Đêm tối như một bóng ma bao phủ lên toàn bộ căn nhà và cảnh vật xung quanh. Một thứ áp lực vô hình đè nén, nuốt chọn tâm trạng bình yên của tất cả mọi người có mặt ở đây, cảm giác ngạt thở xâm chiếm lá phổi của họ.
Đến mức tiếng dế kêu rả rích trong khe hở của những bức tường hay tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió cũng đủ làm cho người ta giật mình, e sợ.
Trong căn nhà hoang đổ nát với những bức tường trắng tróc vôi, dưới đất, ngay chính giữa căn phòng có một xác chết đang nằm. Xung quanh có bốn người cảnh sát mặc thường phục đang làm nhiệm vụ.
Quan sát thêm thì phát hiện người tử vong là một cô gái còn rất trẻ, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi. Xác chết mặc một chiếc váy bầu màu trắng nhưng nó đã bị máu chảy ra từ bụng nhuộm thành màu đỏ chói mắt.
Cô gái chết trong một tư thế kì lạ. Hai chân và hai tay đều dang rộng, đầu hơi ngửa về phía sau, miệng há rộng, mắt mở lớn, trợn ngược nên không thể nhìn thấy lòng đen.
Mặt đất dưới lòng bàn tay cô gái bị cào xới ác liệt, tạo thành những rãnh nhỏ và sâu. Nhìn vào mười đầu ngón tay dập nát cùng với những móng tay bị bật ngửa cũng có thể dễ dàng đoán được trước khi tử vong cô gái đã trải qua khoảng thời gian kinh hoàng đến mức nào.
Chắc hẳn cô ấy đã rất đau và sợ hãi.
Nhưng bấy nhiêu thôi cũng chưa đủ để thấy được sự kinh dị trong căn nhà hoang lúc này. Thứ đáng sợ nhất thu hút ánh nhìn của người ảnh sát trẻ đó chính là vùng bụng của người phụ nữ, nó đã bị xé toạc một cách man rợ.
Đúng vậy…là xé, vùng bụng bị xé rách một cách man rợ. Từng thớ thịt bị xé rách bung bét, máu tươi đặc sệt hoà cùng với nước ối chảy ra ngoài, thấm ướt khu vực xung quanh.
Đâu chỉ có thế, một đoạn cuống rốn của đứa trẻ cũng bị kéo ra ngoài, nằm chỏng chơ dưới mặt đất lạnh lẽo. Đầu cuống rốn còn dính một mảnh da người nhăn nheo trắng hếu. Nhìn thôi đã thấy ám ảnh.
Người mẹ ở đây còn đứa trẻ đâu?
Tầm mắt của Lê Đạt di chuyển về phía cửa ra vào. Ở ngay góc tường, nơi có một cái đầu trẻ sơ sinh bị gặm nham nhở. Cái đầu ấy, một bên bị gặm sạch đến mức chỉ còn xương trắng và hộp sọ hằn đầy tia máu, bên còn lại thì nguyên vẹn không có một chút tổn hại nào.
Trên mặt đất vương vãi những đầu ngón tay nhỏ xíu và thịt vụn hoà cùng với mùi máu tanh nồng gay mũi…
Mặt đất trong căn nhà hoang bị nhuộm thành màu đỏ thẫm…
“Oẹ…ụa…oẹ….oẹ…”
Lê Đạt không thể chịu nổi nữa, cậu vội phi nhanh ra ngoài, cửa ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
Cảnh tượng trong căn nhà hoang kinh khủng và quá sức chịu đựng đối với cậu.
Khoảng gần một tiếng trước, Lê Đạt nhận được cuộc gọi của Minh Khang. Anh nói ở đây có án mạng xảy ra nên cần cậu đến làm công tác điều tra và giữa vững hiện trường.
Lê Đồng ý và đó cũng chính là lí do hiện giờ cậu có mặt ở đây.
“Sao thế cháu, có ổn không?”
Giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông trung niên vang lên phía sau khiến cho cậu giật mình. Ngoảnh đầu nhìn lại thì phát hiện người nói chuyện là cảnh sát Toàn. Ông đang nhìn Lê Đạt với vẻ mặt lo lắng.
“Chú Toàn, cháu không sao đâu ạ.” Cậu lắc đầu nói khẽ.
Ánh mắt của cảnh sát Toàn lướt qua gương mặt tái xanh của cậu, một lúc lâu sau ông mới thở dài nói khẽ:
“Hazz, thôi cháu lên xe nghỉ ngơi đi, những công việc còn lại để chú và đồng đội lo.”
