Chương 54: Tiểu Quỷ-Chạm Mặt Trần Lâm

Phòng của nữ cảnh sát Nguyệt nằm ở tầng hai, Minh Khôi theo chân bà Nga lên đến trước cửa phòng.

Trong quá trình di chuyển, cậu đã quan sát phong cách trang trí và đồ nội thất của căn nhà. Toàn bộ đều là đồ gỗ cao cấp và thiết bị hiện đại. Trần nhà thạch cao được trang trí bằng hoa văn tinh xảo bắt mắt. Ngay cả lan can cầu thang cũng được rát vàng.

Xem ra điều kiện sống của gia đình này rất tốt. Minh Khôi như suy nghĩ một điều gì đó trong đầu.

“Đến rồi cháu, để cô gọi cái Nguyệt.” Tiếng nói của bà Nga cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Bà Nga vừa đưa tay vặn mở khoá cửa, miệng vừa gọi với vào trong:

“Nguyệt ơi, có đồng chí cảnh sát đến thăm con này.”

Theo tốc độ mở ra của cánh cửa, ánh mắt của Minh Khôi cũng theo đó mà quan sát căn phòng.

Căn phòng vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, dạng khép kín có cả phòng tắm và nhà vệ sinh bên trong. Ánh mắt của cậu lướt qua chiếc giường lớn King size rồi dừng lại ở góc tường, nơi có một người phụ nữ tóc tai bù xù đang ngồi thu mình ở đó.

Do ánh sáng của căn phòng quá tối nên cậu chỉ có thể dựa vào ánh sáng tự nhiên hắt từ bên ngoài cửa sổ vào để quan sát người phụ nữ.

Cô ta mặc một bộ váy ngủ màu trắng rộng thùng thình, mái tóc dài qua vai để bung xoã tự nhiên và có chút rối. Khuôn mặt nhợt nhạt không có huyết sắc để lộ ra hai quầng thâm dưới mắt và bờ môi nhợt nhạt.

Thấy có người đến, Nguyệt sợ hãi co mình vào trong góc, dùng hai tay ôm chặt hai vai đồng thời mắt trừng lớn nhìn về phía lối cửa ra vào.

“Quỷ…quỷ…đừng…đừng tới đây…áaa…”

Mới đầu giọng nói của Nguyệt có chút run rẩy và lắp bắp, sau đó dần chuyển thành những tiếng hét tràn ngập nỗi kinh hoàng. Cô ta không ngừng xua tay liên tục về phía cửa.

“Cháu xem…Quỳnh nó…” Bà Nga ngập ngừng.

“Không sao đâu cô, để cháu vào xem chị nhé.”

“Ừ, vậy cô đi xuống nhà, bao giờ xong thì xuống nhà dưới uống nước nha cháu.”

“Vâng.”

Minh Khôi sải bước chân bước vào phòng, tầm mắt của cậu chưa một giây nào ngừng quan sát biểu cảm của nữ cảnh sát. Đến khi còn một khoảng cách tầm nửa mét, cậu ngồi xổm xuống, hai tay gác lên đầu gối.

“Chị Nguyệt, chị có nhớ em không?”

“Em là đồng nghiệp của chị đây.”

Nguyệt đưa đôi mắt tràn ngập hoảng loạn nhìn về phía người đàn ông trước mặt mình. Miệng không ngừng lẩm bẩm những từ đơn đứt quãng:

“Ma..ma…đừng…đừng…đừng lại đây.”

“Cút đi…hu hu hu…”

“Đừng sợ, chị đã nhìn thấy gì ở sở cảnh sát sao?” Minh Khôi nhẹ giọng, cậu cố gắng điều khiển biểu cảm khuôn mặt sao cho nhu hoà nhất một cách có thể.

Nhưng dù cậu cố gặng hỏi thế nào đi nữa, Nguyệt vẫn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Cô liên tục dùng hai tay ôm chặt đầu và mặt đến mức làm cho mớ tóc vốn đã rối nay lại càng trở nên lộn xộn hơn.

