Chương 6: Cái mặt này vẫn là chính ngươi đánh đi 1

Thế nhưng mà lúc này, hắn không dám không tin. Thứ nhất, việc này liên quan tánh mạng nữ nhi bảo bối của hắn. Thứ hai, trượng đánh chết mà sống lại, việc này nếu như nói không có lực lượng Thần minh, Đông Phương Lộc hắn cũng không tin. Đám ngoan nhân dưới tay hắn kia hành hình, hắn là rất rõ ràng. Chơi chết một người còn có thể thất thủ?

Căn cứ vào hai điểm này, Đông Phương Lộc không thể không tin, quát lớn:

- Thiên Thủy Hầu, ngươi lui ra.

- Bệ hạ, kẻ này tà thuyết mê hoặc người khác. . .

Thiên Thủy Hầu nóng nảy.

- Lui ra!

Quốc quân rất tức giận.

Thiên Thủy Hầu ngoan ngoãn lui ra, hắn rất muốn chèn ép Giang gia, nhưng không có nghĩa là hắn dám chống đối quốc quân.

- Bệ hạ, Thần linh đại nhân rất tức giận. Muốn người vừa rồi tự mình tát ba cái tát, mới bằng lòng mở miệng. Bất quá Thiên Thủy Hầu là một phương chư hầu, để cho hắn tự tát, há không phải làm khó sao?

- Lại nói lấy bệ hạ nhân đức, làm sao có thể lệnh cưỡng chế chư hầu tự tát? Như thế, liền phải xem Thiên Thủy Hầu có tự giác hay không, có thật trung quân ái quốc hay không. Nếu đổi lại ta, không nói hai lời, đừng nói ba cái tát, dù ba mươi cái, ta cũng không chút do dự trước đánh rồi nói sau.

Giang Trần lời vừa nói ra, quần thần theo Đông Phương Lộc đến đều xì xào bàn tán. Có người cảm thấy Giang Trần là giả thần giả quỷ, cũng có người cảm thấy đây có lẽ là thực.

Đương nhiên, không phải để cho bọn hắn tự tát mình, nguyên một đám xem náo nhiệt tự nhiên không hề có áp lực. Ánh mắt thập phần chỉnh tề nhìn về phía Thiên Thủy Hầu.

Mà mấy người bên người Thiên Thủy Hầu, đều tự giác nhượng ra một ít không gian, rất xảo diệu cùng Thiên Thủy Hầu giữ khoảng cách nhất định, đem Thiên Thủy Hầu dọn ra.

Đột nhiên, Thiên Thủy Hầu cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trong nháy mắt này, hắn bi ai phát hiện, tất cả đồng liêu bạn bè, vậy mà không có một cái nào dám đứng ra xin tha cho hắn, mình phảng phất bị toàn bộ thế giới cô lập.

Lần này tới mấy chư hầu, đại đa số là theo chân Thiên Thủy Hầu đến cổ vũ thanh thế, ý định đối với Giang gia bỏ đá xuống giếng.

Thế nhưng mà lúc này, ai dám lên tiếng?

Ai lên tiếng biện hộ cho Thiên Thủy Hầu, cái kia chính là cùng Thần linh đối nghịch, cùng bệ hạ đối nghịch, không muốn bệnh tình của công chúa điện hạ khỏi hẳn.

Lúc này đầu óc của Tuyên Bàn tử cũng chuyển qua, hắn trước sau như một đều là người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, lập tức đi theo ồn ào:

- Thiên Thủy Hầu, ngươi bình thường tự biên tự diễn, nói cái gì thiên hạ chư hầu luận lòng son dạ sắt, ngươi sắp xếp thứ hai, không ai dám xếp đệ nhất. Hiện tại thời điểm khảo nghiệm ngươi trung tâm đã đến, ngươi lại ra sức khước từ, cái này tính toán là chuyện gì xảy ra a?

- Thiên Thủy Hầu, vừa rồi ngươi trái một câu tru ta cửu tộc, phải một câu tru ta cửu tộc. Hôm nay cũng không phải tru ngươi cửu tộc, chỉ là tự tát ba cái, liền rút lui sao?

Giang Trần tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh chó mù đường, chậc chậc nói:

- Xem ra cái gọi là lòng son dạ sắt đệ nhất thiên hạ. Là Thiên Thủy Hầu bình thường biên ra trêu chọc mọi người, đảm đương không nổi a.

Thiên Thủy Hầu vốn là đến xem Giang Hãn Hầu chê cười, là tới bỏ đá xuống giếng. Nhưng cục diện trước mắt này, chính hắn ngược lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thật sự là nằm mộng cũng nghĩ không đến a.

