Chương 553 Dược hiệu chí dương 2
Thế nhưng mà, vì cái gì mình lại lông tóc không tổn hao gì? Đan Phi khó hiểu.
- Độc. . . Ha ha, nếu như là độc, vẫn còn có thể hóa giải. Nhưng thứ này, căn bản không phải độc, mà là xuân dược. Chí cương chí dương, thúc dục dương khí toàn thân ta, gia tốc tốc độ huyết dịch, nếu như dương khí này không hết, chắc chắn bạo thể, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết tại chỗ. Không biết cách điều chế dược vật, là không cách nào đúng bệnh hốt thuốc, căn bản khó giải.
- Cái gì?
Đan Phi nghẹn ngào, nàng tuyệt đối không ngờ, dĩ nhiên là loại độc chất này.
Thoáng cái, Đan Phi hiểu được, tại sao mình lại không trúng độc. Độc chí cương chí dương này, tự nhiên là đối với nam tử mới hữu hiệu.
Mình là thân nữ nhi, nơi nào sẽ có cảm giác?
Trong lúc nhất thời, Đan Phi ngây người như phỗng, triệt để mất trật tự rồi. Trong nội tâm tràn đầy tự trách:
- Là ta hại hắn, là ta hại hắn. Nếu ta không mở cửa sổ, người nọ không thể thừa dịp một quyền kia, vung dược vật vào. Nếu ta không phát ra âm thanh, Giang Trần cũng không đến phòng ta ...
Đây là một độc kế liên hoàn.
Mà ngọn nguồn độc kế, là từ trên người Đan Phi nàng bắt đầu.
- Đối phương từ trên người của ta ra tay, nhất định là biết rõ, từ trên người Giang Trần ra tay, chỉ sợ không ám toán hắn được. Cho nên mới từ trên người ta ra tay, ảnh hướng đến Giang Trần. Ta. . . Ta thực vô dụng, là ta hại Giang Trần, là ta kéo chân sau của hắn.
Đan Phi tâm loạn như ma, áy náy tràn đầy lồng ngực. Giờ phút này, nàng quả thực hận không thể hoành đao tự vẫn, để chuộc tội lỗi của mình.
- Bàn Thạch huynh, là ta hại ngươi.
Đan Phi thì thào khóc nói.
- Ngươi đánh chết ta đi, là ta hại ngươi. Bọn hắn biết rõ ta yếu kém, cho nên hướng ta ra tay, gián tiếp lan đến ngươi. Cuối cùng, vẫn là ta hại ngươi. Nếu như ngươi muốn giải hận, một chưởng đánh chết ta đi. . .
Giang Trần hừ lạnh một tiếng, trán đổ mồ hôi như mưa. Giờ phút này, hắn cũng biết việc này không có quan hệ tới Tiểu Phi.
Muốn trách, thì trách địch nhân quá gian xảo, vậy mà dùng loại biện pháp này ra tay với hắn.
Thế nhưng mà, vì cái gì Tiểu Phi không trúng độc? Giang Trần vẫn rất khó hiểu. Bất quá giờ phút này, hắn đã vô lực đi cân nhắc rồi.
Bởi vì, huyết mạch toàn thân đều đang sôi trào. Vô luận hắn áp chế như thế nào, vô luận hắn bình tâm tĩnh khí như thế nào, đều là phí công.
Loại xúc động như Thái Cổ hung thú xung phá lao lung kia, tựa như hồng thủy ngập trời cần chỗ thoát, chỉ có nam nữ chi ái, mới có thể hóa giải.
Giờ phút này, đầu óc Giang Trần đã có chút mơ hồ, đạo tâm lại kiên cố, cũng dần dần chống đỡ không được.
Bởi vì, giờ khắc này, bản năng thân thể đã vượt qua hết thảy.
- Huyền Linh khu này, nữ tu cũng không phải không có. Lưu Vân Tông có một đống lớn nữ tu. Bất quá, nếu đối phương dùng loại biện pháp này mưu hại ta, khẳng định còn có hậu thủ. Nếu như ta đi thâu hương thiết ngọc, nhất định sẽ trúng bẫy của bọn hắn. Nói sau, Giang Trần ta đường đường chính chính, há có thể làm chuyện tình Bá Vương ngạnh thượng cung? Dù chết, ta cũng khinh thường.
Nội tâm Giang Trần giãy dụa, hô hấp cũng dần dần dồn dập lên.
- Ngươi. . . Đi ra ngoài.
Hai mắt Giang Trần bắn ra hào quang giống như Hỏa Diễm! Tuy việc này không quan hệ tới Tiểu Phi, nhưng mà Giang Trần không muốn trạng thái của mình giờ phút này, bị người chứng kiến.
Đan Phi dứt khoát lắc đầu:
- Không, ta không ra. Là ta hại ngươi, muốn chết, ta cùng ngươi chết.
