Buổi tối thứ hai kể từ lúc Lucy về nhà Hải Dương.
Ôm con mèo ngồi ngoài chiếc xích đu, Lucy thả đôi mắt xa xôi lên bầu trời đầy sao lấp lánh. Cô bé dựa hẳn lưng vào chiếc xích đu mơ màng, những ngôi sao trong đôi mắt Lucy đột nhiên di chuyển, rồi hiện ra trước mắt cô là một hình ảnh thân thương…
Kei…
Bây giờ cậu đang làm gì…
Lucy khoác hai tay lên thành ghế xích đu ngã người ra sau nghĩ ngợi. Hình ảnh của Kei vẫn lẫn quẫn mãi trong đầu Lucy. Cô bé chưa bao giờ quên nó. Mặc dù mỗi lần nhớ về cậu trái tim Lucy lại như bị bóp thắt lại.
“Đừng ảo tưởng về tình cảm tớ dành cho cậu”.
Những câu nói của Kei vẫn vang mãi bên tai Lucy. Cô bé nhớ lại những ngày tháng có Kei bên cạnh. Thật yên bình hạnh phúc, mặc dù những lúc ở bên nhau, hai đứa cứ không ngừng cãi cọ, nhưng chưa bao giờ Kei để Lucy cô đơn một mình như thế này. Cũng chưa bao giờ Lucy nhận ra mình đã yêu Kei đến nhường này. Lucy cũng nhớ đến Nhật Dạ và Thanh Phong. Không hiểu lúc này họ có nhớ đến sự tồn tại của người mà họ từng coi là bạn hay không ? Và họ còn coi cô là bạn nữa hay không ?
Nhật Dạ đã yêu Kei ngay từ khi còn nhỏ. Cô ấy đã yêu Kei trước Lucy. Khi thấy Lucy ở bên cạnh Kei chắc hẳn Nhật Dạ phải đau khổ lắm cô ấy mới cắt cổ tay tự tử. Suy cho cùng thì những gì mà Kei nói cũng đúng. Nhật Dạ xứng đáng với Kei hơn cô, Kei cũng yêu cô ấy, hai người ở bên nhau là quá đúng rồi. Lucy chỉ là kẻ vô duyên chen ngang phá vỡ mối quan hệ của họ mà thôi. Đã vậy còn làm cho Thanh Phong nổi giận đánh Kei nữa. Cô bé cảm thấy áy náy quá.
Lucy muốn quên đi Kei. Quên đi những kí ức đang đau nhói trong trái tim mình. Nhưng cô không làm được. Nếu bắt cô phải quên đi Kei, chắc Lucy sẽ không thể sống nổi. Mặc dù Kei bây giờ chỉ còn là nổi đau khổ tuyệt vọng trong trái tim Lucy, nhưng dù vậy Lucy vẫn không muốn quên đi nổi đau này…
Kei…
Mặc dù Kei đã rời bỏ Lucy, mặc dù cậu đã nói cô đừng ảo tưởng tình cảm của cậu nữa. Nhưng Lucy vẫn nhớ Kei. Vẫn yêu Kei. Vẫn không từ bỏ được tình cảm dành cho Kei…Khóe mắt Lucy lấp lánh. Cô bé mỉm cười. Không được khóc. Phải dùng nụ cười để xóa nhòa mọi thứ đi…
Lucy sẽ cố gắng làm theo những gì mà Kei đã nói. Lucy sẽ cố gắng quên Kei đi. Nếu đây là vì hạnh phúc của Kei thì Lucy sẽ cố gắng quên Kei…
Lucy đứng dậy. Con mèo lon ton chạy theo sau, gió đêm ùa qua mái tóc cô bé nhẹ nhàng xõa xuống vai…
Đang định đi về phòng thì Lucy nghe có tiếng “ huỳnh huỵch” ở đâu đó, cô bé quay ra lắng tai nghe, tiếng động phát ra từ phía tầng hầm. Cô bước theo cầu thang dẫn xuống dưới. Một cảnh tượng kì lạ diễn ra trước mắt Lucy. Dưới tầng hầm, có một đội ngũ mấy chục người đàn ông vạm vỡ đang lao vào luyện võ. Những bao cát, những thanh nhị khúc côn, dao ngắn được xếp dày đặc quanh bốn bức tường rộng thênh thang.
