Chương 2: Ly Hồn

Phương Diễm từ khi sinh ra đã khác với người thường, điều dễ thấy nhất là ở cái tên, họ Phương tên Diễm hơi mang hơi hướng Trung Quốc, điều này khiến cho quá trình đi học từ nhỏ đến lớn của cô luôn bị bạn bè trêu trọc và nhận đủ mọi sự chú ý đặc biệt của thầy cô.

Suốt quá trình học ở trung học cơ sở, đến trung học phổ thông mỗi khi kiểm tra bài cũ khi không có học sinh nào giơ tay; không mười thì phải đến chín thầy cô sẽ soát danh sách lớp từ đầu đến cuối và hô “Phương Diễm, lên bảng.”

Luận điểm của thầy cô là “tên ngắn nhất lên bảng“hoặc “mời bạn tên đặc biệt nhất lớp lên bảng”.

Từ nhỏ đến lớn cô đã nhận biết bao nhiêu sự chú ý cũng như lãnh đủ sự đặc biệt mà cái tên mang lại cho bản thân rồi.

Nguồn gốc tên Phương Diễm xuất phát từ chuyện lạ ngày cô ra đời. Phương Diễm được nghe mẹ là bà Nguyễn Thị Thuỷ kể lại rằng cô được sinh ra vào ngày chí âm 00 giờ 15 tháng 7 âm lịch. Không sai, đúng vào 12 giờ đêm ngày 14 dạng sáng ngày 15 cô trào đời.

Nguyên cả ngày hôm đó, cả vùng trời trên phía dãy núi Nham Biền sắc trời nhuộm một màu vàng rực như lửa cháy. Thời sự, báo đài đưa tin không ngớt, ngay cả đài khí tượng- thuỷ văn quốc gia cũng tham gia điều tra. Họ lo lắng liệu rằng dị tượng có phải là báo hiệu của một trận thiên tai lớn hay không?

Ban đầu bố mẹ Phương Diễm tính đặt tên cho con gái là Phương Mỹ Chi-nghĩa là con chim đẹp có tiếng hót hay của phương Nam.

Xong, khoảnh khắc bố cô-ông Phương Văn Tùng tính đặt bút viết tên con gái xuống giấy khai sinh thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của ông nội.

“Bố!“ Ông Tùng bắt máy. Phía bên kia vang lên tiếng nói gấp gáp lại có phần mệt mỏi của ông Toàn:

“Tùng hả con, con đặt tên cháu gái là Phương Diễm cho bố.” Phương Toàn lên tiếng ngay khi con trai vừa bắt máy.

Phương Văn Tùng thắc mắc:”Sao tự dưng bố đột nhiên muốn đổi tên cho cháu. Chẳng phải là trước đó gia đình đã thống nhất đặt tên là Phương Mỹ Chi rồi hay sao? Sao bây giờ lại…”

“Bên ngoài không tiện nói chuyện, đợi con về, hai bố con mình nói chuyện sau”. Chưa để con trai nói hết câu; ông Toàn vội ngắt lời. Giọng ông có vẻ gấp gáp.

“Vâng, con biết rồi.” Ông Tùng không thắc mắc nữa mà đồng ý ngay. Ông tin tưởng ông Toàn có lý do quan trọng nên mới muốn ông đổi tên cho con gái trong phút chốc.

Nhưng tại sao lại lấy tên “Diễm?” ngụ ý là lửa sao?

Về phía ông Toàn hiện đang ở nhà. Hôm nay là ngày con dâu đi sinh, vợ ông cùng với vợ chồng con trai đều theo đến bệnh viện sản. Ngay cả nhóc Phương Tuấn năm nay mới 8 tuổi cũng nhất quyết đòi theo mẹ đi sinh em gái.

Ông cũng đã lớn tuổi lại là đàn ông, đi theo cũng không giúp được gì nên ở nhà vào nhà thờ Tổ thắp hương cầu phúc cho con dâu và cháu gái.

Vừa mới bước vào nhà thờ Tổ thì thấy bài vị trên cùng phát ra ánh sáng xanh. Từng làn khói nhẹ nhàng bốc lên, uốn lượn như có sinh mạng. Chúng lập lờ, ẩn hiện thứ ánh sáng màu xanh đầy kì lạ.

Phương Toàn bấm ngón tay tính toán, biết rằng đây là tổ tiên có lời nhắc nhở. Nhưng ông không tài nào tính ra được đây là điếm xấu hay điềm gở khiến ông có chút lo lắng.

Tháng 7 âm lịch là tháng cô hồn, tháng chí âm. Hơn thế, năm nay đặc biệt hơn âm- dương trùng ngày. Cõi âm đại sá, trăm năm mới có một lần; quỷ môn quan mở cửa tất cả các ngày trong tháng, đại sá cho cô hồn dã quỷ có cơ hội được lên dương gian.

Hôm nay đã là ngày 14 tháng 7 âm lịch, con dâu trở dạ vào lúc 9 giờ tối. Việc sinh đẻ của phụ nữ đâu phải trở dạ là sinh được ngay, ai nhanh thì cũng phải 2-3 tiếng; người lâu có khi đến cả 2-3 ngày còn chưa sinh xong.

Nếu trong vòng 3 tiếng nữa con dâu chưa sinh xong thì cháu gái sinh vào đúng ngày âm, tháng âm, năm chí âm. Vô cùng đặc biệt.

Chẳng phải tự dưng người xưa có câu: Trai mùng 1, gái hôm Rằm, những đứa trẻ sinh ra vào mùng 1 hoặc 15 âm lịch thường có vận số khác với người thường. Nếu được nuôi dưỡng, dạy bảo tốt không có ít người trở thành những đại nhân, đại tài trong xã hội. Đồng thời, ngược lại nếu không được chăm sóc cần thận, mệnh yếu thì rất dễ chết yểu hoặc bệnh tật triền miên.

Ngước lên nhìn bài vị của tổ tiên vẫn đang toả ra những vầng sáng nhàn nhạt màu xanh, thấy hương vừa đốt nay đã sắp tàn; ông Toàn vội thắp thêm hương mới. Thắp xong, ông bèn quỳ xuống đệm hương bồ 3 quỳ 9 lạy quỳ vái, trong lòng thầm cầu khấn cho con dâu sinh nở được thuận buồm xuôi gió.

Rập đầu lần thứ 9, trước mắt ông Toàn như hoa đi. Ông lờ mờ nhận ra phía trước mặt; dưới nền nhà lát bằng gỗ lim hiện lên hai chữ Phương Diễm bằng chữ Nôm màu vàng rực rỡ như lửa cháy.

Mới đầu, Phương Toàn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ruột gan bồn chồn, nôn nao như có con gì quậy phá trong lồng ngực. Ông nhìn chằm chằm vào kí tự chữ Nôm mà suy tư.

Ở chỗ ông Toàn không thấy được, từng luồng khói xanh trên bài vị tiến nhập vào đầu ông. Từ từ, chậm dãi…

Khoảnh khắc Phương Toàn nhận ra sắp có một lần ly hồn nữa sắp diễn ra cũng là lúc ý thức của ông rơi vào một mảng trầm ám.