cô bé đã thật sự ở bên cạnh Kei rồi, dù ở trong nỗi đau ngày càng dâng lên vì vết thương trên người, nhưng cả hai đang rất hạnh phúc. Và nếu có một ánh sao băng vụt qua lúc này mang tới cho hai người một điều ước duy nhất, có lẽ cả hai sẽ ước cho thời gian ngừng trôi…

Sẽ ngừng trôi để không còn gì ngăn cản được hai người nữa…

Để Kei và Lucy….

Được ở mãi bên nhau….

Mọi người không ai nói gì, không ái dám lên tiếng chen ngang hai người lúc này nữa. Những tia nắng đỏ rực nhảy múa trong đôi mắt nhạt nước của Kei và Lucy. Và cả hai đã nghĩ rằng thời gian đã thật sự ngừng trôi. Nhưng hạnh phúc thì vẫn không kết thúc…

Nhưng bỗng nhiên Kei loạng choạng…

Vết thương trên người Kei và Lucy vẫn không ngừng rỉ máu. Cả hai người từ từ gục xuống, ngất lịm. Vết thương đã khiến họ kiệt sức…

-Thiên Di! Lucy !!!!

-Thanh Phong !!!!