Chương 20: Chương 20

Thanh Phong nhìn cô bé dở khóc dở cười, một cô gái chạy lại xô Lucy ra đỡ người đàn ông kia dậy.

-Cha ơi ! cha không sao chứ ?

-Cha có bị thương ở đâu không ?

-Thưa cha…

Đám đông xúm lại quanh người đàn ông đó và họ ném cho Lucy những cái nhìn đầy sát khí. Cô bé còn đang ngơ ngác thì có một nữ tu đi lại giận dữ:

-Cô đang làm trò gì đó. Ai dẫn cô vào đây ?

-Xin lỗi sơ Anna !!! Thanh Phong đi tới phía sau đặt hai tay lên vai Lucy cười đau khổ -Cô bé này là bạn con. Con đang dẫn cô ấy đi tham quan, vì không biết chúng ta đang tập kịch nên cô ấy mới có hành động vô lễ như vậy. Mong mọi người bỏ qua cho.

-Tập kịch…

Lucy sượng người, khóe miệng giựt giựt nhìn lại người đàn ông mới bị mình knoc out, bộ đồ mà ông ta mặc trên người chính là bộ đồ các vị cha sứ vẫn thường hay mặc, và nhìn kĩ lại thì đây chính là người đã xuất hiện và là nhân vật chính cho buổi cầu nguyện sáng nay đây mà.

Oh year ! Lần này thì xong rồi…

Lucy mặt đỏ bừng, trong một giây hấp tấp cô nhóc đã phạm phải một tội lỗi vô cùng nặng, còn nặng hơn cả tội ăn nhằm trái cấm nữa chứ. Thanh Phong cúi xuống khuôn mặt mếu máo của Lucy mỉm cười trấn an:

-Lucy ! Đây là cha sứ Karen. Cha đang giúp mọi người tập kịch cho lễ giáng sinh sắp tới. Không phải cha sắp giết người đâu, cậu mau xin lỗi cha đi.

Nghe Thanh Phong mở lời, cô bé run run ngước lên nhìn vị cha sứ lắp bắp:

-Thưa cha ! Là lỗi của con. Vì con không biết mọi người đang tập kịch nên đã xúc phạm đến cha. Con rất ân hận, mong cha tha thứ cho con…

-Thanh Phong !!! Cậu dẫn con bé vào đây sao không trông chừng nó.

Người đàn ông cau mày nhìn Lucy sau đó quay sang Thanh Phong trách móc, cậu nhóc chỉ biết nhìn ông ta cười khổ, rồi ông ta cũng quay sang giải tán mọi người đang xôn xao, vài người trong đám đông vẫn còn nhìn lại Lucy với vẻ hằn học. Cũng là lẽ thường thôi. Thử hỏi ai mà không nổi giận khi mà người chăn dắt họ bị tấn công bởi một kẻ ngoại đạo kia chứ. Họ chưa xúm vào xử đẹp Lucy đã là may mắn lắm rồi…

-Hí hí hí…

Từ ngoài cửa, Nhật Dạ bước vào đưa tay che miệng cười khúc khích, Kei cũng đứng dựa lưng vào cửa nhìn cô bé mỉm cười mãi không thôi. Thì ra lúc Lucy và Thanh Phong đi vào hội trường, hai người cũng vừa tới sau họ. Hiển nhiên họ cũng chứng kiến được một đoạn phim hành động chảy nước mắt này…

-Tới giờ tập văn nghệ rồi, Phong !

Nhật Dạ nói với Thanh Phong mà cứ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lucy cười hehe. Thật là ghét, Thanh Phong gật đầu quay lại xoa đầu Lucy.

-Tớ phải tập thánh ca rồi, cậu và Kei về trước nhé !

Lucy ngước lên mặt vẫn đỏ bừng gật gật .

Ra khỏi nhà thờ, cô bé vẫn chưa muốn về nhà, hôm nay là chủ nhật mà ở nhà ngủ thì thật quá phí tuổi xuân, cô nhóc theo Kei chạy lăng xăng tới bờ sông xanh rờn cỏ, nơi có điểm vài bông hoa cúc dại và những chùm hoa Ôsaka cuối mùa vàng nhạt, bước từng bước nhẹ nhàng như con bướm trắng tung tăng trên bãi cỏ xanh, cô nhóc nhoẻn cười đưa tay hái những bông hoa bé xíu thích thú, chiếc váy trắng tung bay trong gió, nhìn cô lúc này không ai nghĩ cô là học sinh cấp ba cả, đáng yêu nhưng y chang như một đứa bé.