Đột nhiên, Nguyệt thay đổi cảm xúc một cách chóng mặt. Cô vội vàng bò đến bên chân của Minh Khôi, dùng tay bíu chặt vào áo cậu, khóc lóc cầu xin:

“Cô tha…cho tôi…có được không…hu hu hu…”

“Tha cho tôi đi mà…”

Cô ư?

Cậu cúi đầu nhìn vào khuôn mặt tiều tuỵ và đôi mắt ngờ nghệch không có tiêu cự của Quỳnh.

Ánh mặt cậu tìm tòi và phân tích biểu cảm gương mặt của người phụ nữ điên trước mặt. Vài phút đồng hồ trôi qua, Minh Khôi khẽ nhíu mày, trong lòng cũng lờ mờ nhận ra một điều gì đó.

Cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào đầu người phụ nữ, khoé miệng mỉm cười:

“Chị đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng…” Cậu chỉ tay vào bụng mình, làm động tác khoang tròn phần bụng dưới, chỗ tử cung.

“Chỗ này bị thủng một lỗ lớn có đúng không?”

Nguyệt bật lùi về sau đến khi tấm lưng gầy gò chạm vào bức tường mới dừng lại. Cô không nói thêm điều gì mà trầm mặc cúi đầu xuống, mái tóc rối bời che kín toàn bộ gương mặt và phần cổ.

“Hi hi hi…sẽ chết đấy…hi hi hi…”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng bay bổng nhưng tràn ngập sự âm u và lạnh lẽo. Nó như một con rắn độc đang khoá chặt con mồi đáng thương trong đêm tối.

Chờ đợi, nhẫn lại và tàn độc.

“Sẽ chết đấy~”

Nguyệt ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt Minh Khôi, ánh mắt đen điên loạn lấp ló sau mái tóc rối nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt. Miệng thì vừa nói vừa mỉm cười một cách khó hiểu.

“Hu…hu hu hu xin cô tha cho tôi..."

“Mày sẽ chết đấy…hi hi hi…aaaaa…tha cho tôi…hu hu hu.”

Minh Khôi nhìn sâu vào mắt người phụ nữ điên hết khóc lại cười trước mặt, cậu đứng dậy rời khỏi căn phòng mà không có một lần ngoái đầu nhìn lại. Bỏ lại sau lưng nữ cảnh sát điên đang run rẩy ôm chặt thân mình.

“Đừng đi mà…sẽ chết đấy…hi hi hi.”

Cùng lúc đó, trong khi Minh Khôi lái xe trở về biệt thự thì tại nhà hàng “Đặc Sản Ba Miền” lúc này, ba người Minh Khang, Phương Diễm và viên cảnh sát trẻ Lê Đạt đang ngồi ăn bữa trưa cùng với nhau.

“Nào~ Anh Minh Khang và Phương Diễm thử món nem chua Thanh Hoá này xem sao, đặc sản quê em đó.”

Lê Đạt cười tươi rói, đưa cho mỗi người Minh Khang và Phương Diễm vài chiếc nem chua nhỏ xinh gói trong lá chuối.

“Ơ, em tưởng hai đứa mình là đồng hương chứ, hoá ra quê anh ở Thanh Hoá à?”

“Ừ, anh quê gốc ở Thanh Hoá, mới được điều về Bắc Giang công tác gần đây thôi.”

“Thế chắc em trọ ở đây luôn nhỉ, tại hai nơi cách xa nhau mà.” Minh Khang chen ngang.

“Vâng, em ở kí túc xá của cục luôn. Thi thoảng được nghỉ phép hoặc lễ tết mới về thăm nhà.”

Phương Diễm gật gù, cô tiếp tục tò mò:

“Vậy anh có muốn về quê công tác cho gần không? Kiểu về cống hiến cho nơi chôn rau cắt rốn của mình ấy?”

“Phụt!” Minh Khang vội vàng dùng tay che miệng ngăn không cho ngụm nước mới uống phun ra ngoài.

Lê Đạt có chút sửng sốt trước câu hỏi không có mấy tính liên quan của Phương Diễm, cậu mỉm cười:

“Đối với anh, chỉ cần là đất trên lãnh thổ Việt Nam, thuộc chủ quyền của Việt Nam thì ở đâu cũng như nhau, đều là quê hương, là Tổ Quốc cả.”

