Chương 752: Chó ngoan không cản đường 2

Hắn có không ít tài nguyên, từ Bảo Thụ Tông lấy được, còn có từ viễn cổ Bí Cảnh lấy được.

Mặc dù tài nguyên nhiều, nhưng mà nhiều người dùng, đúng là vẫn còn có chút giật gấu vá vai.

Hơn nữa mấy trăm con Kim Dực Kiếm Điểu, Giang Trần một mực mang theo, cái này chẳng khác nào nuôi mấy trăm cường giả Tiên cảnh, sức ăn đồng dạng kinh người.

- Không thể tưởng được, Giang Trần ta cũng phải vì sinh kế mà sầu muộn.

Tài nguyên của Đan Càn Cung, hơn xa Bảo Thụ Tông gấp 10 lần.

Thế nhưng mà tài nguyên phân đến tay Giang Trần, muốn cung cấp nhiều người sử dụng như vậy, hiển nhiên là không đủ.

Câu Ngọc và bọn người Tiết Đồng là tùy tùng, tùy tùng không phải đệ tử chính thức, là không có phân phối tài nguyên.

- Kiếm tiền, còn phải kiếm tiền a.

Kiếm tiền đối với Giang Trần mà nói, kỳ thật không khó. Nhất là ở Đan Càn Cung, càng không làm khó được hắn.

Giang Trần quyết định, vẫn là từ đan dược ra tay.

Ngân Nguyệt Yêu Viên, Phệ Kim Thử Vương, Kim Dực Kiếm Điểu, cả đám đều gào khóc đòi ăn, chờ tiến hóa huyết mạch. Nếu như tài nguyên theo không kịp, thực lực của chúng cũng sẽ theo không kịp.

Giang Trần nhớ rõ, muốn đạt được tài nguyên của Đan Càn Cung, ngoại trừ tông môn thống nhất phân phối ra, còn có thể thông qua nhận nhiệm vụ tông môn, đạt được tài nguyên ban thưởng, cũng có thể ra ngoài lịch lãm rèn luyện, đạt được tài nguyên.

- Xem ra, ta phải đi xem có nhiệm vụ tông môn gì không.

Vừa vào Đan Càn Cung, có rất nhiều địa phương cũng cần quen thuộc. Như vậy mới có thể dung nhập vào sinh hoạt tông môn nhanh hơn.

Giang Trần ngồi xếp bằng, minh tưởng chốc lát, từ trí nhớ kiếp trước, vơ vét ra mấy đan phương, đều là một ít đan phương áp dụng ở Nguyên cảnh.

Những đan phương này, đều là Thượng Cổ đan phương.

- Thu thập tài nguyên, luyện chế đan dược, tăng thực lực lên.

Đây là sự tình bức thiết nhất hiện tại của Giang Trần.

Nhìn đồng hồ, Câu Ngọc ly khai cũng có một hai canh giờ rồi, lẽ ra đi chỗ Diệp Trọng Lâu, thời gian qua lại không nhiều như vậy a.

Thế nhưng mà đến lúc này, Câu Ngọc còn chưa trở lại.

Đang trong suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, Hoàng Nhi xuất hiện ở cửa ra vào của Giang Trần.

- Giang công tử, Câu Ngọc tỷ tỷ ly khai lâu như vậy. Nàng chưa quen cuộc sống nơi đây, Hoàng Nhi có chút bận tâm.

Trong khoảng thời gian này, Hoàng Nhi cùng Câu Ngọc thành lập lên tình cảm tỷ muội cực kỳ thâm hậu.

Nàng nói rất ăn ý với Giang Trần rồi.

- Ân, ta cũng đang suy nghĩ việc này. Bất quá đây là Đan Càn Cung, có lẽ không xảy ra chuyện gì a.

Mặc dù nói như thế, nhưng Giang Trần không có lãnh đạm. Câu Ngọc là tùy tùng của hắn, một mực tận chức tận trách, Giang Trần đối với nàng là phi thường thưởng thức.

Nghe nói Câu Ngọc chưa trở về, tùy tùng khác cũng sốt ruột, đi theo Giang Trần ra ngoài tìm.

Còn chưa đi đến cửa vào của Đan Hà Cốc, liền nghe ở lối vào truyền đến thanh âm quát lớn của Câu Ngọc.

- Làm càn, các ngươi dựa vào cái gì không cho ta vào?

Câu Ngọc chống lấy bờ eo thon, xinh đẹp mà không mất nhanh nhẹn dũng mãnh, cùng thủ vệ ở lối vào tranh cãi với nhau.

- Đan Hà Cốc là khu cư trú của thiên tài hạch tâm, ngươi không có bằng chứng, tự nhiên không thể tiến vào.

- Bịa đặt lung tung, ta vừa mới từ nơi này đi ra, hiện tại không thể tiến vào? Ta xem các ngươi là cố ý làm khó dễ.

Câu Ngọc cũng khó thở.

