Có lẽ bọn hắn không hưởng thụ đến Xan Hà Thần Quả, nhưng mà, Bảo Thụ Tông có quy củ của Bảo Thụ Tông. Đợi một thời gian, bọn hắn đạt đến tư cách kia, hoặc là tử tôn bọn hắn có đủ tư cách, tông môn tự nhiên sẽ trao tặng Xan Hà Thần Quả.
Xan Hà Bảo Thụ, cuối cùng là sở hữu chung của Bảo Thụ Tông.
Giang Trần ngồi ở dưới Xan Hà Bảo Thụ, cảm nhận đại thụ che trời, loại linh vật như Xan Hà Bảo Thụ, đều có linh thức của mình.
Tuy loại linh thức này chưa chắc sẽ kết thành Linh thể, nhưng nếu cẩn thận cảm ngộ, lại có thể ẩn ẩn hình thành một loại câu thông như có như không.
Giang Trần ăn qua một quả Xan Hà xích quả, trong huyết nhục, tựa hồ sáp nhập vào nhân tố của Xan Hà Bảo Thụ. Phảng phất huyết nhục tinh thần, bỗng nhiên tầm đó, cùng đại thụ che trời kia tạo thành một loại liên quan kỳ quái. Loại quan hệ này không giống huyết nhục tương liên, nhưng so với huyết nhục tương liên càng huyền ảo, càng vi diệu.
Lần này Thiên Diệp lão tổ diễn thuyết rất hay, nhưng không dao động được đạo tâm của Giang Trần, cũng không cách nào tẩy não hắn. Nhưng mà, tình cảm của Giang Trần, lại bất tri bất giác dung nhập vào Xan Hà Bảo Thụ.
Đương nhiên, đó cũng không phải bởi vì Thiên Diệp lão tổ nói, mà là Giang Trần minh tưởng, cùng Xan Hà Bảo Thụ loáng thoáng thành lập một chiếc cầu, một loại trao đổi.
Hơn nữa, loại trao đổi này, để cho hắn cảm thấy rất hưởng thụ, đối với tu luyện Tâm lực rất có ích lợi.
Thời gian, từng phút từng giây đi qua, Giang Trần khoanh chân mà ngồi, như lão tăng nhập định, tiến nhập một loại trạng thái huyễn hoặc khó hiểu.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, Giang Trần mở mắt ra, chỉ thấy Tinh Đấu đầy trời, ánh sao chi chít, dĩ nhiên đã là nửa đêm.
Mà những cao tầng Bảo Thụ Tông bên cạnh hắn, đã sớm không thấy bóng dáng.
- Ha ha, Giang Trần, ngươi rốt cục tỉnh lại.
Thanh âm của Thiên Diệp lão tổ, bỗng nhiên từ một bên khác của Xan Hà Bảo Thụ truyền đến, sau đó thân hình của Thiên Diệp lão tổ đi ra.
- Lão tổ.
Giang Trần đứng dậy hành lễ.
Thiên Diệp lão tổ khoát tay chặn lại:
- Giang Trần, từ nay về sau, ngươi gặp ta không cần hành lễ. Ngươi có tư cách này, mà lão tổ ta cũng không câu nệ tiểu tiết.
Giang Trần có thể cảm nhận được thành ý trong giọng nói của Thiên Diệp lão tổ, mỉm cười:
- Lão tổ, lần này ta ngồi xuống liền một ngày, khiến mọi người chê cười rồi.
- Ha ha ha.
Thiên Diệp lão tổ nghe vậy, lại cười ha hả, ngẩng đầu nhìn Hạo Nhiên Tinh Không, ung dung cười nói.
- Giang Trần, ngươi nói mình ngồi một ngày?
- Chẳng lẽ vượt qua một ngày?
Giang Trần kinh ngạc, hắn đắm chìm trong trạng thái kia, tựa như thần tiên bế quan, trong núi không nhận nguyệt, căn bản không biết đã qua bao lâu.
Thiên Diệp lão tổ duỗi ra ba ngón tay.
