Chương 85: Chương 85

-Chúc mừng cô bé. Vậy là em đã chiến thắng !!!

Một tiếng nói vang lên kèm với tiếng vỗ tay khiến Lucy giật mình. Cô bé hốt hoảng ngước lên. Cánh cổng đã bị mở toang không biết là từ khi nào. Và đứng trước mặt Lucy là một người thanh niên trẻ. Chỉ khoảng 24, 25 tuổi bằng anh trai Hải Dương của cô là cùng. Lucy chợt nhớ lại, hình như cô bé đã gặp người này ở đâu rồi. Mái tóc xám và đôi mắt xám biếc của anh ta giống với một ai đó…Ánh mắt Lucy sáng lên. Là anh trai của Nhật Dạ. Cô đã nhìn thấy anh ta hôm tới thăm Nhật Dạ ở bệnh viện…

-Giết chết đám người kia mau…

Một đám thuộc hạ của Joana Phượng Hoàng ở trong lao ra, họ có vẻ là những tay giết người chuyên nghiệp lắm, và còn rất đông nữa, Lucy tái mặt hốt hoảng, nhưng ngay lập tức đám người này đã bị bốn người vệ sĩ của Khôi Vỹ hạ gọn. Mặc dù đối thủ của họ là mười lăm người, nhưng họ đánh đấm quá chuyên nghiệp, không thua kém gì những người vệ sĩ của Hải Dương cả…

-Em còn nhớ tôi chứ ? Chúng ta đã từng gặp nhau nhưng hình như chưa nói chuyện với nhau lần nào nhỉ ? Tôi là Hà Khôi Vỹ !

Lucy ngước lên nhìn người thanh niên đang đi lại gần mình, anh ta giống Nhật Dạ y hệt, mái tóc xám, đôi mắt xám, dáng người cao ráo trong bộ sơ mi và chiếc áo khoác đen dài đến gối. Tất cả chi tiết tôn lên vẻ đẹp của một đứa con lai. Anh ta nhìn Lucy mỉm cười thân thiện:

-Vết thương của em không sao chứ ? Phải công nhận là em thật đẹp và quyến rũ khi hạ gục đối thủ trong màn mưa như thế này ! Nhìn em rất giống nữ thần Athena trong thần thoại đó !

-Anh đã quan sát tôi từ lúc tôi bị bà ta đuổi theo ư ? Lucy ngước lên, một cảm giác lạnh lẽo dấy lên trong đầu cô bé. Người này….

-Đúng vậy ! Tôi được Hải Dương nhờ tới đây cứu em.

-Cứu ??? Anh đứng nhìn tôi bị người ta đuổi giết đấy chứ.

-Không ! Tôi chỉ tò mò muốn biết em sẽ làm gì khi em cách cái chết chỉ trong gang tấc. Nếu như em không thể làm gì thì tôi chắc chắn sẽ can thiệp giúp em. Nhưng em đã khiến tôi phải bất ngờ. Em đã hạ gục đối thủ một cách ngoạn mục. Em quả thật rất đáng sợ nhưng cũng vô cùng đáng yêu. Chính ý chí không thể bị khuất phục đã khiến em đẹp rực rỡ hơn bất kì cô gái nào mà tôi đã gặp. Và tôi rất ái mộ em !

Lucy đứng dậy, ngước khuôn mặt bình thản lên nhìn anh ta lạnh lùng:

-Hình như những người lãnh đạo luôn là những con quỷ máu lạnh nhỉ ? Anh cũng giống với anh trai tôi lắm. Tàn nhẫn và rất biết tính toán.

-Em đang giận tôi sao ? Em nói tôi giống anh trai em à ? Đừng vơ đũa cả nắm như thế chứ. Tôi không đáng sợ bằng anh trai em đâu. Em nói rằng tôi là kẻ tàn nhẫn máu lạnh, vậy còn bạn trai của em thì sao ? Đừng nói với tôi là chưa bao giờ em thấy nó cầm kiếm chém người nhé. Còn bây giờ ? Nó ở đâu khi em đang gặp nguy hiểm chứ ? Chính vì nó bỏ mặc em, nên em mới bị bắt cóc tới đây phải không ? Vậy nó có khác gì tôi ?

Lucy ngước lên mím môi giận dữ:

-Kei không phải như vậy !!!! Cậu ấy không giống anh. Chưa bao giờ Kei bỏ mặc tôi gặp nguy hiểm cả…

-Nhưng nó đã bỏ rơi em. Chính vì nó mà em mới trở về nhà họ Hoàng và gặp nguy hiểm. Như vậy thì có khác nào nó đẩy em vào nguy hiểm ?