- Hắc hắc, coi như là cố ý làm khó dễ. Thì tính sao? Có thân phận lệnh bài của đệ tử hạch tâm, ngươi ra vào tùy tiện. Không có, cách ra xa một chút.

- Tùy tùng của Đệ tử hạch tâm, không phải là người sao? Không thể tiến vào? Những tùy tùng kia, sao bọn hắn có thể tùy tiện ra vào?

Câu Ngọc chỉ những tùy tùng ra ra vào vào kia hỏi.

- Ngươi cùng người ta so cái gì? Chủ tử của ngươi là ai? Ngươi là cái tu vi gì? Chỉ là Địa Linh cảnh, đan đồng làm việc lặt vặt ở Đan Hà Cốc còn cao hơn ngươi. Ngươi ở nơi này ra ra vào vào, đây là khinh nhờn Đan Hà Cốc.

- Đúng, Thiên Linh cảnh cũng không tới, có chút tự mình hiểu lấy đi?

- Tốt rồi, xéo đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.

Những thủ vệ kia, cả đám hung thần ác sát, khẩu khí bất thiện.

- Chậc chậc, ta ngược lại muốn nhìn, các ngươi không khách khí như thế nào?

Thanh âm của Giang Trần lạnh lùng truyền đến.

- Câu Ngọc, ngươi tiến đến.

Trong giọng nói của Giang Trần có một cỗ uy nghiêm, để cho người chân thật đáng tin.

Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần quét qua, đảo qua trước mặt đám thủ vệ:

- Ai động nửa sợi lông của nàng, ta sẽ đưa người đó đi đầu thai.

Giang Trần hiển nhiên không phải nói giỡn.

Bởi vì cái gọi là chó ngoan không cản đường, những thủ vệ này, ngăn cản Câu Ngọc ở bên ngoài, nhất định là có nhằm vào.

Mà người nhằm vào, dĩ nhiên là Giang Trần hắn.

Nếu không, dùng thân phận địa vị của Câu Ngọc, lại là đại mỹ nữ, những thủ vệ này không cần phải, cũng không có bất kỳ động cơ gì làm khó dễ nàng.

Sau khi tu luyện Tà Ác Kim Nhãn, ánh mắt của Giang Trần càng có một loại uy nghiêm, ánh mắt chớp động tầm đó, có một loại Thiên Uy lẫm lẫm, làm cho những thủ vệ kia chân tay luống cuống, phảng phất như linh hồn bị giam cầm, động cũng không dám động thoáng một phát.

Câu Ngọc hừ nhẹ một tiếng, thoải mái đi đến.

- Thiếu chủ, đã đưa đồ vật đến trong tay lão gia tử, lão gia tử thập phần cảm tạ.

Giang Trần khoát tay chặn lại, nhìn chằm chằm vào những thủ vệ kia, ngữ khí đạm mạc:

- Mở ánh mắt của các ngươi ra nhìn tinh tường, những người này đều là tùy tùng của ta. Về sau ra ra vào vào nơi này, ai làm khó dễ bọn hắn, là khiêu chiến Giang Trần ta. Loại sự tình này, có thể một không thể hai, nếu như có lần sau, ta không ngại giết mấy người làm gương cho các ngươi.

Những thủ vệ này, cấp độ đều không tính cao, bằng không thì cũng không ở chỗ này canh cổng cho đệ tử hạch tâm. Đại đa số đều là Thiên Linh cảnh, hoặc là Linh Vương, tương đương với tiêu chuẩn tùy tùng của đệ tử hạch tâm.

Phàm là tiến nhập Nguyên cảnh, ở Đan Càn Cung, đều có tư cách đạt được một chỗ cắm dùi ở Đan Hà Cốc.

Mà trước khi tiến vào Nguyên cảnh, cũng chỉ có thể làm tùy tùng cho người, hoặc làm các loại nhiệm vụ, đến kiếm lấy tài nguyên.

Cho nên, trong những tông môn của Vạn Tượng Cương Vực, Nguyên cảnh là một đường ranh giới.

Đột phá Nguyên cảnh, là bước vào Quang Minh Đại Đạo.

Trước Nguyên cảnh, chỉ có thể làm khổ sai.

Một khi Võ Giả đột phá Nguyên cảnh, chẳng khác nào cá chép nhảy Long Môn.

Đương nhiên, đệ tử dưới Nguyên cảnh không kém mười vạn, nhưng có thể đột phá, cũng chỉ mấy ngàn.

Nhìn Đan Hà Cốc này liền biết rõ, mặc dù là Tứ phẩm tông môn như Đan Càn Cung, trẻ tuổi có thể đột phá Nguyên cảnh, kỳ thật cũng là ngàn dặm chọn một.

Giang Trần là đệ tử hạch tâm, dù tư lịch lại cạn, đó cũng là đệ tử hạch tâm, thân phận còn ở đó.

Hắn thật muốn đại khai sát giới, tìm cái cớ giết mấy thủ vệ, đạo lý giảng ở đâu đều nói thông. Đệ tử bị giết, chỉ có thể tự nhận không may.