Chương 886: Yêu nữ Vệ Hạnh Nhi

Mộc Cao Kỳ chạy trối chết, không dám ở lại thêm.

- Sư đệ, con khỉ nhỏ Mộc Cao Kỳ này xem ra đã triệt để phục đệ rồi.

Lăng Bích Nhi nhìn thấy Mộc Cao Kỳ như vậy cũng mỉm cười, cảm thấy tình cảm giữa các đệ tử trong cùng tông môn nên ấm áp như vậy mới đúng.

- Bích Nhi sư tỷ, mời ngồi.

Lăng Bích Nhi khẽ gật đầu, lại nói:

- Chúc mừng sư đệ, quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn xem ra đã sớm nằm trong túi sư đệ rồi.

Giang Trần cũng không nói gì, hắn chỉ cười gật đầu:

- Cung chủ và Vân Niết trưởng lão đã ra lệnh phải nắm được quán quân, ngôi vị quan quân này ta không dám không lấy a.

Lăng Bích Nhi nhìn thấy hắn ra vẻ nghiêm trang như vậy, tâm tình trở nên thoải mái hơn. Chỉ cần ở bên cạnh Giang Trần, dường như trên người hắn có ma lực vô tận, bất luận là chuyện không có khả năng gì, vào tay hắn đều sẽ biến thành chuyện có khả năng.

Trải qua mấy lần tâm lý rung động, đối với Giang Trần, lòng tin của Lăng Bích Nhi đã tăng lên rất nhiều.

Có lẽ Mê Thần chướng tra tấn phụ thân nàng vài chục năm, vào tay Giang Trần sư đệ có lẽ sẽ thực sự được giải quyết. Nghĩ tới đây, Lăng Bích Nhi có cảm giác muốn khóc.

Mà hình tượng của Giang Trần trong tâm tư nàng cũng ngày càng cao lớn, càng ngày càng rõ ràng. Từ ngày tới đêm, trong lúc lơ đãng đột nhiên xuất hiện trong lòng nàng.

Hai người nhìn nhau, nhìn ánh mắt thong dong, trong suốt của Giang Trần, Lăng Bích Nhi không biết tại sao lại cảm thấy có chút chột dạ. Lần này nàng tới đây kỳ thực cũng không có chuyện gì là đặc biệt, nàng chỉ thuần túy muốn tới gặp Giang Trần mà thôi. Thuận tiện chúc mừng Giang Trần một chút.

Ngay lúc này bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm mềm mại:

- Giang Trần sư huynh, tiểu muội Vệ Hạnh Nhi mạo muội tới bái phỏng.

Vệ Hạnh Nhi?

Trong đầu Giang Trần lập tức hiện ra một khuôn mặt vũ mị.

Vệ Hạnh Nhi kia trời sinh mị cốt, toàn thân cao thấp đều toát ra một vẻ mị hoặc tự nhiên. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khiến cho người ta có một loại cảm giác mị hoặc mười phần.

Nghe Vệ Hạnh Nhi tự báo tên tuổi, nét mặt đang thoải mái của Lăng Bích Nhi đột nhiên cau có lại, hiển đối với người có tên này cũng không phải quá yêu thích.

- Bích Nhi sư tỷ, tỷ có thể nhận ra nữ nhân này hay sao?

Giang Trần thấp giọng hỏi.

Lăng Bích Nhi trầm mặc một lát mới nói:

- Không, nhưng mà sau lưng có không ít lời ong tiếng ve. Sư đệ phải đề phòng nữ nhân này.

Trên thực tế Vệ Hạnh Nhi ở Vạn Tượng Cương Vực này cũng có danh tiếng không nhỏ, được người ta gọi là yêu nữ.

Đẹp như hoa đào, tâm như rắn rết.

Cánh cửa mở ra, Vệ Hạnh Nhi kia đang nghiêng người tựa vào khung cửa, trên mặt nở nụ cười vũ mị. Hai mắt lưu chuyển, giống như là nước chảy.

Vòng eo nhỏ nhắn phía dưới càng khiến nàng thêm thướt tha, phong tình vạn chủng.

Nữ nhân này mặc kệ đứng ở góc độ nào nhìn vào, dáng người đều có thể nói là hoàn mỹ. Hơn nữa thêm khuôn mặt diễm lệ, quả thực là một vưu vật hiếm có.

Nhưng mà đôi mắt xinh đẹp kia sau khi nhìn thấy Lăng Bích Nhi sau lưng Giang Trần lại lập tức phát lạnh, mị hoặc toàn thân giống như đột nhiên biến mất trên người nàng.

Mà lại chuyển biến thành một loại chiến ý giống như là kỳ phùng địch thủ gặp nhau.

Giống như trên người Lăng Bích Nhi này có một loại khí chất khiến cho Vệ Hạnh Nhi không thể không sinh ra địch ý.

