6.4
Một đám phóng viên tranh nhau chụp ảnh phỏng vấn –“Âu tổng tài, Phi Shary Á có thể đạt được giải thưởng ý tưởng sáng tạo nhất trong cuộc thi lần này, xin hỏi giờ phút này ngài có cảm tưởng gì?”
Anh trầm ổn cười, gắt gao cầm tay nhỏ bé của Thu Thủy Tâm, ánh mắt thật sâu nhìn cô,“Tôi chỉ muốn cám ơn vợ tôi, nếu không có cô ấy, Phi Shary Á sẽ không có vinh quang như ngày hôm nay.”
Phóng viên nghe vậy đều đem lực chú ý chuyển qua trên người Thu Thủy Tâm, có người hỏi –“Ngài luôn rất ít cùng phu nhân xuất hiện ở những cuộc xã giao, hôm nay sao có thể dắt tay nhau đến tham dự vậy?”
“Oa! Bộ lễ phục dạ hội trên người của Âu phu nhân rất đẹp, xin hỏi Âu tổng tài, bộ lễ phục này cũng xuất xứ từ tay ngài sao?”
Đối mặt với truy hỏi của phóng viên, Thu Thủy Tâm có chút không biết làm sao, Âu Cánh Thần lại thuận thế đem cô ôm vào lòng, đối với vấn đề của các phóng viên hỏi liền trả lời.
“Kỳ thật bà nhà tôi bẩm sinh rất thích thiết kế, trang phục lần này đại khái là kết quả sự cố gắng của tôi cùng cô ấy, cho nên hai chúng tôi cùng đến tham dự, còn lễ phục dạ hội trên người cô ấy này có tên gọi là ‘Điệp luyến giai nhân’, đúng như các vị đã đoán, là tôi thiết kế riêng cho vợ tôi, làm lễ vật tặng cho cô ấy.”
Thu Thủy Tâm đang trốn ở bên cạnh anh chăm chú sườn mặt tuấn mỹ mê người của anh, anh tựa như một tác phẩm kiệt xuất của thượng đế, chẳng những anh tuấn chói mắt, mà giơ tay nhấc chân cũng đều tản ra phong thái quý tộc mê người.
Người đàn ông đầy mị lực nam tính, giàu có tao nhã này, là chồng của cô — tuy rằng, cô chính là thế thân của vợ anh.
Cô cảm thấy hết thảy này tựa như một giấc mộng đẹp xa hoa, đứng cùng một nơi với anh, nhận sự chúc mừng của mọi người, cô cảm thấy mình giống như bay đến tầng mây cao nhất, loại cảm giác hư vinh khi được người khác chú ý này khiến cô thấy vô cùng lâng lâng sung sướng.
Sau khi trao giải thưởng xong, chính là yến hội chúc mừng, mọi người ở đây đều là đồng nghiệp, đều quen biết lẫn nhau, nên cũng không tránh được lại là một trận hàn huyên chúc mừng.
“Young, chúc mừng anh!” Người đang bưng một ly Whisky đi tới gần chính là, Quán quân cuộc thi lần này, trưởng phòng thiết kế của tập đoàn Hoa thị – nhà thiết kế Tống Nhã Huyên.
Khi cô ta nhìn Âu Cánh Thần, trong mắt là ngưỡng mộ có, sùng bái có, còn có một vẻ sâu sắc làm cho người ta nắm bắt không được.
Mà khi cô ta nhìn Thu Thủy Tâm mỉm cười, không biết vì sao, Thu Thủy Tâm cảm nhận được có một cỗ địch ý.
Âu Cánh Thần cũng đáp lễ nói: “Thành tựu của cô cũng không tồi, có thể đạt được quán quân chứng tỏ những cố gắng mấy năm gần đây của cô đã được khẳng định .”
“Cheers!” Đối phương tao nhã nâng chén.
“Cheers!” Anh cũng hào phóng uống một ngụm rượu.
Tống Nhã Huyên nhìn về phía Thu Thủy Tâm, khóe môi tràn đấy tự tin tươi cười,“Âu phu nhân, rất vui được gặp cô ở đây, nể mặt uống một chén đi.”
“Ách…… Cái kia……”
“Sorry, bà nhà tôi không biết uống rượu, để tôi uống thay cô ấy.” Âu Cánh Thần lập tức giúp cô ngăn cản.
Tống Nhã Huyên gắt giọng:“Young, anh sợ tôi sẽ ức hiếp bà nhà anh sao?”
“Tôi không có ý đó. Chỉ là tôi nghĩ, Tống tiểu thư hẳn là sẽ không ép buộc chứ?”
“Tống tiểu thư?” Nghe xưng hô xa lạ như thế, cô ta hơi hơi nhíu mi,“Young, sao lại khách sáo với tôi như vậy? Tôi nhưng thực hoài niệm cảm giác ở cùng với anh, đừng quên tối hôm đó ở nhà tôi……” cô ái muội cười cười,“Lúc ấy anh ôm tôi rất chặt nga.”
Thu Thủy Tâm nghe vậy biến sắc, Tống Nhã Huyên giống như đang diễn kịch mà ung dung che cái miệng nhỏ lại, một bộ dáng nói lỡ, nhưng ai cũng nhìn ra được, cô ta là cố ý .
Trong con ngươi Âu Cánh Thần chợt lóe lên một tia sắc bén, lạnh nhạt nói: “Có chuyện như vậy sao? Đêm đó tôi uống rượu say mèm, hẳn là đã sớm ngủ như chết rồi, đừng nói ôm người khác, sợ rằng chỉ cử động mười đầu ngón tay cũng lực bất tòng tâm.”
Trên mặt Tống Nhã Huyên có chút không nhịn được,“Nha? Xem ra có người muốn trở mặt không thừa nhận.”
Thu Thủy Tâm nghe không nổi nữa, cô là vợ chính thức — tuy rằng là giả — nhưng vẫn đang đứng đây, người phụ nữ kia cũng quá không coi ai ra gì rồi, cô không cần nghĩ nhiều liền thốt ra,“Tôi nghĩ mọi người cũng đều là người trưởng thành rồi, cho dù trên giường có phát sinh gì đi nữa, cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.”
“Huống chi người vợ hợp pháp là tôi vẫn còn đang đứng đây, cô lại ở trước công chúng nói những lời này với chồng tôi, cũng không sợ bị người ta đàm tiếu sao?”
Tống Nhã Huyên không cam lòng yếu thế,“ Chồng cô qua đêm ở chỗ tôi là sự thật.”
“Anh thề cái gì anh cũng chưa làm.” Anh lập tức cam đoan mình trong sạch.
Thu Thủy Tâm liếc mắt nhìn Âu Cánh Thần một cái,“Tôi tin tưởng nhân cách của chồng tôi, anh ấy nói cái gì cũng đều chưa xảy ra, như vậy nhất định là cái gì cũng đều chưa xảy ra, giữa vợ chồng nếu ngay cả điều cơ bản nhất là tín nhiệm cũng không có, vậy không phải là thật đáng buồn sao?”
Thấy Tống Nhã Huyên còn muốn nói gì đó, cô liền tiên hạ thủ vi cường. Cô lấy một ly rượu trên bàn rượu bên cạnh qua,“Tống tiểu thư, rất vui được gặp cô, cũng cám ơn cô hôm đó đã thu lưu chồng tôi một đêm, để tỏ thành ý của tôi, tôi xin kính trước.” Nói xong, cô đem chất lỏng trong chén uống một hơi cạn sạch.