Tô lão gia tử cúi người nhặt lại chiếc đũa rơi trên mặt đất.
Ông định thay một chiếc đũa mới, nhưng tất cả đũa còn lại đã bị Tô Hoành bẻ gãy, đành chấp nhận dùng khăn lau qua chiếc đũa đã rơi xuống.
Tô mẫu là người đầu tiên lấy lại tinh thần.
"Phu quân tốn bao nhiêu tiền mời võ sư họ Triệu, mà có thể làm được chuyện này sao?"
"Ừm... Chắc là không thể." Tô lão gia tử nhìn con trai bảo bối của mình, cũng không khỏi ngơ ngác.
"Vậy mà hắn còn được gọi là cao thủ nhất lưu giang hồ, hàng năm tiêu tốn biết bao tiền bạc." Tô mẫu nhỏ giọng phàn nàn, trách Tô lão gia tử tiêu pha phung phí.
Rồi bà quay sang Tô Hoành, nét mặt dịu dàng nở nụ cười, "Nhi tử của ta chỉ trong hai, ba tháng mà đã có thể tu hành đến trình độ này, chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ cực. Ăn nhiều vào, con cần phải ăn nhiều thịt hơn nữa, mới có thể khỏe mạnh và cao lớn, nhìn con bây giờ đã gầy đi không ít..."
"Tạ ơn mẫu thân." Tô Hoành đáp, rồi vội vàng ăn tiếp phần cơm của mình.
Dù vậy, hắn cũng không quên tiểu đệ Tô Thượng đang im lặng ngồi bên, cố gắng giả vờ như không có mặt. Sau khi ăn vài món, Tô Hoành đặt đũa xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Tô Thượng. Cậu bé gầy ốm lập tức run rẩy như một con chim cút bị bắt.
"Tô Thượng à..."
"Vâng!"
"Những gì vi huynh dạy đệ, đệ có nhớ không?" Tô Hoành chậm rãi hỏi.
"Nhớ kỹ!" Tô Thượng đứng bật dậy, lớn tiếng đáp, "Ta sai rồi, ta không nên khiêu khích nhị ca. Từ nay về sau, trong nhà có chuyện gì, nhị ca bảo ta đi đông, ta không dám đi tây, nhị ca bảo ta đi bắc, ta tuyệt không dám đi nam."
"Đúng, trẻ nhỏ dễ dạy." Tô Hoành mỉm cười hài lòng.
"Thôi, đừng dọa đệ đệ nữa, nó còn nhỏ." Tô mẫu nhìn Tô Thượng nghiêm trang như một người lớn, che miệng cười khúc khích.
"Đúng rồi."
Ánh nến lung linh, bà tiếp tục nói, "Hôm nay ta nhận được tin, tháng sau, đại tỷ các con, Tô Ly, sẽ về thăm nhà. Các con nhớ chuẩn bị sẵn sàng."
"Tô Ly sẽ trở về sao?"
Nghe đến cái tên này, ánh mắt của cả Tô Hoành và Tô Thượng đều sáng rỡ.
Tô Ly hơn Tô Hoành hai tuổi, sau khi thành niên đã theo học tại thư viện Bạch Hạc trong phủ thành. Đại Chu hoàng triều không phân biệt nam nữ, nên dù là nữ tử cũng có thể vào triều làm quan. Tô Ly luôn là niềm tự hào của gia đình, thông minh, hiểu lễ nghĩa, dung mạo xinh đẹp, và quan trọng nhất là đã thông qua kỳ thi viện với danh hiệu án thủ khi tuổi còn trẻ.
Nhưng điều khiến cả hai huynh đệ nhớ mãi là Tô Ly có sức mạnh thiên bẩm, vượt xa người thường.
Cả Tô Hoành lẫn Tô Thượng đều không ít lần bị nàng bắt nạt.
Vấn đề là, Tô Ly lại giỏi che giấu bản tính này, luôn tỏ ra là một thục nữ trước mặt người ngoài, khiến hai huynh đệ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể nói ra.
...
Sau bữa tối, Tô Hoành trở về phòng riêng để nghỉ ngơi.
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng trong lòng hắn không hề cảm thấy buồn ngủ.
Một mặt, hắn vừa đột phá tu vi Thuần Dương Công lên một cảnh giới mới, khiến tinh lực dồi dào như lửa cháy hừng hực. Mặt khác, lúc này cũng chỉ mới khoảng giờ Tuất, tương đương tám, chín giờ tối ở kiếp trước, rõ ràng chưa phải lúc đi ngủ.
Tô Hoành khoanh chân ngồi trên giường, tiếp tục tu hành Thuần Dương Công.
Tu luyện đến tầng thứ sáu, Thuần Dương Công không còn dựa vào việc hít thở hay điều khí để tăng tiến tu vi, mà chuyển sang một phương thức hoàn toàn khác.