“Cháu…”
“Đồng chí Lê Đạt, đây là mệnh lệnh.” Ông Toàn cắt ngang lời từ chối nghỉ ngơi chưa kịp nói ra khỏi miệng của Lê Đạt.
Cậu chần chừ một lát rồi cũng thoả hiệp, miệng đáp một tiếng “rõ” rồi quay người bước lên xe cảnh sát để nghỉ ngơi.
Ngồi trong xe, Lê Đạt hướng ánh mắt ra ngoài, nơi có chú Toàn và hai người đồng đội đang làm nhiệm vụ. Cậu đưa tay sờ lên túi gấm nhỏ treo trước ngực để tìm cảm giác an toàn.
Trong túi là bùa cậu nhận từ đội trưởng đặc nhiệm 999 đêm hôm qua. Vừa rồi, trong một thoáng chốc khi tiếp xúc gần với xác nữ, cậu cảm nhận được lá bùa trước ngực nóng lên.
———
“Sẽ chết đấy…chết hết đấy có biết không…hi hi hi…”
“Hu hu hu…đừng…đừng tới đây…tha cho tôi…tha cho tôi…”
“Chúng mày sẽ phải chết…”
Phương Diễm nhìn nữ cảnh sát thần trí không tỉnh táo bên cạnh mình. Ngồi bên cạnh cô là Nguyệt, người này một lúc thì khóc một lúc lại cười, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người điên loạn.
Nhận thấy ánh mắt thăm dò và kinh ngạc của tài xế taxi thông qua gương chiếu hậu, Phương Diễm ngượng ngùng nở một nụ cười.
“Ngại quá ạ, mong chú thông cảm, chị cháu không được bình thường nên chú đừng để ý đến lời nói của chị ấy ạ.”
Tài xế biết mình hơi tò mò nên cũng cười lả giả đáp:
“Ừ, không sao đâu, tại lúc mới lên xe chú cứ tưởng chị cháu là người bình thường cơ đấy. Cô ấy mà không nói chuyện là không ai nghĩ bị điên đâu.”
“Ấy chết, chú xin lỗi. Chú không có ý xúc phạm.” Tài xế nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi.
“Dạ không sao đâu chú.”
“Mà hai người là chị em ruột đấy à, nhìn không giống nhau lắm.”
“Không, bọn cháu là chị em họ, con chú con anh thôi ạ.”
“À…thế giờ hai đứa về nhà à hay đi đâu đây?”
“Bọn cháu về nhà ạ.”
Hơn hai mươi phút sau xe đến nơi. Phương Diễm thanh toán tiền xe rồi đưa Nguyệt vào biệt thự trước ánh mắt kinh ngạc của tài xế.
Điều kì lạ là Nguyệt vốn đang ngoan ngoãn nghe lời bỗng nhiên không chịu bước tiếp. Dù làm cách nào đi nữa, đe doạ hay dụ dỗ cô ta cũng không chịu đặt chân lên bậc thềm của biệt thự.
Nguyệt điên loạn hét lớn, móng tay sắc nhọn bấm mạnh vào mu bàn tay trắng nõn của Phương Diễm khiến cho cô bị đau, nhíu chặt hai hàng lông mày.
Cô cảm thấy có chút phiền phức và bực bội. Phương Diễm thừa nhận, sức lực của người điên lớn hơn mình.
Đang trong lúc Phương Diễm vật lộn với Nguyệt, Quang Huy từ trong nhà bước ra. Anh nhìn hai người rồi bước đến, chỉ với một động tác nhanh nhẹn và dứt khoát, một giây sau đó Nguyệt đã bất tỉnh ngã vào lòng Phương Diễm.
Cô nghe thấy anh nói:
“Có những người chỉ thích ăn cứng chứ không thích ăn mềm.”
Cô không ngăn được sự vui vẻ tràn ra khỏi đáy mắt, miệng đáp khẽ một tiếng “dạ”.
“Đi thôi, tôi phụ giúp em đưa cô ta lên phòng.”
Phương Diễm gật đầu đồng ý.
“Anh Quang Huy, anh Minh Khôi tỉnh chưa? Tình hình sức khoẻ của anh ấy thế nào rồi ạ?"
“Cậu ấy vẫn đang hôn mê, Minh Khang đang ở trên đó.”
“Vụ án lần này liên đới khá rộng và nguy hiểm nên từ giờ trở đi, khi ra ngoài làm nhiệm vụ ít nhất phải có hai thành viên tổ đội với nhau, tuyệt đối không ai được phép đi một mình.”
“Được ạ.” Cô vâng lời.
Hai người mỗi người một bên dìu nữ cảnh sát Nguyệt vào phòng ở dưới tầng một, sau khi đặt Nguyệt lên giường thì rời đi.
