Trước câu hỏi tưởng như bâng quơ của Phương Diễm, Minh Khang trầm mặc. Vẻ lo lắng trong mắt càng rõ rệt.
Cậu ngẩng đầu quan sát xung quanh một vòng, lòng thầm hi vọng oán linh chỉ đang ẩn nấp đâu đó quanh đây.
Tuyệt đối đừng như cậu nghĩ!
Nếu chuyện ấy xảy ra thật, có lẽ nhiệm vụ hôm nay sẽ thất bại. Trường hợp tệ nhất xảy ra, hồ sơ đen lần này sẽ bị huỷ.
“Anh a…”
Phương Diễm giật góc áo Minh Khang, trước hình ảnh nhìn thấy trước mắt, khả năng ngôn ngữ của cô tạm thời bị đình trệ.
Minh Khang nhìn theo hướng chỉ tay của Phương Diễm. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là hình ảnh cái đầu khô quắt màu nâu đất đang tiến lại gần.
Đợi thêm một chút xíu nữa, toàn bộ thân hình ẩn trong bóng tối của xác nữ xuất hiện. Cô ta từng bước đi về phía bên này, mái tóc rối loạn dính đầy bùn đất che đi một nửa gương mặt và phần trán, vô tình giúp che đi gương mặt đang trong quá trình thối rữa.
Theo mỗi bước chân khập khiễng của cái xác, bụi mịn và bùn đất rơi lả tả xuống đất, để lại trên nền gạch những dấu chân nhỏ dài, khẳng khiu.
Phương Diễm nhìn chằm chằm vào bụng dưới bị phanh thây của cái xác, dưới lớp vải bẩn thỉu rách nát là thành bụng bị mở rộng sang hai bên, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đống nội tạng màu đen nhầy nhụa bên trong.
Bỏ qua mọi định luật vật lý và tiêu chuẩn khoa học, xác nữ Hoàng Thị Lan hiện giờ chẳng khác nào một xác sống, mang theo nỗi sợ hãi và sự chết chóc bao phủ khoảng không.
Điều khiến Minh Khang và Phương Diễm lo lắng nhất hiện tại, đó chính là oán khí bao bọc phía sau lưng của xác sống rất kì lạ.
Nó không đơn thuần là khí có màu đỏ, có thể làm tổn hại tuổi thọ và tinh thần người sống, mà còn có rất nhiều mặt quỷ đang không ngừng gào thét bên trong. Dường như chỉ cần cô ta cho phép, mặt quỷ sẽ lao về phía bọn họ ngay lập tức.
Đây mới thực sự là dáng vẻ của một oán linh cao cấp nên có.
“Em đợi ở đây, anh đi đối phó với oán linh.”
Minh Khang đưa cho Phương Diễm một lá bùa bảo hộ, để lại một câu nói rồi vội quay lưng bước đi. Giọng nói của cậu không dấu nổi vẻ lo lắng.
Tuy nhiên, chưa đi được vài bước, cậu quay trở lại.
“Lát nữa, khi có cơ hội, em hãy lên phòng anh Minh Khôi bảo vệ anh ấy giúp anh nhé. Ở đây giao lại cho bọn anh.”
Phương Diễm nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, gật đầu đáp một tiếng:
“Được ạ.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Minh Khang, Phương Diễm âm thầm siết chặt lá bùa trong tay.
Cô biết rất rõ, nơi an toàn nhất trong biệt thự lúc này chính là căn phòng anh Minh Khôi đang nằm.
Dừng lại một lúc khá lâu, Phương Diễm xoay người chạy một mạch về phía cánh cửa mở lớn trước mặt.
———
“Khánh Lam, bùa chú còn nhiều không?”
“Mất 2/3 rồi anh.” Khánh Lam vừa trả lời vừa tiện tay tung một lá bùa trấn sát về phía quỷ anh.
“Đội trưởng, tình hình có vẻ không ổn lắm. Không biết da quỷ anh làm bằng gì mà cứng như đá thế không biết, bùa chú không làm tổn thương nhiều đến nó được.”
Quang Huy vung kiếm chặn đòn tấn công từ quỷ anh. Ngay khi anh vừa định nói gì đó bỗng cảm nhận được áp suất cực thấp xuất hiện từ phía sau.
Theo trực giác mách bảo, anh nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Không cần ngoảnh đầu lại, chỉ dựa vào cảm giác quen thuộc và mùi thối lan theo gió truyền đến, Quang Huy cũng có thể đoán được kẻ vừa đánh nén mình là ai.
