Âu Cánh Thần nghe không nổi nữa, người phụ nữ này cư nhiên còn có lá gan trách không khí trong nhà không tốt? Anh nắm lấy cằm cô, ngăn lại những lý luận vô nghĩa hết bài này đến bài khác của cô.
“Angel, không cần dạy tôi, bởi vì bất luận đứng ở góc độ nào mà nhìn, cô cũng không có tư cách này.”
“Tôi lặp lại một lần nữa, không được gọi tôi Angel.” Cằm Thu Thủy Tâm bị niết khiến cho đau, nhưng cô vẫn cố nén đau không sợ hãi mà nhìn lại anh,“Hơn nữa tôi cảm thấy, có thể khiêm tốn nhận ý kiến đề suất của người khác, nhân tài như vậy mới đáng giá để người khác tôn trọng, anh chốc lát lại hung dữ với tôi, chốc lát lại rống tôi, rốt cuộc có tôn trọng qua cảm thụ của tôi hay không?”
“Nha?” Mặt anh để sát vào cô, tà ác cười cười,“Tôn trọng cô? Nói cho tôi biết cô có tài đức gì?”
“Chỉ bằng…… bằng tôi là vợ anh!”
Anh lạnh lùng xuy một tiếng,“ Danh hiệu ‘Vợ’ này đối với tôi không có nửa điểm ý nghĩa, nhất là cái dạng phụ nữ chỉ biết tiêu tiền của chồng, căn bản không đặt việc của gia đình ở trong mắt, tôi lại càng không cần nói tới hai chữ tôn trọng với người đó.”
“Anh đừng khinh người!” Cô tức giận đến dùng sức đẩy anh một cái,“Anh dám nói từ nhỏ đến lớn anh vĩnh viễn đều là hoàn mỹ sao? Xem tính cách của anh mà nói, tính tình không ổn định, vui buồn thất thường, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn chính là một bộ duy ngã độc tôn(độc tài) !”
“Cho nên thế nào?” Âu Cánh Thần từng bước tới gần cô,“Cô muốn biểu đạt cái gì?”
Giọng anh thấp mê mà thâm trầm, cảm giác cùng giọng trước đó rống cô hoàn toàn không giống nhau…… Trời ơi, anh ta dựa vào rất gần…… Cô theo bản năng mà hơi hơi ngửa thân mình ra sau,“Tôi…… Tôi…… Tôi chỉ là muốn nói với anh, Trên…… Trên đời này, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên**……”
** nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời này còn có trời khác.
“Hay cho câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!”
Anh lộ ra một chút châm biếm,“Như vậy Thu Thủy Tâm tiểu thư, xuất ra bản lĩnh của cô để tôi nhìn thấy đi?”
“Anh……Anh muốn nhìn cái gì?” Cô nuốt nuốt nước miếng nói, sao cô lại có một loại cảm giác sắp hôn mê thế này?
Âu Cánh Thần thuận tay cầm bức vẽ trên giá, liếc mắt nhìn “Điệp luyến giai nhân”,“Không phải cô luôn miệng nói mình đối với thiết kế cũng rất có tài năng trời cho sao? Hãy cho tôi xem ‘Nhân ngoại nhân’ này có cao kiến gì đi.”