Chương 604 Cuồng nhân đánh cuộc 1
Giang Trần đi lên, gia nhập điểm tích lũy vào Minh Bài dự thi, bỏ qua các loại ánh mắt, đi đến khu khảo hạch kế tiếp.
Giang Trần đi vào khu khảo hạch Tâm lực, phát hiện tạm thời người tới chỗ này còn không coi là nhiều.
Khu khảo hạch Tâm lực, là một tòa tháp.
Tháp này có chín tầng, mà năm đạo khảo hạch Tâm lực, là từ lầu một đi đến lầu năm, tìm được ngọc bội đánh số đối ứng của mình.
Hoàn thành trong thời gian quy định, có thể thoáng cái đạt được hai mươi lăm điểm tích lũy. Không có tìm được, như vậy nhìn đi đến lầu bao nhiêu mà tính toán.
Nếu như ở lầu một đã bị mất phương hướng, vậy thì không có điểm tích lũy. Đi qua tầng thứ nhất, vào tầng thứ hai, có thể đạt được năm điểm tích lũy.
Dùng cái này suy ra, đến lầu ba mười điểm tích lũy, đến lầu bốn 15 điểm tích lũy, đến lầu năm đạt được hai mươi điểm tích lũy.
Đi tới lầu năm, tìm được ngọc bội đối ứng của mình, mới có thể được hai mươi lăm điểm tích lũy.
Khảo hạch Tâm lực này, cùng Luân Hồi lộ lúc trước, ngược lại có vài phần giống nhau.
Chỉ có điều, khảo hạch tháp này, kiến trúc bất đồng Luân Hồi lộ. Tương đối mà nói, tháp này là lợi dụng Không Gian Trận Pháp, chế tạo ra các loại không gian thác loạn, để cho người đi ở trong đó, rất khó tìm được con đường tiến lên chính xác.
Loại pháp môn không gian này, đã liên lụy tới các loại thần thông không gian.
Giang Trần đi tới trước tháp, nhìn qua bảo tháp chín tầng này, trong nội tâm không có nửa điểm gợn sóng. Luân Hồi lộ không làm khó được hắn, khảo hạch tháp này đồng dạng không làm khó được hắn.
- Hừ, tiểu tử, sợ sao? Sợ liền cút về thế tục đi, đừng cản đường.
Thời điểm Giang Trần đang ngưng thần quan sát tháp này, sau lưng truyền đến một âm thanh chói tai.
Một thanh niên tóc đỏ, mặc áo ngắn, ngực lộ rõ bên ngoài, lưng dài vai rộng, cho người một loại cảm giác lưng hùm vai gấu.
Địa phương kỳ lạ nhất của người này không ở chỗ tóc đỏ, mà ở đôi chân to bản, như bàn chân Cự Thú, so với thường nhân lớn hơn một ly, hơn nữa không có mang giày, hai chân trần trụi, cho người một loại cảm giác thập phần cuồng dã.
Giang Trần khẽ chau mày, nghĩ thầm thằng này thật vô lễ, ta đứng ở chỗ này, mắc mớ gì tới ngươi?
Thân thể ngưng tụ, như uyên thuần nhạc trì, cố ý không tránh ra.
- Như thế nào? Muốn bới móc?
Thanh niên tóc đỏ kia cười hắc hắc, duỗi bàn tay lớn như quạt hương bồ, chộp thẳng đến Giang Trần.
- Tránh ra.
Giang Trần thuận tay gẩy một cái, hai đạo lực lượng va chạm ở trên hư không.
Hai người đều kêu rên một tiếng, thân thể đều nhẹ lung lay nhoáng một cái.
- Ân?
Thanh niên tóc đỏ kia tựa hồ đến hứng thú, hắc hắc cười rộ lên.
- Ngược lại là xem thường ngươi, có chút ý tứ.
Sải bước đi tới, lại một lần nữa thò tay chộp tới Giang Trần.
Lúc này đây, hắn càng tăng lực lượng, trực tiếp dùng bảy tám phần lực đạo, rất có tư thế không đẩy ngươi ra lão tử thề không bỏ qua.
Giang Trần cười lạnh một tiếng, hai tay ôm tròn, tay trái thái âm, tay phải thái dương, kéo lê một vòng xoáy Thái Cực, chỉ nhẹ như vậy.
Xu thế một trảo của thanh niên tóc đỏ kia, lại vồ hụt lần nữa.
Lúc này đây lại càng thêm chật vật, thân thể ngả về phía trước, có chút lảo đảo
Bởi vậy, thằng này liền triệt để ngây ngẩn cả người. Trừng lớn hai mắt như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Hảo tiểu tử, lời nói trước kia, ta thu hồi. Bổn sự của ngươi, đi Mê Thần Tháp này, khẳng định không có gì phải sợ. Thú vị thú vị. Mỗi ngày đều nghe nói thế tục có một bàn thạch yêu nghiệt, mỗi ngày nghe, hàng tháng nghe, nghe đến lỗ tai sinh vết chai rồi. Xem ra, tuy nghe đồn khoa trương, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Rất tốt rất tốt, không phải hư danh nói chơi.