Kei nhìn theo mỉm cười. Mặt nước sông trong vắt lấp lánh dưới ánh mặt trời, vài con chuồn chuồn ớt đỏ rực bay xà xà xuống mặt nước, đuổi bắt nhau và đậu trên những lá cỏ dài mọc nghiêng bên bờ sông. Lucy thấy một con khá đẹp đang hạ cánh lim dim ngủ, cô nhóc rón rén đi lại phía sau con chuồn chuồn đó, khi nó đã nằm trong tầm ngắm, bất thình lình cô chụp mạnh, con chuồn chuồn vụt lên bay mất, Lucy nhìn theo tiếc rẻ, trong thế giới côn trùng thì chuồn chuồn là loài nhanh nhẹn nhất, làm sao Lucy nhanh bằng nó được. Cô bé quay lại và chụp ba, bốn lần như thế nữa, nhưng vẫn không có kết quả gì, đàn chuồn chuồn vẫn tung tăng trước mặt Lucy như muốn trêu chọc cô, Dường như đã hết kiên nhẫn, Lucy tức tối tháo luôn đôi giày búp bê dưới chân rồi lò dò lại bờ sông, nơi có một cặp đôi hạnh phúc đang đậu trên cọng cỏ dài âu yếm nhau. Kei thấy vậy bật cười, cậu đứng dậy đi lại gần Lucy cảnh báo:

-Cậu không nhanh bằng chuồn chuồn đâu Lucy, ra đó làm gì, coi chừng ngã xuống sông đó.

Lucy không nói gì, cô nhóc vẫn chầm chậm đi lại bờ sông và lao ra chụp đôi chuồn chuồn xấu số, nhưng lần này thì kẻ xấu số lại là Lucy. Dù rất bận bịu với tình yêu nhưng đôi chuồn chuồn vẫn thừa cảnh giác, ngay khi bàn tay vụng về của Lucy lao ra, chúng đã tách ra và bay đi mất dạng, còn Lucy thì lỡ đà lao thẳng xuống sông. Cô nhóc giật mình nhắm chặt mắt hốt hoảng. Cũng may đúng lúc đó Kei đã lao tới chụp tay Lucy lại, tay kia của cậu giữ chặt eo cô bé. Nhưng cũng chính lúc đó, một trong hai con chuồn chuồn khi nãy bay tới đậu trên vai Lucy, cô bé quay lại định bắt thì bị Kei giữ lại.

-Đứng im đi Lucy ! Kei chậm rãi.-Cậu bắt như thế thì đến sáng mai cũng không được con nào đâu. Để tớ bắt cho.

Kei buông tay Lucy ra, tay kia vẫn giữ chặt lấy eo cô bé vì sợ cô ngã xuống sông. Những ngón tay của cậu đưa lên, chậm rãi tiến đến gần con chuồn chuồn, y như có một mê lực, con vật vẫn nằm im cho đến khi hai cánh của nó bị tóm chặt nó mới khua chân giảy dụa một cách bất lực.

-Bắt được rồi. Lucy !!!

-Đâu ?

Nghe Kei thông báo, Lucy hí hững quay ngoắt người lại, cô bé không biết rằng Kei đang ở sát phía sau mình. Và…

Một tai nạn chết người…

Xảy ra…

Đôi môi bé nhỏ của Lucy chạm nhẹ vào môi Kei, một cảm giác mềm mại và có gì đó thơm dịu nhẹ trên môi Kei…

Lucy bất ngờ. Kei cũng bất ngờ…

Con chuồn chuồn vụt bay đi từ bàn tay của cậu nhóc…

Sau vài giây sững sốt, Lucy trượt chân và ngã người ra sau, kéo theo Kei rơi tỏm xuống sông. Cũng may là bờ sông không sâu lắm, sau một lúc ngụp lặn thì cả hai cũng ngoi lên, ướt sũng…

-Lucy… Cậu có sao không ?