Lucy tức giận gạt mạnh tay quát lớn:

-Không đúng !!! Kei chưa bao giờ có ý muốn đẩy tôi vào nguy hiểm cả. Cậu ấy rời xa tôi vì cậu ấy có lí do không thể nói ra. Kei chưa bao giờ muốn rời bỏ tôi…

-Em tin như vậy sao ?

-Tôi tin cậu ấy… Lucy vẫn giận dữ hét lên.

-Nhìn tôi mà nói !

Lucy ngước lên. Khôi Vỹ đã đứng trước mặt cô bé, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười mê hoặc, đôi mắt xám đang xoáy sâu vào đôi mắt giận dữ của Lucy. Đôi mắt xám biếc như soi tỏ mọi suy nghĩ trong đầu cô bé. Lucy vẫn trừng trừng nhìn anh ta, tức giận…

Đột nhiên Khôi Vỹ mỉm cười cúi xuống hôn lên môi cô bé. Một nụ hôn dịu dàng nhưng chuyên nghiệp, chứng tỏ anh ta đã hôn rất nhiều người con gái rồi. Bàn tay anh ta đặt trên khuôn mặt Lucy và giữ chặt lấy cô bé….

Chát…!!!!!!!!!!!

Sau vài giây bất ngờ, cô bé đẩy Khôi Vỹ ra và giáng một cú tát cực mạnh vào mặt anh ta. Những người vệ sĩ của Khôi Vỹ ở đằng sau giật mình. Lần đầu tiên họ thấy chủ của mình bị đánh bởi một cô gái, mà cô nhóc này còn đang bị thương nữa chứ.

Nhìn khuôn mặt hầm hầm của Lucy. Khôi Vỹ đưa tay lên xoa xoa mặt mỉm cười:

-Xin lỗi. Nhưng em đáng yêu quá ! Tôi không thể làm chủ được bản thân…

-Tôi căm ghét anh. Phát nôn mửa ! Lucy nhìn anh ta giận dữ.

-Hừm ! Đó là lí do tôi thích em ! Em có vẻ rất mỏng manh, nhưng cũng rất mạnh mẽ, sự ngây ngô của em khiến người khác phải động lòng, giờ thì tôi đã hiểu lí do vì sao mà thằng nhóc Thiên Di lại say mê em như vậy rồi ! Thậm chí trước mặt em, ngay cả tôi cũng không thể tự chủ…

-Im đi !!!

Lucy giận dữ quát lớn, nếu không phải vì cô bé đang bị thương thì có kẻ hôm nay xấu số rồi ! Khôi Vỹ quả thật rất biết chọn thời điểm để giở trò xàm sỡ một cô gái nguy hiểm như Lucy. Nhưng anh ta cũng không cố ý chọc giận cô bé. Thấy Lucy vẫn nhìn mình trừng trừng, khuôn mặt tái nhợt vì vết thương, ánh mắt cô bé không có một chút thiện cảm nào dành cho anh, Khôi Vỹ thất vọng quay đi:

-Chậc ! Tôi muốn được nói chuyện với em lâu hơn nữa. Nhưng có lẽ tôi nên đi trước khi làm em ghét tôi hơn. Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Họ sẽ lo cho em và những người kia.

Quả thật anh ta vừa nói xong đã có mấy chiếc xe cảnh sát rú còi lao tới. Khôi Vỹ bình thản bước lại xe, như sực nhớ ra điều gì, Lucy cũng vội vàng chạy theo.

-Khoan đã !

Khôi Vỹ quay lại ngạc nhiên, Lucy đã đi tới trước mặt anh ta vội vã:

-Anh biết Kei hiện giờ đang ở đâu phải không ? Hãy đưa tôi tới đó. Tôi muốn gặp Kei…

Bình thản nhìn khuôn mặt đã tái nhợt vì đau và mất máu của Lucy. Khôi Vỹ mỉm cười:

-Tại sao tôi phải làm theo lời em ?

Lucy cau mày suy nghĩ một lát rồi cô bé ngước lên dõng dạc:

-Tôi sẽ tha thứ cho những gì anh mới làm với tôi.

Anh ta nhìn Lucy mỉm cười rồi quay vào xe:

-Được ! Lên xe đi !