Chương 748: Giang Trần không ăn ra oai phủ đầu 1

Cho nên, chứng kiến Giang Trần mang nhóm tùy tùng này, vẻ mặt của các thủ vệ ở Đan Hà cốc đều cười khổ cùng kinh ngạc, cảm thấy có chút thú vị.

Tính cách của Câu Ngọc tùy tiện, nhưng vẫn cảm giác được, tu vi của bọn hắn, tựa hồ khiến Giang Trần mất thể diện.

Ngược lại Giang Trần vô cùng bình tĩnh, chênh lệch, đây chẳng qua là tạm thời. Đơn giản là người nơi này xuất thân tốt, lấy được tài nguyên của Đan Càn Cung mà thôi.

Nếu như bọn người Câu Ngọc và Tiết Đồng xuất thân ở nơi đây, dù không làm được đệ tử hạch tâm, trộn lẫn cái Nội Môn Đệ Tử vẫn là có hi vọng.

Sau khi Câu Ngọc ăn một trái Xan Hà Thanh Quả, tu vi liên tục tăng lên, đã là Địa Linh cảnh đỉnh phong. Nhưng mà tu vi này, ở trong đám tùy tùng của đệ tử hạch tâm, cũng không đủ xem.

Ven đường xuất hiện một ít người ăn mặc quần áo và trang sức tùy tùng, cả đám ít nhất cũng là Thiên Linh cảnh.

Những người này, chứng kiến bọn người Câu Ngọc, trên mặt đều là giễu cợt.

Có chút thậm chí nói thầm:

- Đây là a miêu a cẩu nơi nào đến? Lúc nào tiêu chuẩn của Đan Hà cốc thấp như vậy?

- Đúng vậy a, Đan Hà cốc là khu vực của đệ tử hạch tâm, người ngay cả làm việc lặt vặt cũng không có tư cách, sao có thể đi vào?

- Thôi đi... Loại mặt hàng này, cũng xứng tiến vào Đan Hà cốc? Sớm muộn gì sẽ bị người oanh ra.

Những nói thầm này, tuy không lớn, nhưng vừa đủ để cho bọn người Giang Trần nghe được.

Ánh mắt của Giang Trần phát lạnh, bắn về phía những người kia.

Đối mặt Nguyên cảnh uy áp của Giang Trần, những tùy tùng này đều không dám lỗ mãng, co đầu, xám xịt rời đi.

Hiển nhiên, nói lời ong tiếng ve với bọn người Câu Ngọc, bọn hắn không có áp lực gì.

Nhưng ở trước mặt Giang Trần, bọn hắn lại không dám giương oai.

Vạn nhất bị Giang Trần đánh một trận, bọn hắn cũng không có địa phương nói rõ lí lẽ. Tuy chủ tử của mình có thể ra mặt đòi lại thể diện, thế nhưng một trận đánh lại khổ sở uổng phí, không có lợi a

Câu Ngọc có chút buồn khổ:

- Thiếu chủ, chúng ta khiến ngươi mất thể diện a.

Giang Trần cười tiêu sái:

- Cái này gọi là mắt chó xem người thấp. Bọn hắn cả đời cũng chỉ như vậy mà thôi. So đo với loại người tầm nhìn hạn hẹp này, đáng giá sao?

Hoàng Nhi cũng nhẹ nhàng kéo tay Câu Ngọc:

- Câu Ngọc tỷ tỷ, những người này ngoài miệng không tích đức, không có tâm võ đạo. Giang công tử nói rất đúng, không cần phải so đo với bọn họ. Ta tin tưởng qua vài năm, Câu Ngọc tỷ tỷ có thể vượt xa bọn hắn.

Hoàng Nhi vĩnh viễn là khéo hiểu lòng người như vậy, mỗi tiếng nói cử động của nàng, sẽ cho người một loại cảm giác như tắm gió xuân.

Tuy Câu Ngọc khổ sở, nhưng nghe được lời này của Hoàng Nhi, trong nội tâm thoáng cái tốt hơn rất nhiều.

Nắm chặt bàn tay của Hoàng Nhi, trong mắt bắn ra vẻ kiên nghị:

- Hoàng Nhi muội muội nói rất đúng, Câu Ngọc ta sao có thể chịu thua loại người này? Bọn hắn bất quá là xuất thân tốt hơn ta một ít, qua vài năm, ta nhất định cho bọn hắn nhìn lên.

Nàng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, bị người xem thường, để cho tâm tự ái của nàng nhận lấy kích thích nghiêm trọng.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười:

- Đúng, là như thế, Câu Ngọc tỷ tỷ cực kì thông minh, nhất định sẽ được.

Câu Ngọc cũng cười nói:

- Ta nhìn ngươi mới là cực kì thông minh đây này, nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ thích ngươi.

- Đáng tiếc Câu Ngọc tỷ tỷ không phải nam nhi.