Kei lúng túng cầm vai áo cô bạn kéo lên lo lắng, Lucy vẫn đứng đơ dưới nước bàng hoàng. Cô bé đưa hai tay lên môi chạm nhẹ, hình như đã mất cảm giác. Cô cảm thấy tim mình đập thịch thịch loạn nhịp, cả người bắt đầu run lên…nhưng không phải là vì lạnh, cái cảm giác như bị điện giật khi nãy vẫn hiện hữu trong đầu cô.

Kei cũng đỏ bừng mặt, cậu chưa lên bờ mà cứ đứng im bên cạnh Lucy vừa lo lắng vừa xấu hổ. Mái tóc ướt rũ xuống mặt. Đôi mắt đen sâu thẳm bây giờ trở nên bối rối một cách tội nghiệp…

Nụ hôn đầu tiên.

Nụ hôn chỉ giành cho nửa kia của mình…

Nụ hôn đó bây giờ đã mất..

Một cách lãng xẹt…

Lucy ngước lên nhìn Kei vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt cô đỏ bừng, nóng ran dù đang ngâm mình trong nước lạnh…

-Kei… sao cậu…sao cậu… lại ở sau lưng tớ…?

-Tại…cậu đột ngột quay lại đó chứ…

Kei ấp úng, ánh mắt bối rối cố tránh cái nhìn của cô bé, còn Lucy càng điên tiết hơn, cô nói mà cứ như khóc:

-Ai bảo cậu ở sau lưng tớ làm gì? Có biết cậu vừa làm gì không hả ? Cậu vừa cướp mất nụ hôn đầu tiên của tớ rồi đó. Đồ háu sắc…

Kei mặt đỏ như gấc cũng gắt lại một cách gượng gạo:

-Ai háu sắc ? Cậu nói lí lẽ một chút đi, cậu cũng đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của tớ rồi đó. Tớ…ơ…à…Kei không nói gì nữa, mặt cậu vẫn đỏ bừng và hình như cậu cũng hơi run..

-Ai bảo cậu đứng sau tớ làm gì ?

-Tớ sợ cậu ngã xuống sông mà.

-Hay quá, giờ thì tớ cũng ngã xuống sông rồi nè…

-Tại cậu hậu đậu thôi. Tớ đã cố giữ cậu lại mà không được đó chứ…

Cứ như thế hai đứa nhóc quên béng mất việc lên bờ, cứ ngâm mình trong nước lạnh và cãi nhau mãi không thôi, cho đến lúc một giọng nói vang lên:

-Ê ! Tụi bây còn định tắm cho đến bao giờ ? Không thấy lạnh hả ?

Kei và Lucy giật mình ngước lên, Hải đang đứng trên bờ nhìn hai người chằm chằm, tay cầm một bọc đựng đầy dâu tây. Ánh mắt tỏ hàm ý cười.

-Tao không biết là tụi bây lại có sở thích tắm sông ở chổ đông người như thế này đó. Nhưng dù sao cũng nên ý tứ một chút. Lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà bạ đâu tắm đấy thế hả?

Lucy và Kei đỏ mặt, một vài người đi đường cũng nhìn xuống bờ sông chỗ họ mỉm cười, hai đứa nhóc lo lắng nhìn nhau rồi tự trấn an mình là thằng quỷ kia vẫn chưa chứng kiến được đoạn đầu. Lóp ngóp bò lên bờ.

Lúc này Lucy mới thấy rét run, bộ váy trắng ướt sũng dính chặt lấy người, khi có một cơn gió lạnh thổi qua, Lucy lại run lên bần bật.

-Sao cậu lại ở đây ?

Kei quay sang hỏi Hải trong khi đưa tay vắt vạt áo sơ mi sũng nước. Đưa bọc dâu cho Kei, Hải mỉm cười tinh quái:

-Thanh Phong nhờ tao đưa cho tụi mày đó. Cũng may tụi mày vẫn chưa đi về, thế nhé, tao còn nhiều việc lắm. Bye !

“Ách..xì..”