Tới rồi! Oán linh Hoàng Thị Lan.
“Cái quái gì thế này, xác sống bật dậy à?”
Khánh Lam bật thốt, cô nhìn cái thứ kinh dị trước mắt không nhịn được lại bồi thêm một câu:
“Thôi xong, lần này toang thật rồi…một ác linh đã khó nhằn, giờ ở đâu lại lòi ra thêm một oán linh nữa.”
Minh Khôi không có ở đây, cô không chắc mình và Minh Khang phối hợp với nhau có đánh thắng được oán linh không nữa.
“Chia đội~” Quang Huy hét lớn.
Hai người còn lại đều đồng ý, chỉ với hai từ đơn giản Khánh Lam và Minh Khang nhanh chóng hợp thành một đội đánh với oán linh. Còn quỷ anh để lại cho vị linh dị pháp y danh tiếng lừng lẫy trong giới đối phó.
Trận đánh hai phe diễn ra rất ác liệt, bụi đất bay loạn khắp nơi.
Bên Quang Huy không có gì đáng ngại. Anh đánh với quỷ anh rất quen tay, tuy có chút đuối sức do phải vận động trong thời gian dài, nhưng nếu tinh ý, có thể thấy được thế yếu lúc này là quỷ anh.
Trái ngược hoàn toàn với Quang Huy, phía Khánh Lam và Minh Khang trông có vẻ trật vật hơn.
Một người là nữ, thể lực vốn đã yếu hơn đàn ông, còn một người đã hao quá nhiều sức lực cho việc duy trì trận pháp trước đó. Lại thêm oán linh Hoàng Thị Lan từ đầu đến cuối chưa một lần ra tay, khi hồn hợp với xác, cô ta trở nên mạnh mẽ gấp trăm lần.
Hai người liên tục bị ép lùi về phía sau. Do một lần thiếu tập trung, Khánh Lam bị móng tay oán linh cào một vết lớn trên bắp tay trái.
Cô đau đớn rên khẽ một tiếng, máu từ cánh tay chảy ra thấm ướt toàn bộ ống tay áo và một mảng áo trước ngực.
“Chị Khánh Lam có sao không?”
Minh Khang lo lắng, tuy không bị thương nhưng tình trạng lúc này của cậu cũng chẳng khá hơn là bao.
Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán khiến cho tóc mái bết dính lại với nhau. Đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng cong như vầng trăng non lúc này lại trở nên ảm đạm thiếu sức sống.
Cậu rút ra từ trong túi vải treo bên hông một thanh kiếm gỗ đào nhỏ. Vì không có khả năng dùng linh lực hoá hình như đội trưởng và Phương Diễm nên cậu chỉ có thể dùng pháp khí bên ngoài.
Cậu dùng kiếm gỗ đào hất văng móng vuốt của oán linh. Nhân lúc khoảng cách được kéo dãn, Minh Khang ra hiệu cho Khánh Lam lùi về phía sau vài bước. Ý bảo cô nghỉ ngơi lấy sức hoặc tự tìm cách băng bó vết thương, tránh để mất máu quá nhiều dẫn đến việc đuối sức.
Khánh Lam gật đầu tỏ ý tiếp nhận ý tốt nhưng không chịu lùi ra sau.
Mặc dù biết đồng đội đang lo lắng cho mình, nhưng trong trường hợp đang ở thế yếu, nếu cô tạm dừng lại, rất có thể Minh Khang sẽ bị rơi vào nguy hiểm.
Dù sao, bọn họ cũng chỉ là người trần mắt thịt, sẽ bị thương, sẽ chết khi gặp phải vết thương quá nặng. Nào giống đám ma quỷ cụt đầu mất chân vẫn có thể hoạt động bình thường.
Vì thế, khoảnh khắc Minh Khang ra đòn tấn công. Khánh Lam cũng ngay lập tức dùng một lá bùa có tính sát thương cao ném mạnh về phía oán linh. Đặc biệt còn nhắm thẳng đến vị trí vết thương do kiếm đào để lại cách đây không lâu.
Oán linh liên tiếp bị đánh trúng hai lần nên bị thương khá nặng, cô ta điên cuồng giãy giụa trong đau đớn.
Tiếng “răng rắc” khô khốc phát ra do oán linh giãy giụa truyền vào tai Khánh Lam, khiến cho da gà da vịt nổi đầy trên hai cánh tay.
