Chương 2: Đưa Đẩy

Chương 2 : Đưa Đẩy

“ oe …oe…”

“ công tử xin đừng khóc nữa , người cứ khóc thế này thì chúng ta bị phát hiện mất “

Tiếng khóc cùng tiếng hối thúc từ một đứa bé đang quấn khăn đang lăn lỏi trong bụi rậm .

Trong khu rừng đêm khuya vắng vẻ , chỉ có tiếng kêu của các loài bò sát càng khiến cho tâm trạng tiểu nha đầu ngày càng lâm vào tuyệt vọng .

Nàng nghe theo di nguyện cuối cùng của phu nhân trước lúc chết phải chăm sóc cho đứa bé trong lòng này .

Nàng bản thân yếu ớt chỉ biết chạy và chạy cho thật xa , từ đầu đến cuối nàng vẫn chạy như vậy , mặc kệ cho thân thể của mình va quẹt đến rớm máu , màu áo không biết lúc nào cũng đã chuyển sang đỏ thẵm .

Nàng mệt mỏi , sợ hãi , nàng muốn gục ngã nhưng dường như tiếng khóc của đứa bé đã và đang tiếp thêm một phần sức mạnh cho nàng .

“ khặc khặc”

Đột nhiên có tiếng cười man rợn cất lên .

Nha đầu quay lại nhìn lấy một kẻ trùm đen từ đầu đến chân , trên tay còn mang theo một thanh đao dính đầy máu tươi , kẻ này không ngừng di chuyển về phía nàng mang theo một vẻ mặt mang rợn - hắn muốn chơi đùa để giết nàng sao .

Khi kẻ lạ mặt định vung đao chém đến , nhưng nàng dù liều chết cũng muốn bảo vệ đứa bé trong lòng - nàng quay lưng về phía tên sát nhân máu lạnh hòng dùng tấm lưng mình đỡ một đao .

Cho dù nàng có dễ dàng chết đi thì cũng đã tận duyên nghĩa với người kia rồi .

Đùng…

“ hự “

Đúng lúc này , một tia sét đánh đến xoẹt ngang qua thanh đao của tên sát thủ - thanh đao bật ra sau găm thẳng vào gốc cây gần đó .

Tiếp túc , lại một tia sét xoẹt qua - xuyên ngang người - sau đó … và không còn sau đó nữa .

Tên sát thủ chưa kịp chào các bà đã vĩnh biệt các cụ ông…

Một nam tử tiến đến , vỗ vỗ bả vai của tiểu nha đầu …

Tiểu nha đầu trong lúc hoảng sợ , không biết đâu là địch , đâu là ta . Chỉ khi thấy được bản thân vậy mà chưa chết - một ý nghĩ sinh tồn trong đầu hiện lên .

Nàng ôm thật chặt đứa bé vào lòng rồi lại lao nhanh về phía trước .

Nam tử vẫn đứng nhìn , cảm thương trước ý chí của nha đầu mà thở dài - sau đó nhẹ nhàng đi theo .

Đi mãi đến ngọn một con thác , từ đỉnh thác nhìn xuống là trùng trùng sóng lớn . Tiểu nha đầu thực sự gục xuống trong tuyệt vọng .

Nàng chỉ là người phàm , không thể vượt qua những nơi nguy hiểm như vậy một cách dễ dàng , huống hồ thân thể , sức lực nàng dường như đã kiệt quệ .

Lưc này nàng nhìn thấy nam tử kia đã đi đến gần mình , nàng định mở miệng hỏi hắn muốn làm gì nhưng nàng nhìn thấy hắn vậy mà đang nhìn về phương hướng đối diện .

Lúc này đây , bầu không khí tĩnh lặng , chỉ còn tiếng gió , tiếng thác đổ và tiếng khóc sợ hãi của đứa bé .

“ ngươi là ai ?”

Nam tử nhìn về một mảng tối tăm trước mặt , giọng điệu có vẻ gấp gáp tra hỏi .

Một bóng người với áo choàng đen dần hiện ra , một ánh mặt không chút cảm xúc nhìn về phía đứa bé đang khóc .

Kẻ lạ mặt cũng không nói nhiều mà lao người về phía nha đầu kia như muốn cướp đứa bé từ tay nàng .

Nam tử muốn ngăn cản nhưng nhận thấy bản thân đã bị đối phương tác động làm cho bất động từ khi nào không hay .

Hắn muốn kháng cự nhưng lại không có cách nào khác , mặc cho đối phương kia thoải mái tiến đến gần đứa bé .

Nha đầu ngước mắt nhìn kẻ lạ mặt kia , giây phút này đây nàng đã không còn một chút sức lực nào , đôi mắt chỉ kịp nhìn thấy thấp thoáng khuôn mặt kẻ kia rồi dần khép lại

Nàng vô thức nhớ lại những điều trước đây .

Nàng nhớ đã không biết từ khi nào , nàng - một đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi giữa chốn phố xá sầm uất , nàng khi đó chỉ là một đứa bé đứng khóc trong sự lạnh nhạt của mọi người .

Rồi từ đâu đi đến một vị nữ nhân xinh đẹp , phúc hậu , ánh mắt đang ngấn lệ của nàng nhìn lấy dung nhan của người kia .

Người kia đến cạnh nàng ân cần hỏi han , sau đó còn đưa nàng về sống chung dưới một mái nhà .

Nàng là Cao phu nhân , là mẹ của đứa bé nàng đang ra sức bảo vệ . Suốt những năm tháng ở đây , nàng được học hành , được sống trong bầu không khí hạnh phúc nhất đời .

Sự lương thiện , nhân hoà của vị phu nhân kia đã cảm hoá tất cả - không chỉ nàng mà còn có tất cả người nơi đây .

Chẳng biết sự lương thiện ấy đã gây nên thù ghét cho ai mà luôn có kẻ đến phủ gây chuyện .

Tiếc rằng , không những phu nhân là người có tấm lòng ra - nàng còn là một người văn võ song toàn , mỗi lần như vậy đều cường thế đẩy lùi kẻ thù .

Tưởng chừng lần này cũng sẽ an ổn như vậy - ngờ đâu kẻ thù lợi dụng lúc phu nhân mới hạ sinh đứa con đầu lòng mà ám sát .

Kết cục tất cả mọi người đều vong mạng .

Trở lại với hiện tại , kẻ lạ mặt ôm lấy đứa bé từ tay tiểu nha đầu , một ngón tay khẽ chạm vào thân thể nàng làm cho các vết thương nhanh chóng khép lại .

Mãi đến khi nhìn thấy sắc mặt nha đầu đã lấy lại sự dễ chịu thì hắn mới đứng lên .

Hắn quay đầu nhìn về phía nam tử vẫn kháng cự kia mà nói .

“ Tuần Phong à - đứa bé này có duyên với ta - ngươi về đi - nha đầu này giao cho người…”

Sau đó thân thể biến mất một cách thần bí .

Nam tử được gọi là Tuần Phong sau khi được cởi bỏ cấm chế trên người mình liền thấy rất dễ chịu , mặc dù bị đối phương áp đảo nhưng hắn nhìn thấy đối phương là không có ác ý nên cũng không đuổi theo .

Cuối mặt nhìn thấy tiểu nha đầu vẫn đang nằm dưới đất , Tuần Phong nhẹ tay thu nàng mà quay về .

Chúc mọi người buổi chiều vui vẻ !!!