“Dù sao vẫn hơn việc cô dại dột mang theo một đứa bé, cùng một đám thiếu niên xấu xung đột! Về sau không được sự cho phép của tôi, các người không được tùy tiện ra ngoài!”
“Chủ nghĩa sô-vanh* đáng giận, anh xem tôi như phạm nhân của anh sao?”
*Chủ nghĩa sô-vanh: niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác. (Ở đây có thể hiểu là chị nói anh độc tài, chuyên chế.)
Âu Cánh Thần dừng một chút, có chút đăm chiêu nhìn cô, một hồi lâu mới mở miệng,“ Cô đã quên sao? Lúc Tiểu Thiên ba tuổi, từng bị người ta bắt cóc suốt ba ngày ba đêm sao?”
Thu Thủy Tâm nghe vậy nhất thời cảm thấy cổ họng của mình tựa như bị nhét vào một quả trứng gà, cảm thấy sượng mặt, cô ấp úng nói:“Sa…? Sao, sao có thể…… Tôi…… Tôi không biết……”
“Quả nhiên cô hoàn toàn bị mất trí nhớ, ba năm trước đây cô mang Tiểu Thiên đi mua sắm, không cẩn thận để con bị người xấu bắt cóc, nếu không phải cảnh sát phá án kịp thời, Tiểu Thiên rất có thể đã bị giết, cô đại khái cũng không nhìn thấy được con lớn như vậy .”
Anh lạnh lùng trừng mắt cô,“ Cô muốn phát huy tình thương của người mẹ bằng cách thức buồn cười kia thì còn có rất nhiều, cô muốn làm chính mình bị thương tích tôi cũng không quan tâm, nhưng là mong cô đừng hại con tôi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.”
Chính mình thật sự là sơ ý, trước đây người ta đã phát sinh qua loại việc này rồi, cũng khó trách Âu Cánh Thần lại khẩn trương như vậy. Cô khổ sở cúi đầu làm ra bộ mặt có lỗi,“Thực xin lỗi, hết thảy tôi đều hoàn toàn không biết, tôi thật có lỗi……”
Anh không ngờ người phụ nữ này thế mà lại còn giải thích với anh, ba năm trước đây khi con bị bắt cóc, người phụ nữ này căn bản không hề thấy có lỗi, chỉ biết tránh này trách nọ rằng cảnh sát làm việc bất lực, thậm chí còn nghĩ rằng Tiểu Thiên chạy lung tung.
Nhưng hiện tại, cô lại giải thích với anh, giọng cũng có chút nghẹn ngào …… Là anh nghe lầm sao?
Anh lại lần thứ hai thấy cô đổi mới.
Hai ngày này đi công tác Hongkong, anh kỳ thật vẫn nghĩ đến cô.
Nụ hôn buổi tối hôm kia, anh biết chính mình không khống chế được, nếu không phải Trung bá xuất hiện, anh không biết mình có thể sẽ khống chế được ngọn lửa dục vọng mãnh liệt kia mà làm cháy sạch mọi thứ hay không.
Anh muốn cô! Người phụ nữ bị anh khinh thường bảy năm, thế nhưng thần kỳ gợi lên xúc động muốn giữ lấy cô của anh.
Dự án hợp tác ở Hongkong lần này vốn không cần anh tự mình ra mặt, nhưng vì muốn trốn tránh điều này, bởi vì anh không dám thừa nhận, chính mình bị một người phụ nữ đáng ghét hấp dẫn .
Nhưng là anh tránh được người cô nhưng lại trốn tránh không được lòng chính mình, hai ngày này, anh nhớ cô điên cuồng, ngay cả hành trình ba ngày, anh cũng quyết định kết thúc sớm hơn.
Khi vừa xuống máy bay nghe được tin mẹ con bọn họ gặp chuyện không may, lòng anh lại nóng như lửa đốt.
Con là cốt nhục của anh, anh lo lắng là bình thường , nhưng người phụ nữ này hiển nhiên cũng trở thành đối tượng làm anh lo lắng nhất, rốt cuộc là anh bị sao vậy?
“Cô…… Ách –” Đang muốn mở miệng nhưng bụng lại truyền đến một trận tiếng cô lỗ, giờ này anh mới nhớ tới, vì hành trình, hôm nay mười mấy tiếng liền anh chưa ăn chút gì.
Thu Thủy Tâm kinh ngạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, nhìn ra một chút xấu hổ trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô vụng trộm mím môi, muốn cười lại không dám cười ra tiếng.
Cô thanh thanh cổ họng,“Cái kia…… Tôi nghĩ anh nhất định chưa ăn cơm, hôm nay đến lượt tôi chuẩn bị bữa tối cho anh thật tốt, coi như là tôi hối lỗi với anh vậy.”
Âu Cánh Thần muốn bảo cô không cần làm, nhưng cô đã xoay người đi về phía phòng bếp, lại là một phát hiện khác làm cho anh kinh ngạc — cô sẽ xuống bếp?
Nhưng mà không biết vì sao, khóe môi anh lại cong lên,nổi lên một cái mỉm cười hình cung……