Thì ra tầng hầm này là nơi luyện tập thể lực của những người vệ sĩ nhà họ Hoàng, vài người đã nhận ra sự có mặt của Lucy, cô bé cũng nhìn thấy Hải Dương đang say sưa tung những cú đấm cực mạnh vào bao cát giữa căn phòng, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo thun trắng ướt nhem dính sát người, Lucy từ từ bước lại, nhìn thấy cô bé anh ngừng tập quay sang mỉm cười:
-Sao em lại xuống đây Lucy ? Chưa chịu đi ngủ sao ?
Cô bé mỉm cười nhìn xung quanh, căn phòng này không khác gì một câu lạc bộ võ thuật, ai cũng mồ hôi đầm đìa mà vẫn hăng say luyện tập, vệ sĩ chuyên nghiệp có khác…
-Em có muốn tập thể lực với anh không. Nhóc con !Hải Dương cầm chiếc khăn trắng lên lau mồ hôi đang vã ra trên trán, rồi như sực nhớ ra chuyện gì, anh quay sang Lucy cười nhăn nhó.-À…Anh quên mất là em đang bị bệnh. Thôi lên phòng ngủ sớm đi cho khỏe.
-Em không phải một con bé yếu đuối, về thể lực lại càng không, em đã khỏi bệnh rồi, anh không cần phải lo cho em đâu, em cũng đã từng học võ đó !
-Hở ? Vậy sao ?
Hải Dương và mấy người kia nghe Lucy nói thì quay sang bật cười, cô nhóc hơi đỏ mặt, họ đang cười nhạo cô. Lucy cảm thấy hơi bực bội, nhìn mấy người đang cười mình cô chỉ muốn hét lên với họ “tưởng vai u thịt bắp là ngon hả, đồ bất lịch sự” ? Cô bé tự thấy mình cũng lợi hại lắm đó chứ, chỉ là thân hình cô bé khá nhỏ con so với những người đàn ông này thôi.
-Vậy cô chủ nhỏ có muốn tập võ với chúng tôi không ? Để xem cô chủ nhỏ của chúng ta đấm được mấy cái nào?
Một người đàn ông trung niên quay sang cười lớn, vài người khác cũng vào hùa cười theo châm chọc cô bé. Lucy thì máu bốc lên đầu, cô bé nhìn ông ta cười cười mà ánh mắt lóe lên như dao.
-Cậu Hải Dương, nếu cô bé muốn học võ thì cứ để cô ấy thử xem.
Hải Dương nhìn Lucy rồi quay sang ông ta gật đầu, như vậy có nghĩa là anh đã đồng ý.
-Thử xem cô nhóc có tố chất gì không. Mọi người. Hải Dương quay lại nói lớn.-Giải lao 10 phút.
Đám vệ sĩ ngồi vây quay giữa căn phòng xem trận đấu giữa Lucy và ông võ sư kia, ông ta đi tới trước mặt Lucy mỉm cười:
-Bây giờ cô bé tấn công tôi đi. Muốn đấm, đá thế nào cũng được !
-Là ông nói đấy nhé.
Lucy nhăn nhó nhìn ông ta bực bội, rõ ràng người này đang mỉa mai Lucy mà. Ông ta xem Lucy là con nhóc đang uống sữa mẹ chắc. Cô nhóc không nói gì lẳng lặng đi lại góc phòng, lướt qua dàn vũ khí xếp trên những giá gỗ để sát tường, cô đưa tay lấy một cây nhị khúc côn bằng sắt rồi đi lại trước ông ta thủ thế.
-Ái chà !!!