Phương Diễm nhìn vào tấm lưng rộng lớn trước mắt, cô đưa tay lên vuốt cằm như có điều suy nghĩ. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, lên tiếng:
“Đội trưởng, anh bị thương có đúng không?” Mũi cô rất thính, từ lúc gặp anh ngoài cửa cô đã thấy mùi máu rất nhạt toả ra từ người anh.
Người đi trước nghe câu hỏi rõ ràng đã cứng lại một chút, Quang Huy ngạc nhiên bởi vì trước giờ anh rất tự tin vào khả năng che dấu vết thương của mình, không nghĩ lại bị Phương Diễm phát hiện ra.
“Không có gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Tôi đã băng bó ở bệnh viện rồi.”
Phương Diễm bặm môi có chút không vui, cô biết anh đang nói dối. Đây chắc chắn không phải là vết thương nhỏ như lời anh nói, mùi máu rất nồng đã tiết lộ điều này.
“Thật là giống gâu đần Đức Trí thích che giấu vết thương…” Cô lẩm bẩm.
Phương Diễm ba bước thành hai bước tiến nhanh về phía trước, bắt kịp hàng với Quang Huy, giọng năn nỉ.
“Để em xem vết thương giúp anh nhé."
“Không cần đâu.” Anh tiếp tục từ chối.
“TRẦN QUANG HUY…đừng để em phải dùng vũ lực.” Cô đe doạ mặc dù biết bản thân chẳng thể nào thắng được anh.
Cuối cùng Quang Huy cũng chịu dừng lại, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tức giận của cô, anh khẽ thở dài thoả hiệp:
“Lát nữa tôi sẽ nhờ Minh Khang xem vết thương có được không?”
“Tại sao không phải là bây giờ?”
“Không liên quan đến vấn đề thời gian mà là nếu là em thì không được.”
Nghe đến đây, Phương Diễm sững sờ, cười khổ….có lẽ cô đã đánh giá quá cao bản thân, tình cảm của hai người vẫn chưa đến mức thân thiết như những đồng đội khác. Dù sao thì trước khi gia nhập đặc nhiệm, bốn người đã có thời gian rất dài gắn bó với nhau.
Người mới như cô làm sao mà…
“Nghĩ đi đâu đấy?”
Quang Huy nhìn biểu cảm gương mặt cũng có thể đoán được đại khái Phương Diễm đang nghĩ gì. Lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, anh đặt tay lên mái tóc mềm của cô, xoa nhẹ, giọng nói phát ra cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Không phải là em không được mà là người có mắt âm dương không thể nhìn cơ thể tôi, em bớt suy nghĩ vớ vẩn có được không.”
“Hơn nữa, mặc dù mới gặp mặt vài ngày nhưng cả Minh Khôi, Minh Khang và Khánh Lam đã biết em được sáu năm rồi…”
Còn anh, anh đã biết cô mười tám năm. Quang Huy bổ sung trong lòng.
“Thật vậy ư?” Cô ngước mắt lên nhìn anh, để mặc cho mái tóc mềm bị xoa rối tung.
“Ừ.”
“Em giúp tôi gọi cho Khánh Lam nhé, bảo cô ấy lập tức trở về biệt thự.” Anh nói tiếp.
“Được ạ.” Giọng của cô tràn ngập vui vẻ trở lại.
———
“Alo, chị nghe đây bé Diễm.” Giọng nói có phần mệt mỏi của Khánh Lam vang lên.
“Chị ổn chứ, có tra được gì không? Anh Quang Huy nói bây giờ chị lập tức trở về biệt thự ngay, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Tống Khánh Lam trầm mặc, vài giây sau cô mới đáp:
“Được, chị biết rồi. Chị sẽ về ngay.”
Kết thúc cuộc điện thoại với Phương Diễm, Khánh Lam siết chặt điện thoại, sự tức giận tràn ra khỏi mắt.
Suốt hai tiếng đồng hồ, cô không có bất cứ một thu hoạch nào có giá trị. Mọi thứ như được một bức màn che phủ, ngăn không cho cô tiếp cận và tìm hiểu.
Cô không tin những nơi cao cấp như Hoàng Thiên lại không nắp một chiếc camera nào. Không chỉ có thế, phải nói là toàn bộ dãy phố trước sau, xung quanh Hoàng Thiên không có bất cứ một nhà hàng hay quán ăn nào nắp camera.
Ngay cả camera an ninh công cộng cũng bị phá hỏng.
Nếu nói điều này không có sự can thiệp của con người thì có tin được không?
Đáp án tất nhiên là “Không”.
“Trần Lâm, cứ đợi đó…tôi sẽ tìm ra đuôi cáo của anh.”