- Ba ngày?
Giang Trần có chút giật mình.
- Ba mươi ngày, vừa vặn một tháng. Lúc ngươi tiến vào thụ viên, đêm đó đúng là trăng khuyết ngày. Một tháng sau, hiện tại chỉ có ánh sao đầy trời, lại là một tháng thiếu ngày.
Ba mươi ngày.
Giang Trần cũng khó có thể tin, hắn hoàn toàn không thể tưởng được, mình vậy mà ngồi xuống ba mươi ngày. Nhưng cẩn thận tưởng tượng, liền bình thường trở lại.
Ba mươi ngày minh tưởng này, Giang Trần rõ ràng cảm giác được Tâm lực của mình tăng lên phi tốc, hơn nữa tâm tình rõ ràng bình thản hơn rất nhiều.
Các loại linh cảm ở phương diện Võ đạo, cũng liên tục không ngừng.
- Giang Trần, ngươi cùng Xan Hà Bảo Thụ này rất có duyên, nếu không, ngươi minh tưởng dưới tàng cây, quả quyết không có khả năng ngồi một tháng.
Thiên Diệp lão tổ đưa cho hắn một lệnh bài:
- Đây là lệnh bài xuất nhập Xan Hà Bảo Thụ viên, ngươi nắm giữ lệnh bài kia, tùy thời có thể tiến vào nơi đây tu luyện. Nhớ kỹ, không thể tiếp cận Xan Hà Thần Quả. Bởi vì, mỗi trái Xan Hà Thần Quả ở đây, đều có cấm chế cường đại bảo hộ. Nếu không giải trừ cấm chế, tùy tiện động Xan Hà Thần Quả, chắc chắn sẽ bị cấm chế công kích.
Tuy Xan Hà Thần Quả trân quý, nhưng Giang Trần tới giai đoạn hiện tại, lại không cần nữa rồi. Trừ khi Xan Hà Thần Quả có thể tiến giai ra tử quả.
- Lão tổ yên tâm, Giang Trần ta không phải người tham lam. Xan Hà Thần Quả, ta ăn qua một trái xích quả, trong tay lại có một trái thanh quả, quả quyết không có khả năng làm ra sự tình biển thủ.
Thiên Diệp lão tổ cười ha ha:
- Tốt, Giang Trần, lão phu quả nhiên không nhìn sai ngươi.
Một tháng minh tưởng, Giang Trần cũng thu hoạch rất lớn. Ly khai Xan Hà Bảo Thụ viên, Giang Trần về tới biệt viện của mình. Mấy tùy tùng cũng không có quá lo lắng.
Bọn hắn đều nghe nói Giang Trần tu luyện ở Xan Hà Bảo Thụ viên, nhìn thấy Giang Trần trở lại, mỗi một cái đều hưng phấn vô cùng.
Hiển nhiên, trong một tháng này, bọn hắn đã nghe quá nhiều tin tức anh hùng của Thiếu chủ. Thiên Tông kia đến không ai bì nổi, liên tiếp đánh bại cao thủ của ba đại tông môn, trong lúc nguy cấp, ngay cả mấy lão tổ cũng có chút thúc thủ vô sách, Giang Trần cường thế xuất quan, gậy ông đập lưng ông, một lần hành động phá hủy khí thế hung hăng càn quấy của đối phương, ngăn cơn sóng dữ.
Có thể nói, một tháng này, toàn bộ Bảo Thụ Tông từ trên xuống dưới, đều đang thảo luận lấy Giang Trần. Thảo luận lấy thực lực của thiên tài gần với hai đại lão tổ kia.
Trận chiến ấy, đã rất rõ ràng. Tông chủ Tạ Thiên Thụ cũng không địch lại Thiên Tông sứ giả Cổ Hùng, nhưng Cổ Hùng này, cuối cùng lại bị Giang Trần nhẹ nhõm nghiền áp.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ thực lực của Giang Trần, đã vô địch trong Tiên cảnh, đủ để nghiền áp hết thảy Võ Giả Tiên cảnh, là Linh Vương tuyệt đối.