Thanh niên tóc đỏ này chà xát bàn tay lớn, nhếch miệng cười cười:
- Công phu quyền cước của ngươi rất không tệ, xem ra ta muốn thắng ngươi, cũng không dễ dàng. Hiện tại thời gian cấp bách, ta muốn vào Mê Thần Tháp. Hi vọng tiếp theo có thời gian, chúng ta hảo hảo đánh một hồi, nhìn xem đến cùng quyền kỹ của ngươi cao, hay là quả đấm của ta ngạnh.
Thằng này vừa nói, một bên khoa tay múa chân làm thế, nước bọt bay tứ tung, cho người một loại cảm giác ngang ngược, nhìn về phía trên, là phần tử hiếu chiến trăm phần trăm.
Mới đầu Giang Trần còn tưởng rằng thằng này cố ý khiêu khích mình, giờ phút này xem ra, mình ngược lại là đã hiểu lầm. Người này, có lẽ trời sinh là tính cách ngay thẳng như vậy.
Lập tức cười nhạt một tiếng, tránh ra một lối:
- Vào đi.
Đối với loại người không có địch ý này, Giang Trần tự nhiên sẽ không gây khó dễ với hắn, tránh ra một lối, chuẩn bị để cho thằng này vào.
- Ngươi không đi vào?
Thanh niên tóc đỏ kia sững sờ.
- Vào.
- Hắc hắc, ngươi muốn vào chưa?
Con mắt của thanh niên tóc đỏ kia sáng ngời, như đột nhiên nghĩ tới sự tình hưng phấn gì đó, vẻ mặt hưng phấn hỏi.
- Có cái gì không ổn sao?
Giang Trần thấy hắn cười vô cùng quỷ dị, nhịn không được hỏi.
- Ha ha, không có không ổn, không có không ổn. Ngươi xem, hiện tại chúng ta đi vào, chẳng khác gì là đồng thời đi vào. Nếu không, hai ta đánh cuộc một lần, ai tới lầu năm trước, ai lấy được ngọc bội đánh số của mình trước, liền tính người đó thắng, như thế nào?
Thanh niên tóc đỏ này mặt mày hớn hở nói.
- Thắng thì sao? Thua thì đã làm sao?
Giang Trần không khỏi buồn cười, xem ra đây là một con ma bài bạc.
- Thêm tiền đặt cược, nếu không, đánh bạc Linh Thạch a.
- Linh Thạch?
Giang Trần cười khổ.
- Ta không có.
Thứ này hắn thật không có, thế giới thế tục, Linh Thạch cơ bản không lưu thông, tuy Giang Trần có nhiều thứ tốt, nhưng mà Linh Thạch là thật không có.
Thanh niên tóc đỏ kia vỗ đầu một cái:
- Đúng rồi, ngươi là Võ Giả thế tục, không có Linh Thạch cũng không kỳ quái. Trên thực tế, đệ tử tông môn chúng ta, Linh Thạch cũng không nhiều. Vậy ngươi nói đánh cuộc cái gì?
- Nhất định phải đánh bạc?
Giang Trần cười nói.
- Ai, ngươi nói chúng ta thí luyện buồn tẻ bao nhiêu a. Làm đều là một ít nội dung tương tự, nếu như không tìm chút việc vui, ngươi nói sinh hoạt sẽ nhàm chán cỡ nào.
Giang Trần thấy tính đánh bạc của hắn nặng như vậy cũng không khỏi im lặng, bất quá Giang Trần không có bất kỳ hứng thú đối với đánh bạc.
- Thật có lỗi, ta không có tiền đặt cược gì đánh bạc với ngươi.
Giang Trần uyển chuyển cự tuyệt.
- Thật sự một thứ đáng giá cũng không có sao?
Thanh niên tóc đỏ buồn khổ rồi.
- Không có.
Giang Trần lắc đầu, thứ tốt hắn rất nhiều, nhưng những thứ này đều là hắn tân tân khổ khổ có được, không muốn lấy ra đánh bạc.
- Phiền muộn, phiền muộn.
Thanh niên tóc đỏ đong đưa cánh tay hương bồ, lộ ra hứng thú hết thời, bỗng nhiên, lông mày lại nhảy lên, phảng phất nghĩ tới ý kiến hay gì, mãnh liệt vỗ đùi.
- Nếu không như vậy, ta lấy một khỏa Linh Thạch đánh bạc với ngươi. Nếu như ngươi thắng, khỏa Linh Thạch này quy ngươi. Nếu ngươi thua, sau này làm tiểu đệ của ta, như thế nào?
- Làm tiểu đệ của ngươi?
Giang Trần cười khổ.
- Không có hứng thú.