Hắn biết, tiến vào tông môn, quan hệ phức tạp, cùng những cao tầng này làm tốt quan hệ, cũng không có gì không tốt.
Bởi vậy, ngoại trừ thế lực Thiết gia, trên cơ bản tất cả cao tầng tông môn, đều ném đến Giang Trần cành ô-liu hữu hảo.
Giang Trần là ai đến cũng không cự tuyệt.
Bởi vậy, sau khi Giang Trần nhập môn vài ngày, đã thắng được danh tiếng rất tốt.
Mấy ngày nay, ngoại trừ Giang Trần, phong quang nhất không thể nghi ngờ là Phí Huyền Phí lão đầu, lúc trước hắn được đề thăng làm trưởng lão dự bị.
Mà Giang Trần gia nhập Bảo Thụ Tông, không thể nghi ngờ là để cho hắn dính quang. Ở rất nhiều nơi, Giang Trần cũng có ý cùng Phí lão đầu ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, bởi vậy, địa vị của Phí lão đầu trong lúc vô hình lại nhận được tăng lên.
So sánh xuống dưới, những ngày này, Diệp Trọng Lâu ngược lại rất nhẹ nhõm.
Bởi vì tu vi cùng địa vị của hắn, ngoại trừ Thiên Diệp lão tổ ra, Diệp lão gia tử đã không cần cho ai mặt mũi.
Bởi vì, hiện tại Diệp Trọng Lâu là lão tổ Số 2 của Bảo Thụ Tông, dưới một người, trên vạn người.
Vài ngày bận rộn, Giang Trần rốt cục thích ứng sinh hoạt trong tông môn, các loại xã giao, cũng làm không sai biệt lắm.
Trở lại biệt viện mà Thiên Diệp lão tổ tự mình ban cho hắn, lại không nghĩ rằng Diệp lão gia tử ngoài ý muốn tới chơi.
- Lão gia tử.
Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.
- Ha ha, như thế nào? Không chào đón lão gia hỏa ta sao?
Tâm tình của Diệp Trọng Lâu cũng rất tốt. Quay về Bảo Thụ Tông, dùng thân phận lão tổ trở về, năm đó Thiết gia để cho hắn bất đắc dĩ ly khai tông môn, hôm nay đã phải nhìn lên hắn, loại cảm giác này, tất nhiên là tốt.
- Lão gia tử là Nguyên cảnh lão tổ, tiểu tử sao dám không chào đón? Nên nịnh nọt mới đúng.
Giang Trần cũng vui đùa.
- Người khác không biết, nhưng ngươi còn không biết Nguyên cảnh của lão phu là chuyện gì xảy ra sao? Nếu như không có ngươi, chỉ sợ cả đời này, lão phu sẽ phải bồi hồi ở cảnh giới Linh Vương a.
Diệp Trọng Lâu cũng cảm khái ngàn vạn:
- Yên lặng lâu như vậy, lão phu thật không nghĩ tới, một ngày kia còn có thể trở về Bảo Thụ Tông, hơn nữa là đứng ở đỉnh phong.
- Võ đạo chi lộ, tuổi cho tới bây giờ không là vấn đề. Lão gia tử hùng tâm không dứt, đi đến hôm nay, có thể nói là tất nhiên.
Giang Trần nịnh nọt vài câu.
Hai người ngồi xuống, lão gia tử chợt hỏi:
- Giang Trần, nghe nói Đan Phi ly khai, lưu lại cho ngươi một phong thư?
Lão gia tử bỗng nhiên hỏi, cũng làm cho Giang Trần hơi có chút ngoài ý muốn.
Bất quá Giang Trần cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu, lại không nói nội dung thư tín.
Tựa hồ lão gia tử suy đoán đến cái gì, than nhẹ một tiếng:
- Đan Phi là ta từ nhỏ nuôi lớn, có thể là lão phu quá sủng ái nàng, cho nên khiến tâm tính của nàng có chút cao ngạo. Bất quá, tâm tư của Tiểu Đan tinh khiết thiện lương, làm người làm việc, đều có một cỗ sức mạnh chấp nhất. Lần này nàng ly khai, lão phu đang bế quan, nên không biết đến cùng xảy ra chuyện gì. Dùng tâm tính của Tiểu Đan, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ly khai. Lão phu ngược lại là có chút bận tâm rồi.
Muốn nói nguyên nhân Đan Phi ly khai, Giang Trần là không biết gì cả, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Đan Phi hiếu kính lão gia tử như vậy, sao sẽ ở lúc lão gia tử bế quan ly khai?
Nghe lão gia tử hỏi, Giang Trần cũng không hiểu ra sao.
Lá thư của Đan Phi, Giang Trần tự nhiên đọc hiểu. Lá thư này ngắn ngủn mười bốn chữ, là Đan Phi thổ lộ với Giang Trần hắn.
