Ngày đầu tuần.
Không khí lớp học vẫn nhộn nhịp như thường. Tiết đầu tiên lại là tiết sinh hoạt chủ nhiệm nên mọi người thi nhau hò hét. Đúng là tuổi trẻ luôn tràn đầy sức sống. Mặc kệ những gì đang diễn ra xung quanh, Lucy vẫn cắm đầu vào cuốn sách tiếng Anh dày cộm. Vào học trễ, xếp cuối lớp, kiến thức lại lỗ chỗ, nếu cứ để thua kém bạn bè như thế thì mất mặt quá. Dù bước chân được vào trường này không phải do thực lực của Lucy, nhưng như vậy không có nghĩa là cô sẽ ỷ lại vào mối quan hệ của chú Khánh. Sau kết quả nhận được từ tuần trước, cô nhóc đã quyết tâm bằng mọi cách trong một tháng phải cải thiện trình độ học tập của mình, nhất định không chịu xếp cuối lớp, nhất định không để người đưa mình vào đây bị mất mặt được.
Cộp cộp cộp…
Lớp trưởng Nhật Dạ đứng dậy gõ gõ cuốn sách xuống bàn kết thúc buổi họp chuyện, cả lớp lập tức im phăng phắc quay lên bảng chăm chú:
-Cả lớp nghe đây ! hôm nay chúng ta có nhiệm vụ bầu ra một bạn sao đỏ mới thay thế cho bạn Vy đã chuyển trường, bây giờ các em hãy đề xuất cho cô một bạn thích hợp vào vị trí này đi.
Cả lớp yên lặng trong ba giây rồi lại nhao nhao lên như một cái chợ.
-Thưa cô ! Em muốn được ứng cử ngôi vị sao đỏ này. Và em tự tin là mình có thể làm tốt ạ ! Mong cô hãy để vị trí sao đỏ cho em đảm nhiệm. Nhật Dạ không chậm trễ đứng phắt dậy.
Cô chủ nhiệm nhìn xuống cười cười tinh ý:
-Ngồi xuống đi Nhật Dạ ! Em rất thích hợp với vai trò lớp trưởng rồi, không cần đổi qua làm sao đỏ đâu, với lại sao đỏ phải là một người cứng rắn, mạnh bạo thì mới duy trì được kỉ luật, cô nghĩ chúng ta nên tìm một bạn nam là thích hợp nhất !
Nhật Dạ nhăn nhó ngồi xuống thừ mặt tiếc rẻ, có lẽ vì Nhật Dạ muốn có 15 phút đầu giờ phiêu diêu cùng ý trung nhân Thiên Di-Kei thì phải. Vào trường mới một tuần nhưng Lucy đã được nghe rất nhiều chuyện từ đám bạn bà tám trong lớp. Và theo cô nhóc được biết thì lớp trưởng Nhật Dạ xinh đẹp rất là yêu Thiên Di, mặc dù theo Lucy thì cậu ta không có một chút ưu điểm nào cả. Không hiểu Nhật Dạ dựa vào tiêu chí nào mà lại chọn cậu ta nữa…
-Thưa cô ! Em có ý kiến ! Hãy để bạn Hoàng Linh Đan giữ chức vụ này đi ạ !
Một cánh tay đột ngột giơ lên cắt ngang sự chú ý của mọi người, lập tức hai mươi cặp mắt đổ dồn về một hướng. Người vừa nêu ý kiến chính là Kei, một trong hai sao đỏ của lớp. Cô chủ nhiệm nhìn cậu ngạc nhiên:
-Thiên Di…Sao em lại nghĩ là Linh Đan có thể làm sao đỏ ?
-Không phải cô đang muốn tìm một người mạnh mẽ, cứng rắn sao ạ ? Thế thì bạn Linh Đan là ứng cử viên sáng giá nhất rồi. Vì nếu xét về sự lưu manh và đanh đá thì em dám chắc không có một ai trong lớp mình bì kịp Linh Đan đâu. Nhìn bạn ấy giả vờ hiền hiền thế thôi, chứ lúc tức lên thì 6, 7 tên côn đồ cũng phải quỳ dưới chân và gọi bạn ấy là nữ hoàng chứ nói gì đến đám học sinh cá biệt cùi bắp trong trường. Em tin chắc chắn bạn ấy sẽ trở thành cây gậy sắt đáng sợ duy trì tốt kỉ luật cho trường chúng ta. Nên cô cứ an tâm mà giao cho bạn ấy chức vụ này đi ạ !
Cả lớp nghe vậy trố mắt không hiểu gì, chỉ có Thanh Phong là mỉm cười thích thú. Còn Lucy, cô nhóc lạnh lùng quay xuống cám ơn sự tin tưởng của cậu bằng một nụ cười nhạt kèm theo ánh mắt sắc lẻm như dao. Không ngờ ở ngay trong giờ học mà cậu cũng có thể xỏ xiên Lucy dễ dàng như vậy. Hên cho cậu ở đây cấm bạo lực, chứ gặp bây giờ mà ở ngoài đường đảm bảo cậu ta sẽ không toàn thây. Cô chủ nhiệm mỉm cười nhìn Kei và Lucy có vẻ dò xét rồi cũng gật đầu:
-Được rồi…Nếu đã có sự tin tưởng và đề cử của Thiên Di, thì Linh Đan ! Em hãy nhận chức vụ này nhé!
Cô nhóc nhìn lên nhăn nhó. Làm việc với Kei sao. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Cô chủ nhiệm không biết nhìn xa trông rộng gì cả. Với tính cách của Lucy và Kei mà làm việc với nhau, không chừng có lúc cả hai phải dắt tay nhau lên phòng giám thị mất. Mà không hiểu sao tên đáng ghét này tự nhiên lại đề cử cô làm sao đỏ thế không biết, cậu ta có ý đồ gì sao, chắc cũng chẳng phải tử tế gì rồi, nhìn cái mặt gian thế cơ mà…
Tương lai hứa hẹn nhiều rắc rối rồi đây…