Khi nói giỡn, tâm tình của Câu Ngọc đã tốt lên. Một đoàn người đi tới động phủ của Giang Trần.

Đan Hà cốc cực kỳ rộng lớn, mỗi một động phủ tầm đó, cách nhau đều rất xa, lẫn nhau có không gian tư nhân sung túc, miễn bị người khác quấy rầy.

Luận địa thế, động phủ của Giang Trần không coi là tốt nhất. Thậm chí ở Đan Hà cốc, cấp bậc xem như tương đối thấp rồi.

Bởi vì Giang Trần chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, hiện tại còn không có tư cách đạt được động phủ cao cấp hơn.

Bất quá mặc dù là động phủ cấp bậc tương đối thấp, cũng vượt xa động phủ của Bảo Thụ Tông.

Vừa vào cửa, bọn người Câu Ngọc đều cao hứng bừng bừng, quét sạch phiền muộn trước kia.

Cái động phủ biệt viện này, thiết kế thập phần đại khí, khu tu luyện, khu sinh hoạt, khu nghỉ ngơi, khu tiếp khách, luyện đan thất, luyện khí thất,... Vậy mà đầy đủ mọi thứ.

Đừng nói chỉ có mấy tùy tùng, dù nhiều hơn hai mươi người nữa, cũng có thể ở vô cùng thích ý.

- Hoàng Nhi muội muội, ngươi xem Dược Viên này, về sau ngươi trồng hoa hoa thảo thảo, lại có không gian thi triển rồi.

Câu Ngọc cũng vô cùng hưng phấn.

Hoàng Nhi khẽ mỉm cười, dạo bước mà đi, rong chơi ở chung quanh động phủ.

Tương lai một thời gian ngắn, mình sẽ ở chỗ này rồi.

Sau khi dàn xếp tốt, Giang Trần đang cùng mọi người tự thoại, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói:

- Giang Trần sư huynh, chủ nhân nhà ta Ngôn Hồng Đồ sư huynh gọi ngươi qua nói chuyện.

Thanh âm này, là của một gã tùy tùng.

Giang Trần đi ra ngoài động phủ, là một Võ Giả cấp bậc Linh Vương, ăn mặc quần áo và trang sức tùy tùng.

Người này nhìn Giang Trần, tuy trên thần thái kính cẩn, nhưng ẩn ẩn có một loại kiêu căng, hiển nhiên đối với Giang Trần mới vừa gia nhập Đan Hà cốc, không phải quá tin phục.

- Ngôn Hồng Đồ sư huynh?

Giang Trần nhíu mày, mình vừa mới đến, liền gọi mình đi qua?

Theo đạo lý mà nói, dù muốn mời mình đi qua, cũng phải có chút lễ tiết, tùy tiện tìm một tùy tùng đến gọi, ở trong cử động này, rõ ràng có ý khinh thị, thậm chí có ý khiêu khích.

Vốn, nếu như Ngôn Hồng Đồ sư huynh này thực có hứng thú đối với người mới tới như hắn, hẳn là tới bái phỏng mình mới đúng. Dù sao mình vừa tới, cũng chưa quen cuộc sống nơi đây.

- Đúng, Hồng Đồ sư huynh, một trong các Chưởng Khống Giả của Lăng Vân khu Đan Hà cốc.

Tùy tùng Linh Vương này, trong khẩu khí lộ ra cảm giác tự hào nồng đậm.

Phảng phất, có thể làm tùy tùng cho Hồng Đồ sư huynh, là kiêu ngạo cùng vinh quang của hắn.

Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu:

- Nói cho ta biết địa chỉ, chờ ta rảnh, lại đi bái phỏng Ngôn sư huynh.

Tuy trong lòng Giang Trần không vui, nhưng cũng không có thoáng cái liền trở mặt.

- Cái gì gọi là có rảnh sẽ đi bái phỏng?

Tùy tùng kia ngây ngẩn cả người, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Trần.

- Giang Trần sư huynh, ngươi mới đến, không hiểu quy củ a? Tại Lăng Vân khu, Hồng Đồ sư huynh muốn gặp ai, đó là cất nhắc người đó. Ai nghe Hồng Đồ sư huynh triệu hoán, đều lập tức lên đường, sợ chậm một bước? Ngươi... Xác định đợi có rảnh mới đi? Để cho Hồng Đồ sư huynh đợi uổng công?

Lời này giống như cười mà không phải cười, mang theo một loại ý tứ kỳ quái.

Hiển nhiên là nói cho Giang Trần, đừng cho ngươi mặt mũi mà không biết xấu hổ, Hồng Đồ sư huynh gặp ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi. Ngươi còn dám lề mà lề mề?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta còn có việc, không tiễn.

Hắn không phải quả hồng mềm, lại càng không phải kẻ phụ hoạ. Ngôn Hồng Đồ ngươi kêu một tiếng, phải hấp tấp đi qua nghe ngươi nói?