“Ồ~”

Nhìn ánh mắt tròn xoe của Phương Diễm, Lê Đạt có chút ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu.

Hình như vừa rồi cậu hơi sến thì phải.

Minh Khang nhìn ra không khí xấu hổ của hai người bên cạnh, cậu nuốt miếng nem chua đậm vị Thanh Hoá xuống bụng rồi cầm ly nước của mình giơ lên cao.

“Sao hai người cứ ngồi im không chịu động đũa thế?”

“Nào, nào đưa ly của mọi người lên. Ba chúng ta tuy mới gặp nhưng như đã thân quen từ trước, hôm nay xin dùng nước lọc thay rượu bia làm tiệc kết nghĩa bàn cơm. Cạn ly~”

Giọng của cậu tràn ngập sự dí dỏm và hài hước khiến cho Lê Đạt và Phương Diễm bật cười, cùng cầm đồ uống của mình lên chạm nhẹ vào miệng cốc của Minh Khang…

“Choang~”

Tiếng bát đũa rơi vỡ cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người. Đồng thời cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Trần Lâm vội vàng cúi đầu nói xin lỗi với những người xung quanh, anh ta đè thấp giọng xuống hết mức tối đa, miệng gằn ra từng chữ đầy giận dữ đối với người ở đầu dây bên kia điện thoại.

“Chú vừa nói cái gì, nói lại cho anh nghe.”

“Anh Lâm, thằng tèo bị bọn cớm bắt rồi, nó bị bắt khoảng nửa tiếng trước khi đang trả hàng cho khách trong Hoàng Thiên. Giờ đang bị giữ tại đó để điều tra.”

“Hàng cũng bị tịch thu hết rồi.” Đầu trọc tiếp tục dội thêm một quả bom nữa vào đầu Trần Lâm.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Ở đầu dây bên kia, đầu trọc mếu máo. Gã mới nhận được tin tức khoảng năm phút trước nên hiện giờ đang rất lo lắng và sợ hãi không biết phải làm sao.

Phải biết rằng, thằng tèo là một trong ba đứa i có mặt tại quán bar tối hôm đó, cùng chung đường dây mua bán “gạo” với nhau nên nếu một đưa bị bắt thì sớm muộn gì cả lũ cũng bị lôi ra hết.

“Mẹ kiếp!” Trần Lâm không kìm được chửi thề một tiếng.

“Anh đã rặn trước là các chú phải cận thận rồi, giao dịch ở đâu không làm lại đi giao dịch ở quán bar, nơi cớm hay để mắt tới. Cơm nhà không muốn ăn mà lại muốn ăn cơm tù à?”

“Mẹ nó! Ngu hết phần của thiên hạ.”

“Tại thằng tèo nó nghĩ rằng giao dịch vào ban ngày thì ít có cớm đến kiểm tra. Mà nó làm cẩn thận lắm anh ơi, không khéo có khi chúng ta nằm trong tầm ngắm từ trước rồi.” Đầu trọc giải thích.

Ở đâu dây bên này, Trần Lâm hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh cảm xúc khuôn mặt trông sao cho không quá dữ tợn tránh thu hút sự chú ý.

Anh ta bắt được một từ quan trọng trong lời nói của đầu trọc.

“Chú cho người khử thằng tèo ngay trước khi nó bị đưa về cục nhanh lên.”

“Khử…khử kiểu gì ạ?” Đầu dây bên kia lắp bắp.

“Thuê tay súng bắn tỉa khử nó đi, không nó mà khai ra tên chú thì chú cũng chết.” Gân xanh trên trán giật giật, Trần Lâm ngán ngẩm trước sự ngu dốt của tên đàn em.

“Vân..g.”

Bên này, Phương Diễm và Minh Khang trao đổi ánh mắt với nhau. Hai người đều hiểu ý của đối phương.

Phương Diễm nhìn theo bóng lưng của người đàn ông vừa mới bước ra khỏi cánh cửa, ánh mắt của cô dừng trên vai trái của anh ta, nơi có một…

Tiểu quỷ~