- Sinh hoạt ở Bảo Thụ Tông, các ngươi đã thích ứng chưa?
Ánh mắt Giang Trần đảo qua bọn hắn.
Từ biểu lộ của những tùy tùng này đến xem, bọn hắn đối với sinh hoạt ở Bảo Thụ Tông, hiển nhiên đều phi thường hài lòng.
- Ân, cả đám đều không để cho ta thất vọng.
Giang Trần có chút ngoài ý muốn, một tháng trôi qua, Quách Tiến, Kiều thị huynh đệ, còn có Ôn Tử Kỳ, đều đột phá Tiên cảnh, thành Tiên cảnh cường giả chân chính.
Mà Tiết Đồng, đã đột phá đến Tiên cảnh tam trọng.
Câu Ngọc càng tiến bộ kinh người, tiến nhập Tiên cảnh tứ trọng, trở thành cường giả Địa Linh cảnh.
Bảo Thụ Tông hoàn cảnh ưu việt, hơn nữa tài nguyên phong phú, làm cho tu vi của bọn hắn đột nhiên tăng mạnh. Đương nhiên, đây hết thảy cùng Giang Trần trợ giúp là phân không ra.
Ngũ Long Khai Thiên Đan của Giang Trần, mang cho bọn hắn biến hóa phi thường rõ ràng. Chỉ là, lúc ở Thiên Quế Vương Quốc, do hoàn cảnh, bọn hắn tu luyện đều không thể tăng lên trên phạm vi lớn.
Hôm nay tiến vào tông môn, hoàn cảnh ưu việt, tài nguyên sung túc, ưu thế của Ngũ Long Khai Thiên Đan liền thể hiện ra.
Giang Trần cân nhắc liên tục, quyết định ban Xan Hà Thanh Quả cho Câu Ngọc.
Tuổi Câu Ngọc lớn nhất, là đầu lĩnh trong những tùy tùng này. Hơn nữa hiện tại thực lực của nàng mạnh nhất, trái thanh quả này, càng có thể làm cho nàng như hổ thêm cánh.
Dùng thiên phú cùng cảnh giới của Câu Ngọc, phục dụng thanh quả, trong vòng một năm, thậm chí có tư cách trùng kích Thiên Linh cảnh.
Về phần bọn người Tiết Đồng, niên kỷ quá nhỏ, tu vi cũng thấp một ít, cho bọn hắn thanh quả, tạm thời phát huy không ra hiệu quả lớn nhất.
Mặc dù Giang Trần có nhiều tài nguyên, nhưng lại chú ý thép tốt dùng trên lưỡi đao.
Sau khi phân phối một ít tài nguyên, Giang Trần lại động viên vài câu, để cho bọn người Tiết Đồng ly khai trước, lưu lại Câu Ngọc.
- Thiếu chủ, còn có chuyện gì sao?
- Câu Ngọc, ở đây không có người ngoài, xưng hô Thiếu chủ, cảm thấy là lạ a. Đúng rồi, lần trước ta may mắn lập công, Thiên Diệp lão tổ ban ta một trái Xan Hà Thanh Quả. Hôm nay Thần Quả này với ta mà nói, tác dụng không lớn. Cho ngươi, không nên lãng phí.
- Thanh quả?
Câu Ngọc kinh ngạc, nghẹn ngào kêu lên.
- Là trái cây của Xan Hà Bảo Thụ sao? Ta nghe nói, trái cây này một trăm năm mới kết quả một lần a.
- Một trăm năm chỉ kết xích quả, 300 năm mới ra thanh quả. Thanh quả này, ít nhất có thể làm cho Tiên cảnh vô điều kiện tấn thăng hai cấp.
Giang Trần ném thanh quả kia tới, bắn thẳng đến Câu Ngọc.
Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến Câu Ngọc có chút chân tay luống cuống, vô ý thức tiếp được thanh quả, môi son gợi cảm mười phần nhẹ nhàng run run, hiển nhiên có chút khó mà tin được, kích động không hiểu.