Hải đi rồi Lucy lếch thếch đi lại nhặt đôi giầy, cả người ướt sũng thế này làm sao mà lên xe bus được. Đành phải ngồi đợi cho đến khi nào bộ váy khô đi vậy. Nhưng ngồi đây trong tình trạng này thì chắc chết rét mất. Cô bé co ro đưa hai tay ôm chặt lấy người. Kei thấy vậy thì chầm chầm đi lại ngồi bên cạnh rồi kéo Lucy dựa vào vai mình…

-Cậu…làm gì thế ? Lucy nói không thành lời, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.-Tránh ra mau…Tớ giết cậu bây giờ…

Thấy Kei không nói gì cô bé bực bội lùi ra, nhưng Kei đã choàng tay qua vai cô bé giữ chặt lại.

-Cậu muốn chết rét sao Lucy ? Ngồi im đi, tớ không làm gì cậu đâu. Mà…một cô gái thô bạo như cậu tớ cũng không dám làm gì đâu…

Kei ôm chặt Lucy vào lòng mặc cho cô nhóc giẩy dụa phản đối, quả thật hai người ngồi bên cạnh nhau rất ấm áp, mặc dù cả hai đều ướt sũng nhưng Lucy có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người Kei, nó làm tan cái giá lạnh và Lucy không còn run lên cầm cập nữa, cô bé không nói gì nữa. Thực ra thì cũng không biết phải nói gì. Những cơn gió lạnh lại ùa về làm Lucy rét run. Nhưng đã không còn đáng sợ như khi nãy nữa rồi.

Dựa vào bờ vai ấm áp của Kei, Lucy thấy hơi buồn ngủ. Đôi mắt cô bé dần nhắm chặt lại. Kei vẫn ngồi im cho cô dựa vào người mình…

Sau vài phút thấy cô bé trong lòng mình không nói gì, Kei ngạc nhiên cúi xuống. Lucy đã ngủ thật rồi, khuôn mặt yên bình như một đứa trẻ, đôi môi hồng bé nhỏ khép chặt. Kei nghiêng người ngắm nghía Lucy một cách thích thú, cô bé thật đáng yêu. Khuôn mặt ngây ngô như một đứa trẻ, đôi má phúng phính hơi ửng hồng, hàng mi khép chặt say sưa…Nhìn cô bé bây giờ tự nhiên Kei muốn biến thành kẻ xấu quá, nhất là khi nhìn đôi môi bé nhỏ phớt hồng của cô bé hơi rung rung, nó làm cho Kei phải nhớ lại cái cảm giác kì lạ bên bờ sông khi nãy, cậu không rõ cảm giác đó là gì và có gì đó thôi thúc cậu khiến cậu muốn thử lại…

“Không được..Không được…” Kei đưa tay đấm bụp bụp vào mặt mình tự trấn an…

Và cậu cứ ngồi im như vậy… Đôi mắt đen thẳm đã không còn nhìn về xa xăm nữa…

Nó đã dừng lại ở một điểm duy nhất…

Mang tên Lucy…

Cho đến tận xế chiều…

-Ủa…Đây là đâu vậy ?

Sau giấc ngủ ngon lành, Lucy ngồi thẳng dậy đưa tay dụi mắt. Kei thì phờ phạc nhìn cô thán phục. Phải công nhận khả năng ngủ ngày của Lucy rất đáng nể, cứ như gấu ngủ đông vậy, suốt từ trưa đến giờ ngồi im cho cô bé dựa mà vai cậu tê buốt muốn gãy rời ra được. Lucy hình như cũng nhận ra điều này, cô bé quay sang nhìn cậu áy náy. Tai nạn nụ hôn bên bờ sông hình như cũng bị lãng quên…

-Về thôi Lucy ! Cứ ở chung với cậu thế này chắc tớ phải viết di chúc sớm thôi. Kei đưa cánh tay vươn cao nhăn nhó. Hình như nó bị mất cảm giác luôn rồi…

Đồng hồ điểm 05h00 chiều. Chuông nhà thờ đã bắt đầu đổ, lúc này Kei và Lucy mới về đến nhà. Chú Khánh đã đi làm về từ lâu, anh Bạch Dương hôm nay cũng đến chơi từ rất sớm. Hình như họ đang nói chuyện gì đó gay gắt lắm. Từ ngoài cửa bước vào Lucy thấy Bạch Dương có vẻ giận dữ, mặt anh đỏ bừng, anh đứng dậy đập tay xuống bàn hét lớn:

-Chú !!!! Cháu phản đối. Chú không được công bố mấy tập tài liệu đó, chú muốn giết hết tất cả mọi người trong nhà hay sao ? nếu chú cứ nhất định truy cứu chuyện này đến cùng cháu sẽ mang Lucy rời khỏi đây ngay…

-Chú đã quyết định rồi, cháu đừng cản chú làm gì, chú làm điều này không chỉ vì con gái chú…

-Không được. Chuyện này quá nguy hiểm. Chú không thể…

-Đủ rồi Bạch Dương. Chú đã nói đây là chuyện của chú. Cháu đừng có xen vào…

-Cháu nhất định phải xen vào. Đây không phải là chuyện riêng của chú…Nó liên quan đến sự an toàn của tất cả mọi người trong nhà này. Chú quên mất chuyện xảy ra cách đây một năm rồi sao…

-Im đi Bạch Dương !!!

-Chú…

-Chú bảo cháu im đi…

Đang cãi nhau thì họ thấy Kei và Lucy đi vào, cả hai đều ngừng câu chuyện và đổi thái độ vui vẻ như mọi ngày. Quay sang nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác của Lucy chú Khánh mỉm cười, nhưng những nếp nhăn vì cơn giận khi nãy vẫn chưa mất đi.

-Chú Khánh ! Anh Bạch Dương…

-Cháu đã về rồi sao Lucy ?

-Chú và anh Bạch Dương có chuyện gì vậy. Hai người đang cãi nhau sao ?

-Không đâu Lucy ! Chú và Bạch Dương đang bàn cãi về công việc một chút ấy mà, cháu đừng quan tâm.

-Vậy à… Mà sao hôm nay chú đi làm về sớm vậy ạ.

Cô bé nhìn ông chú lo lắng, không hiểu có chuyện gì mà chú ấy và Bạch Dương lại cãi nhau nữa, rõ ràng hai chú cháu này từ trước đến giờ rất hòa thuận cơ mà. Nhưng cả hai dường như không muốn cho ai biết câu chuyện của họ, chú ấy đang cố xóa đi mọi chuyện Lucy chứng kiến khi nãy.

-Ừ ! Hôm nay chú không họp báo nên được về sớm, cháu gái của chú đi chơi có vui không. Hôm nay hai đứa hẹn hò ở đâu thế ?

-Chú ! Tụi cháu vào nhà thờ chứ đâu có hẹn hò gì đâu. Lucy đỏ mặt phân trần, chú Khánh hay chọc người ta quá. Mà tại sao chú ấy lại nghĩ là Kei và Lucy hẹn hò chứ…

-Sao ? Chú Khánh có vẻ ngạc nhiên nhìn Lucy.-Chưa hỏi ý kiến phụ huynh mà đã dẫn nhau vào nhà thờ rồi sao. Hai đứa có vẻ vội vàng quá đấy !

-Dạ… ?

Lucy ngơ ngác nhìn ông chú không hiểu gì, Bạch Dương thì bụm miệng mỉm cười rồi quay sang Kei:

-Sao nhìn cậu có vẻ phờ phạc thế Thiên Di ? Cô em rắc rối của tôi không làm gì cậu chứ ?

-À…Cũng không nhiều đâu ạ !

Kei mỉm cười gượng gạo. Đôi vai ê ẩm của cậu trở nên nặng trịch vì bị biến thành gối suốt cả buổi chiều. Thấy Bạch Dương nhìn mình với vẻ dò xét trêu chọc, Lucy chu cái miệng nhỏ nhăn nhó. Không hiểu sao Bạch Dương lại có thể nghĩ xấu về cô nhóc như vậy chứ. Nhớ đến tai nạn bên bờ sông ban sáng mà cô bé xấu hổ muốn chui xuống đất luôn, đúng là một ngày tai họa mà, chưa kịp có người yêu thì đã mất toi nụ hôn đầu cho một kẻ đáng ghét, cô nhóc chưa cho Kei một trận là may mắn lắm rồi…

“Cậu ta mới là kẻ gây rắc rối cho em đó. Bạch Dương ngốc nghếch”.