Nhắm mắt lại, hắn tưởng tượng đến bức tranh mặt trời rực rỡ trên tường trong phòng luyện công ở võ quán. Trong hình dung, hắn thấy mình đứng giữa ngọn núi, gió thổi vù vù, nhìn lên trời nơi mây đen cuồn cuộn, một tia nắng vàng chói lọi xé toạc màn đêm, dần dần nhuộm cả biển mây thành sắc vàng rực rỡ.
Hít thở đều đặn.
Mỗi nhịp thở của hắn kéo dài, hơi thở tràn vào phổi, rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Nhớ lại sức mạnh trời sinh của Tô Ly, cùng lời nhận xét của Ninh Tri Bạch, Tô Hoành nhận ra rằng dù không có kim thủ chỉ, thiên phú võ đạo của hắn cũng thuộc vào hạng thượng đẳng. Rất nhanh, hắn tiến vào trạng thái nhập định, cảm nhận rõ sự khác biệt mà lần đột phá này mang lại.
Toàn bộ cơ thể hắn bắt đầu ngứa ngáy, các gân mạch, vốn trước đây chỉ có thể cảm nhận nhưng không thể khống chế, giờ đây như đang sinh trưởng dưới sự quan tưởng của Thuần Dương Công. Giống như những sợi rễ của cây cổ thụ, chúng bám chặt vào lòng đất, hút lấy dưỡng chất từ thiên địa, rồi nhanh chóng sinh sôi.
Tô Hoành cảm nhận rõ ràng, bản thân mình lúc này như một cây đại thụ khỏe mạnh, cắm rễ sâu vào đất, vươn cao lên ánh mặt trời.
Gân mạch trong cơ thể hắn cứng cáp hơn, các nhánh nhỏ tỏa ra khắp nơi, khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ, các cơ quan nội tạng mềm dẻo, sức sống dồi dào.
Mỗi lần hít thở, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sinh lực trong người đang gia tăng.
Loại tu hành này khiến hắn say mê.
Cảm giác sung sướng mà tu luyện mang lại thậm chí còn vượt xa những khoái cảm mà người đời thường ca tụng.
“Ùng ục ục!”
Tiếng bụng đói vang lên bất ngờ, cắt ngang quá trình tu luyện của Tô Hoành, kéo hắn trở lại với thực tại. Hắn đưa tay xoa bụng, nhìn vào bảng thuộc tính hiện ra trước mắt.
Gân mạch dị biến đã từ ba phần trăm tăng lên bốn phần trăm.
Điểm thuộc tính còn lại vẫn là một.
Thuần Dương Công vẫn dừng lại ở tầng thứ sáu, và Tô Hoành cũng không chắc liệu có tầng thứ bảy hay thậm chí những cảnh giới cao hơn không.
"Gân mạch dị biến có lẽ là một loại cảnh giới." Hắn suy nghĩ về những con số trên bảng thuộc tính, "Không biết khi đạt đến trăm phần trăm, sẽ có biến đổi gì. Liệu có phải là đột phá lên một cảnh giới mới, hay là nhận được một loại thiên phú thần thông nào đó?"
Còn về điểm thuộc tính.
Điểm thuộc tính không phải là thứ có thể nhận được ngay sau khi ăn. Nó cần phải được tiêu hóa và hấp thu, trở thành một phần của cơ thể, giúp tăng cân. Chỉ khi cân nặng tăng thêm một cân, hắn mới có thể nhận được một điểm thuộc tính. Hiện tại, trọng lượng của Tô Hoành là 216 cân, hắn cần phải tăng lên 217 cân để có thêm một điểm.
Càng tu luyện cao hơn, khả năng tiêu hóa của hắn cũng tăng lên, nhưng đồ ăn mang lại năng lượng là có hạn. Vì vậy, hắn thường xuyên cảm thấy đói. Tuy nhiên, thời gian mỗi ngày chỉ có hai mươi bốn giờ, và hắn không thể suốt ngày chỉ ăn và ngủ.
"Cho nên, tìm kiếm loại thực phẩm giàu năng lượng hơn là điều không thể thiếu."
Tô Hoành đứng dậy, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vượt qua mái hiên đen kịt, hắn thấy ánh sao thưa thớt, một vầng sáng nhạt hiện ra ở đường chân trời. Mặt trời chưa mọc, nhưng ánh trăng đã lặn. Đây là thời điểm tăm tối nhất của đêm, khi gió lạnh thổi từng đợt, và bụng hắn lại cồn cào.
Nghĩ đến phòng bếp có lẽ vẫn còn chút đồ ăn thừa, Tô Hoành định xuống ăn một chút để lót dạ, chờ đến bữa sáng mới ăn no hơn.
Vừa nghĩ, hắn vừa bắt đầu bước đi.
Nhưng… Chưa kịp đi xa, hắn chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai phát ra từ viện bên cạnh.
"Đó... là tiếng của Tô Thượng!"