- Thương Dương Vương Quốc xâm lấn Đông Phương Vương Quốc, đồ cả nhà Giang gia, cướp đoạt Dược Sư Điện, những sự tình này, là có chứ?
Thiên Diệp lão tổ biết Truy Dương lão quái là gia hỏa không nói đạo lý, bất quá hắn vẫn nhịn không được muốn cùng đối phương lý luận thoáng một phát.
- Giang gia? Dược Sư Điện? Những tồn tại như con sâu cái kiến kia, có thể so với cao tầng tông môn ta?
Truy Dương lão quái giận dữ.
- Thiên Diệp, ngươi không cần phí lời, nếu như ngươi quyết tâm bảo hộ tên súc sinh Giang Trần này, lão phu không ngại giáo huấn cả ngươi.
Thiên Diệp lão tổ tu dưỡng lại tốt, nghe vậy cũng giận dữ:
- Giáo huấn ta? Truy Dương, ta biết ngươi cuồng, nhưng không khỏi cuồng không biên giới a?
- Ha ha ha, ta cuồng như thế, ngươi có thể làm gì được ta? Luận thực lực, Thiên Diệp ngươi mấy trăm năm qua vẫn luôn là bại tướng dưới tay; Luận thực lực tông môn, chiến lực của Bảo Thụ Tông ngươi còn không bằng một nửa Tử Dương Tông, ngươi nói vì cái gì ta không thể cuồng.
Đại kiếm giương lên, xa xa tập trung Giang Trần.
- Nghiệt súc, hôm nay, dù Thiên Thần hạ phàm, cũng không cứu được ngươi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Hiện tại ta ngược lại đã minh bạch, vì cái gì cả đám Tử Dương Tông đều thích nói mạnh miệng, nguyên lai là từ trên người lão thất phu ngươi nhất mạch tương thừa xuống. Long Cư Tuyết, Thủy Nguyệt, còn có hai trưởng lão chó má gì kia, đều nói nhảm với ta như vậy, kết quả bọn hắn đều chết hết, ta thì còn sống hảo hảo.
Đã vạch mặt, Giang Trần đối với Truy Dương lão quái, tự nhiên không lưu khẩu đức gì.
Tâm hoả của Truy Dương lão quái ngươi vượng như vậy, ta liền đổ thêm chút dầu cho ngươi a.
Quả nhiên, lời nói này, như đổ dầu vào lửa, làm cho Truy Dương lão quái triệt để nổi trận.
- Súc sinh, ta muốn ngươi chết.
Thiên Diệp lão tổ trảo một cái, trong tay nhiều ra một cây mộc trượng:
- Truy Dương, ta và ngươi đều là Nguyên cảnh, cần phải liều chết chiến một trận sao?
Truy Dương lão quái giận dữ nói:
- Liều chết chiến một trận? Thiên Diệp, ngươi cảm thấy, mình có tư cách cùng ta liều chết chiến một trận sao? Nếu như ngươi muốn bọ ngựa đấu xe, lão phu không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.
Truy Dương lão quái bá đạo, là vì có thực lực kia, ở liên minh 16 nước, Tứ đại lão tổ, thực lực của hắn vẫn luôn ở thứ nhất, không hề tranh luận.
Cho nên, chống lại ba Nguyên cảnh lão tổ khác, hắn đều có cảm giác ưu việt mãnh liệt, làm việc cũng là người bá đạo nhất.
Trong nội tâm Thiên Diệp cũng thừa nhận điểm này, cùng Truy Dương lão quái chiến một trận, cuối cùng bại nhất định là hắn. Tuy chênh lệch chỉ một đường, nhưng cao thủ quyết đấu, sự tình sinh tử, thời khắc mấu chốt là ở một đường tầm đó.
Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, hắn tự nhiên không có đạo lý lùi bước.
Cười nhạt một tiếng, trong tươi cười hiện ra vẻ rộng rãi:
- Truy Dương, ta thân là lão tổ của Bảo Thụ Tông, bảo hộ môn hạ đệ tử, là chức trách của ta. Ngươi muốn thắng ta, có thể. Nhưng muốn toàn thân trở ra, lại khó, một khi ngươi trọng thương, Tử Dương Tông ngươi chưa hẳn mọi sự không lo.
- Uy hiếp ta?
Truy Dương lão quái cười rộ lên.
- Thiên Diệp, không nên cảm giác mình tốt như vậy. Muốn liều ta trọng thương, ngươi trước suy nghĩ thực lực của mình cái đã.
Sắc mặt của Thiên Diệp lão tổ hơi đổi.
Ngay lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng cởi mở:
- Thiên Diệp đạo huynh không đủ, thêm ta thì sao?
Thanh âm này cởi mở cao vút, như xa mà gần, phi tốc đánh úp lại.
Khí thế kia, là một Nguyên Cảnh Tôn Giả đến.
Giang Trần nghe thanh âm này, liền biết là ai, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Lúc này cách hai ba năm, Diệp lão gia tử rốt cục xuất quan. Như vậy, lần này xuất quan, liền ý nghĩa, hắn đã tiến vào Nguyên cảnh, hơn nữa cảnh giới đã triệt để vững chắc.