Ở trong Tiên cảnh, vô điều kiện tấn thăng hai cấp, đây là cái khái niệm gì? Quả thực là nghe rợn cả người.
Thần Quả như vậy, Thiếu chủ lại ban cho nàng.
Giờ phút này, Câu Ngọc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần. Nàng hiện tại, đã không đơn thuần là cảm thấy may mắn vì lúc trước mình lựa chọn đi theo Giang Trần.
Mà là hoàn toàn khiếp sợ, Thiếu chủ này, rốt cuộc là hạng yêu nghiệt gì, Xan Hà Thanh Quả mà những thiên tài Bảo Thụ Tông kia cũng phải chảy nước miếng, trong mắt hắn tác dụng lại không lớn.
Đây mới là sự tình Câu Ngọc kinh ngạc nhất, cũng bất khả tư nghị nhất.
- Thiếu chủ, ngươi. . . hôm nay ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì?
- Chỉ thiếu chút nữa, là bước vào Nguyên cảnh.
Giang Trần cười nói.
- Chỉ có điều, một bước này lúc nào bước ra, trong nội tâm ta cũng không có ngọn nguồn. Hi vọng người Thiên Tông kia, đến gây chuyện muộn một chút. Ta có một loại dự cảm, minh tưởng dưới Xan Hà Bảo Thụ, tựa hồ đối với Tâm lực của ta, càng thêm có lợi. Sau khi ta phục dụng một trái xích quả, phảng phất cùng Xan Hà Bảo Thụ có một loại liên hệ thần bí.
- Nguyên cảnh? Chỉ thiếu chút nữa?
Câu Ngọc si ngốc ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Nhớ ngày đó ở Tiềm Long thi hội, Giang Trần này ngay cả ba mạch chân khí cũng cố hết sức, không thể tưởng được ngắn ngủn mấy năm, Giang Trần đã đụng chạm đến biên giới Nguyên cảnh rồi.
Thiên tài như vậy, để cho Câu Ngọc không biết nên như hình dung thế nào rồi.
Giang Trần cười ha ha:
- Ta đi bái phỏng Hoàng Nhi cô nương một chút.
Trong đầu Giang Trần có một nghi vấn, muốn tìm Hoàng Nhi hỏi thoáng một phát. Tuy hắn không tin Hoàng Nhi cô nương sẽ thừa nhận, nhưng trong lòng Giang Trần có nghi vấn này, liền không thoải mái.
- Giang công tử, bồi hồi trước cửa, vì sao không trực tiếp tiến vào?
Khi Giang Trần bồi hồi trước cửa tiểu viện của Hoàng Nhi, ánh mắt của Hoàng Nhi như có thể xuyên thấu tất cả chướng ngại, cảm giác người ngoài cửa là Giang Trần.
Giang Trần khẽ giật mình, hắn tới đây, bước chân nhẹ nhàng, là không muốn kinh động Hoàng Nhi, lo lắng Hoàng Nhi đang khảy đàn niệm chú gì đó, không thể quấy nhiễu.
Lại không nghĩ rằng, Hoàng Nhi này một ngụm nói toạc ra hắn.
Đẩy cửa vào, trong tiểu viện nho nhỏ, bị Hoàng Nhi thu thập rất chỉnh tề, trong sân trồng rất nhiều hoa hoa thảo thảo, lộ ra sinh cơ dạt dào.
Chứng kiến trong tiểu viện có Động Thiên khác, Giang Trần cũng nhìn mê mẫn, tuy Giang Trần không coi là người trong nghề, nhưng ở phương diện làm vườn, cũng có chút ít tâm đắc.
Viện này bố cục, rất là thoải mái, có Động Thiên khác, hoa hoa thảo thảo cắm rễ ở đó, ẩn ẩn đều có một loại khí tượng.
- Giang công tử, Hoàng Nhi nghe nói ngươi mới vừa vào Bảo Thụ Tông liền lập công lớn, thật là đáng mừng. Là vàng, quả nhiên ở đâu cũng có thể sáng lên.