Oán linh tuy mạnh nhưng may mà tốc độ của cô ta bị hạn chế do bị giam trong thân xác khô cứng.
“Rắc.”
Đồng tử Minh Khang mở lớn. Cậu nhìn thanh kiếm gỗ đào trăm năm tuổi bị gãy mất một nửa trong tay mình. Lại nhìn một nửa mũi kiếm còn lại đang cắm thẳng vào hốc mắt trái của oán linh.
Trầm mặc, một khoảng lặng hiếm có đang diễn ra.
Oán linh không thèm rút phần kiếm gãy có khả năng gây tổn thương cho mình ra khỏi hốc mắt. Cô ta phẫn nộ lao về phía Minh Khang với mong muốn dồn cậu vào chỗ chết.
Minh Khang buông phần kiếm gãy trong tay, lùi lại phía sau vài bước.
Ngay khi cậu nghĩ mình sẽ đi đời nhà ma, khi bàn tay xưởng xẩu của oán linh chỉ cách trái tim vài centimet bỗng khựng lại.
Dù cho cô ta có cố gắng rướn người về phía trước thế nào đi nữa cũng không thể thành công.
Một giọng nói trẻ con ai oán vang lên từ phía sau lưng oán linh:
“Giờ mà có người sống nào xấu số đi ngang qua biệt thự cũng đừng trách gia không bảo vệ nhá. So với người ngoài, gia thấy việc bảo vệ người quen cần được ưu tiên hơn.”
“Hồ Thanh Phong?!”
Câu hỏi có phần không chắc chắn của Khánh Lam vang lên.
Nghe thấy giọng của cô, hồ ly khẽ rùng mình một cái. Chân không tự chủ được nhích sang bên phải một chút, mượn cơ thể cao lớn của oán linh che chắn cho mình.
Nhưng ý định của cậu chưa kịp thực hiện thì đã phải bật nhảy ra xa, tránh cái quẹt tay hung ác của oán linh.
“Đúng là anh rồi. Thanh Phong, sao anh lại ở đây?"
Lần này vẫn là một câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu khẳng định.
Khánh Lam nhíu mày, đáng lẽ hiện giờ hồ ly phải ở trong miếu tổ, sao lại xuất hiện với bộ dáng trẻ con thế này?
“Ờm…thì gia đi ngang qua.” Hồ ly cười một cách ngượng ngùng, vội tìm lí do biện minh.
“Chuyện này để tôi tính sổ với anh sau, giờ không có thời gian.”
Hồ ly rụt rụt cổ, không cam lòng đáp trả:
“Tính sổ cái quái gì chứ.”
Nhờ có sự tham chiến của hồ ly ngàn năm, tình thế nháy mắt đảo ngược.
Oán linh bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Chỉ cần một hồ yêu trong hình ảnh bé trai lăm tuổi, dư sức đánh trên cơ với cô ta.
Nhân đó, Khánh Lam và Minh Khang cũng có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.
Về phía Quang Huy lúc này, anh cũng vừa chém đứt một cẳng chân của quỷ anh, không chút xao động nhìn nó vùng vẫy trong đau đớn.
Thấy con mình bị thương, oán linh bộc phát sức mạnh. Oán khí đỏ đậm hoá thành trăm đầu quỷ lao về phía ba người một yêu trong sân.
Trên bầu trời, mặt trăng bị một đám mây đen kéo đến che khuất. Trong bầu không khí âm u quỷ dị, gió lốc nổi lên tứ phía, cuốn bay không ít bụi đất và lá rụng bay tán loạn trên không trung.
“Đoàng~”
Không có dấu hiệu báo trước, một tiếng sấm lớn vang lên, kèm theo đó là một tia chớp sáng loá.
Quang Huy thận trọng quan sát xung quanh, tìm kiếm vị trí của quỷ anh.
Đám sương mù đỏ nhạt không biết xuất hiện từ đâu giống như một lớp màng mỏng, che đi ánh mắt sắc bén của anh, khiến việc tìm kiếm vị trí của quỷ anh trở nên khó khăn.
Bên phía Khánh lam cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, họ đã để mất dấu oán linh.
Cách đó không xa- nơi oán khí dày nhất, quỷ anh từ từ bò về phía mẹ mình.
Mẹ…mẹ ơi~
Nhớ mẹ~
Oán linh Hoàng Thị Lan gập người chín mươi độ, cô ta ôm con mình vào lòng rồi làm một động tác không ai có thể ngờ tới:
Đặt quỷ anh vào phần bụng bị phanh rộng…