- Chết? Ngươi cho rằng chỉ là sự tình chết sao? Ngươi muốn xem ta xấu mặt sao?
Thanh âm của Giang Trần giống như dã thú gào thét, đã sắp không khống chế được.
Đây thật là so với chết còn muốn khó chịu, lực lượng chí cương chí dương, ở trong cơ thể hắn hình thành xu thế cô dương rồi.
Bởi vì cái gọi là cô dương không dài, cô âm không sinh.
Thiên Địa vận hành cũng tốt, nhân thể vận hành cũng tốt. Nếu Âm Dương không cân đối, dù Thần Tiên cũng khó cứu.
Cho nên, Giang Trần biết rõ, đây là tra tấn so với chết còn khó chịu hơn.
Giờ phút này Đan Phi cũng cố chấp, chỉ lắc đầu:
- Trừ khi ngươi đánh chết ta, ta cuối cùng sẽ không đi.
- Cút!
Giang Trần gào rú.
- Ngươi ở lại chỗ này, ngoại trừ chướng mắt, còn có thể như thế nào?
- Ta. . .
Đan Phi bị Giang Trần quát mắng, giờ phút này cũng bất chấp ủy khuất, hiện tại đầu óc nàng hỗn loạn, lòng tràn đầy áy náy, muốn giúp, thế nhưng mà, cái tình hình này, nàng ngoại trừ chân tay luống cuống ra, cũng không biết có thể làm gì.
Giờ phút này đầu óc nàng chỉ có một ý niệm, là dù chết, cũng cùng Giang Trần chết.
- Đợi một chút. . .
Trong đầu hỗn loạn của Đan Phi, chợt nhớ tới Giang Trần nói.
- Giang Trần nói, là xuân dược chí cương chí dương, để cho dương khí của hắn điên cuồng phát ra, huyết dịch sôi trào. Nếu như dương khí không hết, chắc chắn bạo thể, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết tại chỗ. Nói cách khác, nếu dương khí có thể phát tiết, liền có thể cứu sao?
Nhất niệm đến đây, đột nhiên Đan Phi nhớ ra cái gì đó, tâm hồn thiếu nữ run lên, khuôn mặt sau mặt nạ thoáng cái hồng đến cổ.
Tuy nàng chưa hiểu nhân sự, bình thường cũng không có suy nghĩ qua chuyện nam nữ gì. Nhưng dù sao cũng qua tuổi hai mươi, đối với mấy sự tình này, vẫn là biết rõ một chút.
Trong nội tâm run rẩy, Đan Phi chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong nội tâm bất ổn.
- Hắn nói phát tiết dương khí, là nói chuyện nam nữ sao?
Kiến thức của Đan Phi cũng nửa vời, nàng lo lắng mình hiểu sai, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ là như vậy.
Tuy trong nội tâm chần chờ, ngượng ngùng, nhưng mà Đan Phi vừa nghĩ tới Giang Trần bị dày vò như vậy, đều là mình làm hại, trong lúc nhất thời lòng áy náy chiến thắng hết thảy.
Bước nhanh đi đến trước mặt Giang Trần, đỡ lấy Giang Trần:
- Ta. . . có lẽ ta có thể giúp ngươi.
Giờ phút này, thân thể Giang Trần đã sắp bị Hỏa Diễm thiêu đốt, nghe được lời ấy, cười khổ thở dài:
- Thừa dịp hiện tại ta còn không có điên cuồng, ngươi nhanh đi đi. Ta sợ sau khi ta không khống chế được, khởi xướng điên cuồng, thật sự sẽ đánh chết ngươi. Ngươi có thể giúp ta cái gì? Ngươi cũng là nam nhân, chẳng lẽ không hiểu xuân dược này, cần Âm Dương giao hợp, mới có thể cởi bỏ sao?
- Âm Dương. . . Cái kia, cái kia là chỉ chuyện nam nữ sao?
Đan Phi trầm thấp hỏi, mắc cỡ đến đầu rũ xuống, cả khuôn mặt đều là một mảnh đỏ bừng.
Nàng là cô nương chưa hiểu nhân sự, loại sự tình này, bình thường nghĩ cũng không dám suy nghĩ, chớ nói chi là nói ra miệng.
Giờ phút này, vì Giang Trần, nàng lấy hết dũng khí, cơ hồ là đem dũng khí cả đời, đều dùng ở thời khắc này, sau khi hỏi ra vấn đề, Đan Phi chỉ cảm thấy toàn thân hư thoát.
Giang Trần khàn giọng nói:
- Phải thì như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đi bắt một nữ tử đến? Hành vi như vậy, cùng những dâm tặc kia có gì khác nhau? Nói sau, đối phương dùng độc kế này, nhất định đã phòng chúng ta như vậy. Giờ phút này, nói không chừng đang chờ chúng ta đi ra ngoài, để cho chúng ta chui đầu vào lưới!