Thanh âm của Hoàng Nhi thanh nhã, lại có một loại cảm giác thân thiết để cho người ấm áp.
- Cũng không coi là đại công gì. Ngược lại là ngày đó có người đàn một khúc dọa chạy Thiên Tông sứ giả, mới thật sự là đại công thần, Hoàng Nhi tiểu thư. . .
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, như trăm hoa đua nở:
- Vốn có ý định gạt, lại không thể gạt được ngươi, được rồi, Hoàng Nhi thừa nhận.
Hoàng Nhi thoải mái, cũng không có tận lực phủ nhận.
Giang Trần cũng là quân tử, thấy Hoàng Nhi thừa nhận, nên không có tiếp tục truy vấn.
Ngược lại là Hoàng Nhi, mỉm cười liếc nhìn Giang Trần:
- Giang công tử, trước kia Thuấn lão nói ngươi ở trong ba năm có thể đột phá Nguyên cảnh, ban đầu ta lơ đễnh. Hôm nay xem ra, ba năm còn thừa gần một năm, ngươi cũng đã là Linh Vương. Cách Nguyên cảnh, cũng không quá đáng là nửa bước.
Giang Trần kinh ngạc, không thể tưởng được Thuấn lão coi trọng mình như vậy? Ba năm trước đã dự đoán, trong ba năm mình sẽ đột phá Nguyên cảnh?
Phải biết rằng, từ đó tới nay, Giang Trần có thể đi thuận như vậy, là có rất nhiều nhân tố. Mà những nhân tố này, trước đó Thuấn lão đều không biết, ba năm trước lão nhân gia liền dám dự đoán như vậy, đủ thấy ánh mắt của hắn rất độc.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần ngược lại có chút tò mò, tổ tôn hai người này, tu vi rốt cuộc là gì?
Tuy kiếp trước Giang Trần lịch duyệt phong phú, nhưng muốn quan sát tu vi đối phương, trừ khi đối phương tận lực hiển lộ thực lực, nếu không là rất khó phán đoán.
Mà Thuấn lão và Hoàng Nhi, đều điệu thấp như vậy, làm cho Giang Trần căn bản không cách nào suy tính thực lực của bọn hắn.
Chỉ có một điểm khẳng định, là tu vi của Hoàng Nhi, tuyệt đối trên xa Địa Nguyên cảnh.
Giang Trần không uể oải, cũng không hâm mộ, chỉ cần mình kiên trì, thực lực sẽ tăng lên từng bước một.
- Giang công tử, sứ giả Thiên Tông kia ăn thiệt thòi, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nội tình của Bảo Thụ Tông, sợ là khó chống cự Thiên Tông đả kích. Không biết Giang công tử có tính toán gì không?
Giang Trần hơi sững sờ, không nghĩ rằng Hoàng Nhi sẽ hỏi như vậy.
- Thiên Tông mạnh bao nhiêu, ta không biết. Chỉ là ta đã gia nhập Bảo Thụ Tông, là tuyệt không có khả năng tùy thời bứt ra bỏ đi. Thế giới Võ đạo, chuyện xấu rất nhiều, ai cũng không làm được mọi việc đều trọn vẹn. Nhưng cuối cùng, phải có một ít đảm đương mới tốt. Mặc dù ta vừa gia nhập Bảo Thụ Tông, nhưng tháng này ở dưới Xan Hà Bảo Thụ ngộ đạo, ẩn ẩn cùng Xan Hà Bảo Thụ kia thành lập nên câu thông thần kỳ nào đó. Ta có một loại cảm giác, mặc dù nội tình của Bảo Thụ Tông chưa đủ, thực lực hèn mọn, nhưng là một tông môn có tinh thần truyền thừa.
Lời nói này của Giang Trần, lại không quảng cáo mình rùm beng. Tuy hắn gia nhập Bảo Thụ Tông không bao lâu, nhưng ngộ đạo dưới Xan Hà Bảo Thụ một tháng, lại để cho hắn tìm được một cảm giác gia viên.