Nhưng mà, Giang Trần lại không rõ, coi như là có ý với Giang Trần hắn, tựa hồ cũng không cần phải ly khai Diệp lão gia tử a.
Trong đầu nhớ tới những kinh nghiệm cùng Đan Phi kết giao kia, Giang Trần cũng than nhẹ một tiếng, muốn nói Đan Phi, mặc kệ từ góc độ nào xem, đều là nam nhân tuyệt phối.
Ngoại trừ lòng dạ có chút cao, Đan Phi có thể nói là thỏa mãn tất cả yêu cầu của nam nhân.
Chỉ là, chuyện nam nữ, cuối cùng phải nhìn duyên phận. Giang Trần và Đan Phi kết giao, vẫn luôn ôm tâm tính quân tử chi giao, không có hướng phương diện kia suy nghĩ.
Ngẫm lại Đan Phi ly khai, có thể cùng mình có quan hệ, trong nội tâm Giang Trần, tất nhiên là hi vọng nàng bình an, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thấy đề tài này hơi có chút áp lực, lão gia tử liền đổi chủ đề:
- Giang Trần, ngươi gia nhập Bảo Thụ Tông, đối với liên minh 16 nước mà nói, là một chuyện xấu. Chỉ là bởi vậy, ngươi cũng sẽ từ chỗ tối, đi về chỗ sáng. Từ nay về sau, sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngươi. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Lão gia tử, ngươi không phải là không biết ta chứ?
Diệp Trọng Lâu cười ha ha:
- Có đạo lý.
Sau đó lại than nhẹ một tiếng:
- Chỉ tiếc, liên minh 16 nước ở trong Vạn Tượng Cương Vực, địa vị như trước tràn đầy nguy cơ. Tuy ta và ngươi tiến vào Bảo Thụ Tông, nhưng con đường phía trước đến cùng đi thế nào, trong nội tâm lão phu cũng không có ngọn nguồn. Giang Trần, ngươi còn trẻ, ở trên người của ngươi, lão phu chứng kiến một loại tiềm lực, một loại tiềm lực cải biến thời cuộc.
- Ngươi và Tử Dương Tông, đã thành thế Thủy Hỏa, dùng hiểu biết của lão phu đối với Truy Dương lão quái, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Việc này, chỉ sợ còn chưa xong.
Diệp Trọng Lâu đối với Truy Dương lão quái, vẫn là có chút kiêng kị. Đây là một tên điên, hơn nữa hẹp hòi, có cừu tất báo.
Dùng phong cách bá đạo của Tử Dương Tông, ăn thiệt thòi lớn như vậy, tuyệt sẽ không có khả năng nhịn.
- Lão gia tử nói, cũng chính là suy nghĩ trong nội tâm ta. Cùng Tử Dương Tông, sớm muộn gì phải có một kết thúc. Nghĩ nhiều vô ích, ta có thể làm, là cố gắng tu luyện.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, tán thán nói:
- Rất đúng, người trẻ tuổi không kiêu không nóng nảy, thập phần khó được. Vô luận như thế nào, dù lão phu liều cái mạng già này, cũng phải bảo hộ ngươi. Ở trước khi thực lực ngươi đại thành, thay ngươi che gió che mưa. Ngươi biết không? Hiện tại lão phu rất chờ mong, muốn nhìn ngươi đến cùng có thể đi bao xa.
Bây giờ Diệp Trọng Lâu đối với Giang Trần, là tựa như đối đãi vãn bối của mình. Trong lòng hắn, địa vị của Giang Trần, đã không kém Đan Phi.
Không đơn thuần là bởi vì Giang Trần chỉ điểm hắn, trợ giúp hắn tiến vào Nguyên cảnh. Trọng yếu hơn là, ở trên người Giang Trần, lão gia tử thấy được một loại tiềm lực không cách nào đánh giá.
Bỗng nhiên, lão gia tử từ trong Trữ Vật Giới Chỉ lấy ra một vật.
- Giang Trần, đây là Xan Hà Thần Quả, do Xan Hà Bảo Thụ của Bảo Thụ Tông sản xuất. 100 năm kết một lần xích quả, 300 năm kết một lần thanh quả, sáu trăm năm kết một lần tử quả. Đây là bách niên xích quả, là lúc ta trở về Bảo Thụ Tông, Thiên Diệp lão tổ đưa cho ta. Ngày đó hắn cho ta hai quả, ta tặng ngươi một quả, một quả khác lưu cho Đan Phi. Trong lòng ta, ngươi và Đan Phi, đều như tử tôn dưới gối, không khác nhau nhiều. Bách niên xích quả này, có thể trợ giúp ở trong Tiên cảnh, càng tiến một tầng.