Buổi sáng trong lành.
Ngồi trong xe đi ra sân bay, trong đầu Lucy trống rỗng…
Quên…Mọi thứ rồi sẽ trở thành kí ức…
Lucy cố gắng ngăn bản thân không được nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, nhưng trái tim cô bé vẫn nặng trĩu.
-Em mệt hả Lucy !
Hải Dương quay sang đặt tay lên trán cô bé lo lắng khi thấy cô có vẻ trầm tư. Hai ly rượu hôm qua đã tan hết sau một giấc ngủ dài của cô bé và nó không ảnh hưởng gì đến sức khỏe Lucy cả. Nhưng vẫn có điều khiến hai người anh của cô phải bận tâm…
-Em không sao !
-Đến nơi rồi. Khi lên máy bay em cố gắng ngủ một chút nhé Lucy ! Bạch Dương quay sang mở cửa xe bước ra.
Từ hai chiếc xe hơi phía sau, mấy người vệ sĩ cũng bước ra đi theo ba người vào sân bay. Lucy quay đầu lại nhìn thắc mắc. Có cần phải nghiêm trọng đến thế này không, cứ như Lucy là một nhân vật nào quan trọng lắm vậy…
Nhưng ngoài Lucy ra, cũng có ba người khác được vệ sĩ hộ tống cẩn thận không kém. Hai dòng vệ sĩ đều mặc vét đen đi theo những người mới vào sân bay. Lucy dừng lại quay sang, cô thấy có một bóng người quen thuộc lướt qua mình. Tự dưng trái tim cô bé đau nhói, loạn lên từng nhịp.
Kei…
Cô bé nhìn theo, nhưng bóng dáng của cậu đã khuất sau cánh cửa…Kei đã thấy Lucy và cậu đã tránh mặt cô…
Kei !
Nhớ đến cái tên này trái tim Lucy lại đau nhói. Thậm chí ngay cả lần cuối cùng gặp nhau, Kei vẫn không muốn nhìn thấy Lucy… Nhưng lẽ ra cậu không cần phải làm như vậy, Lucy đã từ bỏ rồi, cô bé đã không còn ý định níu kéo Kei nữa rồi…
-Lucy ! Tạm biệt…
Thanh Phong đang đứng trước mặt Lucy, tay cậu kéo theo một chiếc vali to. Thì ra ba người có cùng một giờ xuất phát với cô bé. Đưa đôi mắt xám biếc nhìn Lucy, Thanh Phong buồn bã:
-Giữ gìn sức khỏe nhé. Lucy !
-Cám ơn Phong ! Tạm biệt cậu.
Lucy cũng cười mỉm, Thanh Phong lúc nào cũng thế, tình cảm và dịu dàng như một thiên thần trong những giấc mơ. Nhật Dạ cũng đang đứng bên cạnh Thanh Phong, đôi mắt cô bé nhìn Lucy lạnh lùng không nói gì.
-Đi thôi Lucy ! Hải Dương nắm tay Lucy kéo cô bé đi, nhưng cô bé quay sang mỉm cười:
-Hai anh vào trước đi, em muốn nói chuyện với Nhật Dạ một lát.
Hải Dương cau mày nhìn cô bé rồi quay sang cô bé bên kia, suy nghĩ một lát, anh thả tay Lucy ra rồi cùng Bạch Dương đi vào trong. Nhật Dạ vẫn đứng nhìn Lucy không nói gì, cô bé quay sang mỉm cười:
-Chúc cậu thượng lộ bình an, Nhật Dạ !
Nhật Dạ vẫn không nói gì, nhìn Lucy cười trong lòng cô bé có chút gì đó cắn rứt.
-Nhật Dạ ! Xin lỗi cậu vì những chuyện đã qua. Tớ đã gây rắc rối cho các cậu nhiều rồi. Đúng là tớ đã chen ngang giữa cậu và Kei. Dù không cố ý nhưng tớ cũng đã làm tổn thương cậu nhiều. Tớ thật đáng trách quá, bây giờ tớ đã thấy rất hối hận. Tớ không dám mong Nhật Dạ sẽ tha thứ cho tớ. Nhưng tớ mong rằng cậu và Kei sẽ được hạnh phúc, sẽ được ở bên nhau mãi mãi…
Nhật Dạ không nói gì, đôi mắt xám biếc vẫn nhìn cô bạn mình lạnh lùng.
-Sau này cậu còn trở lại đây không Nhật Dạ ?
-Không !
-Tớ hi vọng là chúng ta sẽ được gặp lại nhau. Lặng yên một lát, Lucy nghiêng đầu nhìn Nhật Dạ mỉm cười, nụ cười thân thiết giống y như trước đây.
…-Nhật Dạ à ! Chúng ta…vẫn là bạn chứ ?
-Cậu vẫn muốn làm bạn với tớ sao ? Sau tất cả những chuyện này mà cậu vẫn muốn chúng ta là bạn sao ?
Lucy mỉm cười gật đầu, chưa bao giờ cô muốn chấm dứt tình bạn với Nhật Dạ cả, cô bé kia thì mỉm cười nhạt nhẽo lắc đầu:
-Xin lỗi ! Nhưng tớ không muốn. Tạm biệt !
Nhật Dạ quay đi, đôi mắt xám hơi cay, trong lòng cô cảm thấy cắn rứt hơn bao giờ hết. Cô đã cướp đi Kei của Lucy, đã từng đối xử không tốt với Lucy, thế mà cô bé vẫn muốn làm bạn với cô. Lucy quá nhân hậu. Nhật Dạ tự thấy mình không xứng đáng với lòng vị tha của cô bé đó, và lần đầu tiên cô nhận ra rằng, mình thật là xấu xa…
Lucy thì vẫn đứng nhìn theo Nhật Dạ, buồn bã, vậy là cơ hội cuối cùng làm hòa với đứa bạn cũng đã thất bại…