Nếu không, dùng tính cách của lão gia tử, quả quyết sẽ không vội vàng xuất quan.
Trong hư không, Diệp lão gia tử ngồi trên lưng Phượng Giao Ngũ Dực Thú, như thiên thần hàng lâm, rơi vào trước mặt Thiên Diệp lão tổ.
Giang Trần chứng kiến đầu lâu cao ngạo của Phượng Giao Ngũ Dực Thú, trong lòng cũng hơi kinh hãi. Không thể tưởng được, lão gia tử đột phá Nguyên cảnh, Phượng Giao Ngũ Dực Thú này lại thức tỉnh huyết mạch, nghiễm nhiên tấn thăng đến Thánh phẩm Linh thú.
Diệp lão gia tử này, quả thực là song hỷ lâm môn a.
Trong nội tâm Giang Trần kinh ngạc, Thiên Diệp lão tổ cùng cao thấp Bảo Thụ Tông, cũng kinh ngạc không thôi.
- Trọng Lâu, ngươi... Đột phá Nguyên cảnh?
Thiên Diệp lão tổ vừa mừng vừa sợ.
- Đình trệ ở cảnh giới Linh Vương lâu như vậy, cũng nên nhúc nhích rồi.
Diệp Trọng Lâu cười ha ha nói.
Thiên Diệp lão tổ vui mừng quá đỗi:
- Như thế, ngược lại phải chúc mừng ngươi rồi. Từ nay về sau, Thiên Diệp ta cũng có người cùng chung chí hướng, có thể xưng huynh gọi đệ rồi.
Tại Bảo Thụ Tông, Thiên Diệp lão tổ cao xử bất thắng hàn, một lão tổ duy nhất, mọi nơi đều là vãn bối. Hôm nay Diệp Trọng Lâu đột phá, liền ý nghĩa, trận doanh của bọn hắn có hai Nguyên Cảnh Tôn Giả, lẫn nhau có thể luận bàn trao đổi rồi.
Tuy lúc trước Diệp Trọng Lâu nén giận ly khai Bảo Thụ Tông, nhưng Diệp Trọng Lâu người xa tâm không rời, có đại sự gì, vẫn sẽ luôn ủng hộ Bảo Thụ Tông.
Diệp Trọng Lâu tiêu sái cười cười, ánh mắt mang theo yêu mến nồng đậm, nhìn về phía Giang Trần.
- Tiểu hữu, ngươi thật khá. Lão phu chỉ bế quan hai ba năm mà thôi, không nghĩ tới, ngươi lại bỗng nhiên nổi tiếng, gây ra thanh thế như vậy. Tốt, người trẻ tuổi nên như thế, không kiêng nể gì cả, Thiên Mã Hành Không. Không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, chỉ cần dẫm trên đầu ngươi, hết thảy oanh bay.
Diệp Trọng Lâu đối với Giang Trần khen không dứt miệng, ý bảo hộ đã rất rõ ràng.
Ánh mắt của Truy Dương lão quái lẫm lẫm, đánh giá Diệp Trọng Lâu từ trên trời giáng xuống, trong lòng cũng kinh ngạc.
Diệp Trọng Lâu này vậy mà đột phá Nguyên cảnh?
Đây là tin tức xấu a, bên Bảo Thụ Tông kia, tương đương nhiều ra một Nguyên Cảnh Tôn Giả. Cái này đối với Tử Dương Tông xưng bá liên minh 16 nước, tuyệt đối là một tin tức xấu.
- Diệp Trọng Lâu, ngươi chỉ là một Tôn Giả tân tấn, hẳn dám ngông cuồng trước mặt lão phu?
Truy Dương lão quái trầm giọng quát.
Diệp Trọng Lâu gần đây tiêu sái không bị trói buộc, ẩn núp ở Thiên Quế Vương Quốc, chỉ là bởi vì hắn chuyên tâm đạo của mình, không muốn trương dương bốn phía.
Hơn nữa, tu vi không đột phá Nguyên cảnh, để cho hắn không có tâm tư dương danh.
Hôm nay, nghe Truy Dương lão quái quát, Diệp Trọng Lâu sao lại bán mặt mũi cho hắn, đạm mạc cười cười:
- Truy Dương, luận cuồng, ai có thể cuồng hơn ngươi? Bất quá, hôm nay, ngươi cuồng hơn nữa cũng vô dụng. Muốn chiến, ngươi phải làm tốt chuẩn bị một mình ứng đối ba Nguyên cảnh hợp kích.
- Ba cái?
Truy Dương lão quái nhe răng cười.
- Thứ cho ta mắt vụng về, người thứ ba ở đâu?
Lời này vừa nói ra, Phượng Giao Ngũ Dực Thú lập tức không phục rồi. Ngửa mặt lên trời rống to, tiếng gầm gừ như sấm, khí thế ngập trời.
Hiển nhiên, nó đến Nguyên cảnh, đã sớm Thông Linh, đối với ngôn ngữ nhân loại hoàn toàn minh bạch. Bị Truy Dương lão quái bỏ qua, làm cho Phượng Giao Ngũ Dực Thú kiêu ngạo cảm thấy bất mãn.