Chương 15: Đổi Cân Thịt, Ta Lấy Thêm Điểm Thuộc Tính (Dịch)

Tảng đá mất đi điểm tựa, rơi xuống, hướng thẳng về phía chân của một hộ vệ đứng gần đó.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến hộ vệ không kịp phản ứng.

Những người xung quanh liền thét lên hoảng sợ. Tảng đá nặng hàng ngàn cân cứ thế rơi xuống, hậu quả chắc chắn rất thê thảm. E rằng chân của người hộ vệ này khó giữ được, còn cuộc sống sau này không biết sẽ ra sao.

Nhưng tiếng xương cốt bị nghiền nát thành thịt nhão không vang lên.

Trong sân, một bóng đen lướt qua, Tô Hoành đã xuất hiện giữa đám người.

Hắn vươn một cánh tay ra phía trước, động tác trông rất nhẹ nhàng, gần như không thấy có chút lực nào được sử dụng, nhưng tảng đá nặng hàng ngàn cân lại được giữ vững trong không trung, một đầu của nó vẫn tựa vào miệng giếng.

"Công tử!"

Tên hộ vệ xui xẻo kia bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng cảm tạ: "Đa tạ Nhị công tử, đa tạ Nhị công tử cứu mạng."

"Mọi người tránh ra hết." Tô Hoành cất tiếng.

Các hộ vệ khác lập tức lùi lại. Tô Quý hơi lo lắng, khẽ nhắc: "Chú ý an toàn."

Tô Hoành gật đầu.

Hắn dang rộng đôi cánh tay, hai bàn tay lớn nắm chắc hai bên tảng đá.

Đôi chân hắn tách ra, trọng tâm hơi hạ thấp, hơi thở điều hòa, các cơ bắp trên tay căng lên.

Với một tiếng hô trầm, tảng đá được hắn nâng lên một cách vững vàng, di chuyển đến vị trí miệng giếng. Cuối cùng, nó được đặt xuống, chặn kín miệng giếng không một kẽ hở.

Các hộ vệ xung quanh đều mở to mắt nhìn, không ai nói nên lời.

Họ biết công tử của mình có luyện võ công, nhưng không ngờ lại mạnh đến như vậy. Tảng đá mà mười người phải dùng công cụ mới có thể nâng được, nặng đến ngàn cân, vậy mà Tô Hoành chỉ một mình nâng lên không chút khó khăn.

Sức mạnh này đã vượt quá giới hạn của con người, có thể nói là thân thể sắt thép, như thần Kim Cang hàng yêu phục ma.

"Vì chuyện xảy ra ở Từ gia nên mọi người định chặn kín miệng giếng?" Tô Hoành phủi tay, nhìn về phía cha mình.

Tô Quý gật đầu.

"Quả nhiên nên làm vậy." Tô Hoành lại hỏi. "Nhưng về sau nước sinh hoạt sẽ phải làm thế nào? Trong phủ có không ít người, việc sử dụng nước rất hao tổn."

"Chúng ta dự tính lấy nước từ sông Cửu Khúc bên ngoài thành."

Một tên hộ vệ nhanh miệng đáp lời: "Dùng xe ngựa vận chuyển, mỗi lượt đi về mất khoảng nửa canh giờ. Tuy hơi phiền phức, nhưng được cái an toàn."

"Vậy cũng tốt, chỉ là sẽ vất vả cho mọi người."

Tô Hoành nhẹ gật đầu, "Nay thế đạo dần trở nên hỗn loạn, những người đảm nhận việc này có thể đến phòng kế toán lĩnh thêm một phần tiền phụ cấp."

"Tô công tử thật hào hiệp." Đám hộ vệ nghe vậy, trên mặt hiện rõ nét vui mừng.

"Nhưng mà, cách làm này cũng không phải là kế lâu dài." Tô Hoành ngẩng đầu nhìn Tô Quý: "Phụ thân có tính toán gì khác không?"

"Không giấu gì ngươi, ta vừa mới bàn bạc với mấy vị gia chủ của các gia đình khác, cùng với một số quan viên của huyện nha." Tô Quý chỉnh lại áo choàng, nét mặt nghiêm nghị.

"Đã bàn ra biện pháp gì chưa?" Tô Hoành tò mò hỏi.

"Chúng ta định mời người tới hàng ma." Tô Quý nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"..."

Tô Hoành cạn lời nói: "Nhà ta dù có tiền, nhưng cũng không cần thiết phải lãng phí như vậy. Hơn nữa, nửa tháng trước, chẳng phải phụ thân đã bỏ không ít bạc để mời pháp sư của Định Linh Tự đến làm pháp sự trong viện sao? Nhưng chuyện Quỷ Nước hại người vẫn xảy ra, đâu có tác dụng gì."

"Ít nhất cũng không xảy ra ở nhà chúng ta phải không?" Tô Quý cảm thấy uy nghiêm của một gia chủ như mình ngày càng giảm sút, biện bạch khẽ.

"Hơn nữa, lần này không giống những lần trước." Tô Quý giải thích. "Hai vị đại sư này đến từ Thanh Mao Sơn. Ngươi có biết Thanh Mao Sơn không? Đó là một truyền thừa cổ xưa, có từ trước khi Đại Chu Hoàng Triều thành lập. Hai vị cao nhân này không chỉ là những tông sư nổi danh trong giang hồ, mà thực sự có thành tích trong việc hàng yêu phục ma. Họ từng giúp quan phủ xử lý không ít vụ án quái dị khó khăn, rất có tiếng ở Giang Châu."

"Có sự đảm bảo từ quan phủ sao?" Tô Hoành hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Tô Quý gật đầu. "Huyện nha làm trung gian, mấy gia tộc lớn chúng ta góp tiền."

"Vậy thì cũng có phần đáng tin." Tô Hoành thở dài. "Hy vọng họ có thể nhanh chóng giải quyết phiền toái này."

Tô Hoành đã tra cứu không ít tư liệu.

Những ghi chép này thật giả lẫn lộn, nhưng có một điều có thể khẳng định.

Yêu ma quỷ quái không phải xuất hiện trên đất Đại Chu Hoàng Triều lần đầu tiên. Nếu quá khứ đã từng xảy ra thì việc có những phương pháp ứng phó, thậm chí hình thành những truyền thừa đặc thù cũng là điều dễ hiểu.

Thanh Mao Sơn này rất có khả năng chính là một tông môn cổ xưa trong giang hồ, chuyên đối kháng với yêu ma.

"Không biết những đạo sĩ này có thủ đoạn gì." Nghĩ đến đây, lòng Tô Hoành cũng dâng lên chút tò mò.

Thanh Mao Sơn cách huyện Trường Thanh không xa.

Khoảng bảy, tám trăm dặm đường, dù gặp phải sự cố trên đường, mười ngày cũng đủ để tới nơi.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Tô Quý và ăn chút gì đó, Tô Hoành quay trở về viện của mình.