Thiên Thủy Hầu rốt cuộc ở quan trường càng già càng lão luyện, rất nhanh liền ổn định cảm xúc, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Lão thần đừng nói tự tát ba cái, dù bệ hạ để cho lão thần hoành đao tự vận, chỉ cần có lợi cho Giang Sơn xã tắc, chỉ cần có thể vì bệ hạ phân ưu, lão thần ngay cả lông mày cũng sẽ không nhăn. Giang Trần tiểu nhi, bản hầu vì bệ hạ phân ưu, tự tát ba cái dễ dàng. Nhưng nếu như ngươi nói đùa, lại như thế nào?

Đúng vậy a, nếu như tiểu tử này nói đùa, chẳng phải là quân thần cao thấp đều bị hắn đùa bỡn?

Giang Trần ngữ khí lạnh lẽo:

- Thiên Thủy Hầu, ngươi có thể vũ nhục Giang Trần ta, lại không thể khinh nhờn Thần linh! Bệ hạ, người này luôn miệng nhục mạ, Thần linh đã nộ, bệnh tình của công chúa, hạ thần chỉ sợ là bất lực rồi. . .

Đông Phương Lộc nghe vậy chấn động, trong nội tâm cũng nổi giận, Thiên Thủy Hầu ngươi lắm điều làm gì? Thực sự trung quân ái quốc như vậy, tự tát ba cái chẳng phải xong việc sao? Tìm bậc thang tự mình đi xuống không phải tốt sao? Cần trẫm phải tự mình mở miệng, để cho trẫm thành kẻ ăn hiếp hạ thần sao?

Ý niệm đến đây, Đông Phương Lộc rất không vui, lông mi có chút nhảy lên. Thiên Thủy Hầu cực kỳ am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, bỏ ra thời gian rất lâu nghiên cứu quốc quân hỉ nộ ái ố.

Gặp lông mi của Đông Phương Lộc nhảy lên, đã biết bệ hạ động nộ. Cuống quít, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, lốp ba lốp bốp liền quất mình bảy tám cái.

Mỗi một cái đều rắn rắn chắc chắc, hắn biết rõ, đánh càng hung ác, mới có thể đánh tiêu nộ khí của bệ hạ.

Một vòng bạt tai xuống, toàn bộ khuôn mặt hắn đều sắp biến thành đầu heo rồi.

Một vòng tát xuống, mọi ánh mắt lại lần nữa tập trung đến trên người Giang Trần.

Giang Trần không chút hoang mang:

- Cho ngươi tát ba cái, ngươi liền tát bảy tám lần là có ý gì? Trong nội tâm không phục sao? Ngươi là không phục Thần linh ý chỉ? Hay là không phục bệ hạ? Mà thôi mà thôi, loại sự tình này tạm thời miễn cưỡng tha thứ ngươi a.

Hắn không so đo, những đồng đảng của Thiên Thủy Hầu lại không làm nỗi. Trơ mắt nhìn Thiên Thủy hầu tự tát, bọn hắn khổ lấy không thể khuyên bảo.

Thế nhưng mà tát xong, cho Thiên Thủy Hầu một cái thuyết pháp cũng có thể a? Cũng không thể đánh không đi?

Lập tức có một gia hỏa nhảy ra:

- Giang Trần, ta nhìn ngươi giả thần giả quỷ muốn tới bao lâu? Thiên Thủy Hầu tát cũng tát xong. Nếu ngươi nói không ra căn nguyên, là tội thêm một bậc.

- Đúng, nói không nên lời, là khi quân, trêu đùa hí lộng triều đình, đáng tru cửu tộc.

Những thứ này quả nhiên là cùng một phe, ngay cả "tru cửu tộc" cũng nói không sai biệt.

Nhưng Giang Trần lại lười biếng ngáp một cái, lơ đãng nói:

- Bệ hạ, Thần linh hiển linh, chính là sự tình cực kỳ thần thánh. Những thứ này trái một câu tru cửu tộc, phải một câu tru cửu tộc. Chọc giận Thần linh, bọn hắn không sợ làm trễ nãi bệnh tình của công chúa sao?

Nói xong, Giang Trần dứt khoát đi đến trước vài bước, đứng ở trước mặt đám lão gia hỏa này, hiên ngang lẫm liệt mắng.

- Các ngươi nguyên một đám nhảy lên nhảy xuống, thật sự vì bệnh tình của công chúa cân nhắc qua sao?

- Vì công chúa chữa bệnh, ở trong mắt các ngươi biến thành cái gì? Biến thành công cụ chèn ép kẻ thù chính trị, ức hiếp trung lương sao?

- Thiên Thủy Hầu, các ngươi luôn mồm muốn tru Giang gia ta cửu tộc. Nếu Giang Trần ta bạc mệnh, thực bị đánh giết, bệnh của công chúa như thế nào thông qua miệng ta, truyền đạt cho bệ hạ? Các ngươi cái gọi là trung quân, là đoạn đường lui của bệ hạ, đoạn tánh mạng của công chúa sao?