- Chậc chậc, không thể tưởng tượng được băng sơn mỹ nhân của Vạn Tượng Cương Vực lại trốn ở nơi này. Lăng Bích Nhi, đừng có bảo ta là xuân tâm nảy mầm trong lòng ngươi nha.

Lăng Bích Nhi dường như cũng biết rõ Vệ Hạnh Nhi điên cuồng ra sao, nàng chỉ lạnh nhạt nói một câu:

- Không thể nói lý.

Nói xong nàng cũng không thèm nhìn Vệ Hạnh Nhi, cũng không quan tâm tới chiến ý bàng bạc của nàng ta mà chỉ nói với Giang Trần:

- Sư đệ, ta về trước, đệ cẩn thận.

Hai hàng lông mi lá liễu của Vệ Hạnh Nhi cau lại, nói:

- Lăng Bích Nhi, ngươi có ý gì?

Lăng Bích Nhi căn bản không thèm để ý tới nàng ta mà đi ra ngoài, nhẹ nhàng rời đi.

Vệ Hạnh Nhi vừa tức vừa vội, nàng đối với loại khí chất cao ngạo của Lăng Bích Nhi cảm thấy thế nào cũng không vừa mắt. Nàng cảm thấy, cảm giác Lăng Bích Nhi này đang cố ý làm ra vẻ. dựa vào loại khí chất cao thâm này mà hấp dẫn ánh mắt của những nam nhân khác.

Mà hết lần này tới lần khác những nam nhân kia tuy rằng bị coi thường thế nhưng đều tranh nhau muốn tới gần Lăng Bích Nhi.

Vệ Hạnh Nhi tuy rằng cũng được nam nhân ưa thích, thế nhưng đa số người là ưa thích tính phóng đãng của nàng. Nói không dễ nghe một chút đều là muốn chiếm chút tiện nghi từ trên người nàng

Thậm chí người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực đều nói một câu quen thuộc.

Muốn nữ thần thì tìm Lăng Bích Nhi, muốn nuôi dưỡng thì tìm Lăng Huệ Nhi, nếu như trên giường thì tìm Vệ Hạnh Nhi.

Thanh danh của Vệ Hạnh Nhi ở bên ngoài, trên thực tế cũng chưa có bất kỳ nam nhân nào có thể động vào thân thể nàng. Thế nhưng danh tiếng và nhân khí của nàng ở bên ngoài hoàn toàn không cùng một cấp bậc như Lăng Bích Nhi.

Nàng ghen ghét cũng được, phẫn nộ cũng được. Đều khó mà cải biến được sự thực này.

Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao khi nàng nhìn thấy Lăng Bích Nhi lại tràn ngập chiến ý như vậy.

Nhìn thấy Lăng Bích Nhi rời khỏi, Vệ Hạnh Nhi lại nở nụ cười xinh đẹp:

- Giang Trần, có hứng thú trò chuyện vài câu hay không?

- Trò chuyện về cái gì?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, hắn cũng không định cự tuyệt ngàn dặm.

- Ngươi muốn trò chuyện về cái gì?

Vẻ mặt của Vệ Hạnh Nhi ẩn chứa xuân tình, trong lời nói có mang theo vài phần mập mờ.

Giang Trần nhún nhún vai, nói:

- Vệ tiểu thư tới tìm tại hạ, lại hỏi ta muốn trò chuyện về cái gì, đây quả thực là câu hỏi khó với ta a.

Vệ Hạnh Nhi cười khanh khách một tiếng nói:

- Đừng nghiêm túc như vậy mà.

Giang Trần tùy ý cười, nhưng cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Nữ nhân này trời sinh mị cốt, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều toát lên vẻ mị hoặc. Nếu như không pải Giang Trần tu luyện tâm vững như bàn thạch, tâm chí vững chắc, chỉ sợ căn bản khó có thể chống đỡ được loại mị hoặc mười phần này.

Tại sao hắn lại không thể cảm nhận được Vệ Hạnh Nhi này rõ ràng đang có ý câu dẫn hắn.

- Giang Trần, luận tuổi tác, Hạnh Nhi có khả năng lớn hơn ngươi hai tuổi. Ngươi có thể gọi ta là Hạnh Nhi tỷ. Ngươi biết không. Lần này trước đan đấu Huyễn Ba sơn, Hạnh Nhi từng thề, nếu có một nam nhân này có thể vượt qua ta trên đan đấu, Vệ Hạnh Nhi ta nguyện lấy thân báo đáp. Cùng hắn kết làm đạo lữ.

Thanh âm của Vệ Hạnh Nhi mềm mại, vô lực, mỗi một câu một chữ đều có một loại khí chất mị hoặc. Giống như mỗi một câu mỗi một chữ đều khiến cho trong lòng đối phương tê dại.

Hơn nữa trong lúc nàng nói chuyện, thân thể hơi nghiêng về phía trước, một mùi hương thơm ngát lan tràn. Bởi vì nàng nghiêng về phía trước, cho nên xuân quang trước ngực như ẩn như hiện, khe rãnh hiện ra.