Người đàn ông nhìn Lucy mỉm cười, rồi cũng như để khích lệ đối thủ nhí, ông ta cũng lui ra sau thủ thế, nhưng thái độ vẫn tỏ vẻ gì đó xem thường cô bé…
“Chờ đó !!!! Tôi sẽ xử đẹp ông cho coi ! ”
Gương mặt Lucy đột nhiên lạnh tanh, hai mắt sắc lẻm không một chút cảm xúc rồi cô bé lao vào người đàn ông với một cú nhảy và phang mạnh cây nhị khúc côn xuống vai ông ta. Nhưng Lucy giật mình, ông ta rất nhẹ nhàng lách người ra phía sau không một chút lúng túng. Lucy tiếp tục lao vào ông ta, cố gắng áp sát đối thủ, nhưng người đàn ông này quá nhanh nhẹn. Ông ta chỉ né chứ không thèm phản đòn lại Lucy, cô bé cũng không có cách nào tiếp cận được với ông ta…
Sau một hồi tấn công vô ích, dường như đã mất hết bình tĩnh, cô nhóc cau mày vung tay ra sau cố gắng tập trung lực cánh tay quất một phát thật mạnh xuống một lần nữa. Lần này thì đối thủ của cô không tránh nữa. Nhưng trước khi cây nhị khúc kịp trúng ông ta, nó đã bị đá văng ra, cánh tay Lucy đau nhói, cô nhóc cau mày nhìn đối thủ trước mặt thất vọng…
-Hừm ! nhanh nhẹn, linh hoạt, tuy đòn đánh không có lực cho lắm nhưng ở tuổi này mà được như vậy là tốt quá rồi. Cô bé khá đấy !
Người đàn ông cúi xuống nhặt cây côn lên nhìn Lucy nhận xét, rồi ông ta quay sang Hải Dương gật đầu, anh mỉm cười hài lòng đứng dậy.
-Được rồi, Lucy bé bỏng của anh. Lên phòng ngủ sớm đi cho khỏe. Mai anh dẫn em đi chơi !
Lucy không nói gì nữa, thua rồi thì còn nói được gì kia chứ. Cô bé gật đầu rồi lẳng lặng đi ra ngoài cửa nhường chỗ lại cho mọi người tiếp tục tập luyện, nhưng vừa ra khỏi tầng hầm, ông vệ sĩ khi nãy lại gọi với theo:
-Này cô bé ! Chờ một chút đã…
Lucy quay lại, ông ta đưa cho cô bé một chai thuốc nhỏ:
-Thoa vào vết bầm trên tay nhé !
Lucy ngạc nhiên đưa tay lên xem, đúng là có một vết bầm thật, chắc là lúc bị ông ta đá trúng, cô bé gật đầu cầm lấy lọ thuốc.
-Ai dạy cháu sử dụng nhị khúc côn thế ? ông vệ sĩ nhìn cô bé mỉm cười.
-Là bác cháu. Ngày trước bác ấy cũng là vệ sĩ ở nhà họ Hoàng, tên bác ấy là Hoàng Long.
-Hoàng Long ? Người đàn ông hơi sững sốt.
-Bác quen với bác cháu ?
-Ừ ! Là bạn, cũng từng là đối thủ…
-Từng là đối thủ sao ? Lucy nhìn ông thắc mắc, cô hơi tò mò với quá khứ của bác mình.
-Ừ…Nhưng đã là quá khứ rồi, dù sao thì… Ông ta định nói gì nhưng lại thôi.-Thôi quên đi…
Lucy vẫn nhìn ông ta khó hiểu, Ông võ sư mỉm cười quay đi.
-Cô bé khá lắm. Nhưng cháu hơi ỷ lại vào sức mạnh của mình, nếu cháu gặp phải một người ngang mình thì không sao, nhưng nếu đối thủ là những kẻ như tôi thì sao ?
-Dạ ? Lucy nhìn ông ta khó hiểu, người này đang muốn nói gì với cô chứ ?
-Không phải lúc nào lao vào đối thủ cũng là tốt đâu cô bé. Đối với kẻ thù mạnh hơn thì không thể chỉ sử dụng sức được.
-Dạ ????
Lucy ngơ ngác đứng nhìn theo ông ta, hơi nghĩ ngợi…
“Đối với kẻ thù mạnh hơn thì không thể chỉ sử dụng sức được sao…”